Thấy đám sóc chó lũ lượt nối đuôi nhau nhảy nhót loạn xạ dí theo linh thuyền của Yên Cửu, Dư Hằng lập tức cưỡi kiếm bay song song với linh thuyền.

“Yên sư đệ, đệ đang làm gì thế?”

“Chăn sóc chó.”

Yên Cửu vừa ấn linh kiếm đang nhấp nhổm xuống vừa đáp tỉnh rụi.

Chàng ngắm kỹ Dư Hằng từ trên xuống dưới mấy lượt mà vẫn không hiểu con mắt nào của Trường Ly thấy hắn mạnh hơn mình.

Nghe chàng đáp vậy, Dư Hằng nhất thời câm nín.

Hắn cứ ngỡ Yên sư đệ bị đàn sóc chó truy kích cần giúp đỡ.

Hoá ra chỉ là hiểu lầm.

Yên sư đệ đang ngồi nhởn nhơ trong linh thuyền, mặt mày chẳng có chút căng thẳng nào, hẳn là rất rành cách xử lý lũ sóc chó kia.

Trường Ly bị Yên Cửu đè dưới bàn tay, không cam tâm hét lớn: “Yên Tiểu Cửu, làm người phải biết cúi đầu khi cần, cùng lắm thì thừa nhận mình bất lực thôi mà.”

Thái dương Yên Cửu giật hai cái, càng đè nghiến kiếm xuống.

Chàng nở một nụ cười gượng gạo với Dư sư huynh: “Sư huynh, chuyện này ta có thể tự giải quyết, không dám làm lỡ dở việc đi tìm cơ duyên của sư huynh.”

Dư Hằng gục gặc đầu.

Mỗi người một tính, nếu Yên sư đệ thích đơn độc hành sự thì hắn không nên khăng khăng đòi đồng hành làm gì.

Sư tôn bảo bí cảnh nhỏ thế này không có nguy hiểm gì lớn, mà cho dù thực sự gặp chuyện không thể giải quyết thì lúc nào cũng có thể bóp nát lệnh bài để dịch chuyển tức thời ra bên ngoài.

Dư Hằng vừa suy nghĩ vừa im lặng nhìn Yên Cửu cố gắng đè linh kiếm xuống.

Thanh kiếm này hết sức hoạt bát, cứ giãy như điên, hình như đang giận dỗi sư đệ.

Xem ra Yên sư đệ có chút việc nhà cần giải quyết, hắn không nên quầy rầy thì hơn.

Dư Hằng hơi chắp tay lại chào Yên Cửu, “Thế ta đi trước nhé, sư đệ cứ tự nhiên.”

Dứt lời, Dư Hằng điều khiển linh kiếm bay vèo đi, biến mất ở đằng chân trời.

Đến khi không thấy bóng dáng Dư sư huynh đâu nữa, Yên Cửu mới buông tay ra.

Trường Ly lập tức nhảy dựng lên, tiếc rẻ hỏi: “Yên Tiểu Cửu, sao huynh lại để cứu tinh của bọn mình chạy mất hả?”

Yên Cửu mím môi lại, xuất ra một lượng lớn linh lực làm linh thuyền đột nhiên tăng tốc vứt lũ sóc chó lại phía sau.

Trường Ly không kịp chuẩn bị nên lảo đảo ngã ra sau.

Trong tiếng gió gào rít, Trường Ly gân cổ hét toáng lên: “Yên Tiểu Cửu, chẳng phải huynh bảo mình không đủ linh lực à?”

Yên Cửu đanh mặt lại, “Ban nãy trò chuyện đôi ba câu với Dư sư huynh xong ta cảm thấy mình vẫn còn kham nổi.”

Trường Ly vỡ lẽ.

Đây là gì nào? Đây chính là lòng hiếu thắng của đàn ông!

Sau khi bay cật lực tầm một khắc, Yên Cửu mới điều khiển linh thuyền từ từ đáp xuống đất.

Trường Ly quay lại mặt đất, rốt cuộc cũng có cảm giác an toàn.

Nàng nhìn quanh bốn phía, nơi này đã ra ngoài rìa thảo nguyên.

Đồng cỏ xanh mướt từ từ đổi sắc, lá cỏ hơi cuộn lại và vàng úa.

Trường Ly dùng mũi kiếm chọc vào một cái lá khiến nó lay khe khẽ.

“Đây là mùa thu à?”

Yên Cửu cúi xuống xem xét một lượt, mắt tối lại, “Tuy vài bí cảnh sẽ đủ bốn mùa trong một ngày, nhưng có vẻ chiếc lá này không ngả vàng vì thay mùa đâu.”

Trường Ly tò mò xoắn lấy chiếc lá.

Chiếc lá thon dài bị thân kiếm bện thành hình xoắn ốc, “Sao huynh biết?”

Yên Cửu dùng mũi chân nghiền đất nâu phía dưới, thấy chất đất tơi xốp ải tung.

Thậm chí khi sờ vào, chàng sờ còn cảm thấy âm ấm.

“Nhiệt độ đất chỗ này cao hơn chỗ vừa rồi rất nhiều.”

Nghe vậy, Trường Ly lập tức cắm nửa vỏ kiếm vào trong đất.

Cảm giác ấm áp truyền vào mũi kiếm rất thoải mái, hệt như lúc ngâm chân khiến nàng chẳng nỡ rút ra.

Yên Cửu nhìn theo hướng cỏ ngả vàng, phía cuối tầm mắt không còn dấu vết của cây cỏ nữa mà chỉ toàn đất nâu cằn cỗi.

“Có lẽ dưới lòng đất có gì đó.”

Trường Ly được đất ấm ủ nhũn cả người, phải dùng hết ý chí mới rút mình ra được.

Nàng giũ đất dính trên vỏ kiếm đi, “Bọn mình sang đó xem thử nhé?”

Yên Cửu cũng thấy hơi hứng thú, “Thế thì qua xem đi.”

Một người một kiếm tiến lại gần vùng đất cằn cỗi.

Càng đi về hướng đó, nhiệt độ không khí càng tăng cao.

Ấy thế mà Trường Ly không hề thấy khó chịu tí nào, ngược lại còn như cá gặp nước.

Nàng không treo trên người Yên Cửu để quá giang nữa mà từ từ bay lơ lửng trên không tầm ba thước, thong dong lướt về trước.

Yên Cửu đi trên mảnh đất cằn cỗi trơ trụi, thi thoảng lại cảm nhận được hướng chuyển động của linh khí bèn đi theo hướng đó.

Đi được một lúc, ngay cả Trường Ly cũng cảm thấy kỳ lạ.

“Yên Tiểu Cửu, sao ta cảm thấy linh khí ở đây còn dày đặc hơn cả đỉnh Linh Việt vậy?”

Yên Cửu cảm nhận linh khí nóng rực xung quanh, chà xát đầu ngón tay, “Nàng không nhầm đâu.”

Chàng đang nói thì Trường Ly lại lướt về trước thêm một tấc, “Còn phê hơn ở đỉnh Linh Việt nữa...”

“Hầu hết linh khí nơi này đều có tính Hỏa, có lẽ nàng là một thanh kiếm thuộc hệ Hỏa.”

Yên Cửu nói xong nhưng chẳng thấy Trường Ly đáp lời, xung quanh lặng ngắt, chỉ có mỗi tiếng cát sỏi kêu lạo xạo khi gió lùa ngang.

Chàng ngẩng phắt lên mới phát giác linh kiếm bên cạnh đã mất tăm.

Cùng lúc đó, Trường Ly bỗng cảm thấy mình bị một lực hút bất ngờ xuất hiện kéo xuống lòng đất.

Mắt nàng lóa lên, vừa mở mắt ra đã thấy mình ở trong một cái hang động tối bưng.

Trường Ly thận trọng lượn một vòng, “Yên Tiểu Cửu, huynh có đó không?”

Chỉ có tiếng vọng trầm trầm vang lên trong hang động, ngoài ra không còn gì khác.

Lúc này, không hiểu sao Trường Ly lại có cảm giác trút được nỗi lo trong lòng, bởi nàn luôn biết thể nào vào bí cảnh này cũng sẽ gặp chuyện gì đó.

Nàng không biết mình vừa khởi động chốt dịch chuyển nào, nhưng nếu đã vào đây thì đành đi bước nào tính bước đó vậy.

Trường Ly dè dặt lướt chầm chậm về phía trước.

Hang động này rất dài, Trường Ly chẳng biết mình đã bay trong bóng tối bao lâu thì mới thấy vài tia sáng lập loè trước mặt.

Nàng bất giác bay nhanh hơn, đến độ không kịp phanh lại rồi bị cuốn vào trong vòng sáng trắng.

Lúc tỉnh lại, Trường Ly phát hiện mình đang nằm trên một cái sạp trúc đơn sơ.

Nàng ngẩng lên, thấy bầu trời xanh ngắt, có hai đám mây trắng đang bay sát vào thành một đám.

Chúng quấn quýt ôm lấy nhau rồi bị gió thổi về phương xa.

Cây đại thụ bên sạp trúc bị gió thổi phát ra tiếng xào xạc.

Một chiếc lá bị thổi rụng từ từ chao xuống, tình cờ thế nào mà lại đậu trên mũi Trường Ly.

Nàng ngứa mũi, không kìm được mà hắt xì một cái.

Chiếc sạp trúc rung lên vì cú hắt xì này, lung lay vài cái phát ra tiếng kẽo kẹt.

Chủ quán đang tranh thủ chợp mắt một lát vội vươn tay đỡ cái sạp nhỏ của mình, lấy làm thắc mắc: “Rõ ràng không có gió mà sao nó lại tự rung chứ...”

Trường Ly tức khắc không dám lộn xộn nữa.

Nàng chửi thầm trong bụng, sao cái bí cảnh này có lắm chốt dịch chuyển thế không biết, cứ như búp bê Matryoska vậy, chẳng biết là ảo ảnh gì nữa đây.

Sở dĩ Trường Ly cho rằng đây là ảo ảnh vì nàng cảm thấy cơ thể mình không giống trước đây lắm.

Nàng không thấy linh hoạt uyển chuyển, co duỗi tự nhiên mà người ngợm cứ nặng trình trịch như một thanh kiếm sắt bình thường, nếu bị vứt vào đống kiếm thì chưa chắc Yên Tiểu Cửu đã nhận ra.

Bấy giờ có dăm ba gã đàn ông đi ngang sạp trúc.

Chủ sạp thấy tướng tá bọn họ cường tráng như biết võ bèn gào toáng lên: “Đại ca đi ngang ghé xem một cái nào, đều là kiếm sắt thượng hạng, chém sắt như chém bùn, bén ngót đứt cả tóc, một thanh chỉ 30 đồng thôi.”

Một gã đàn ông trong số đó cầm thanh kiếm nặng trịch lên, ước lượng trong tay rồi vứt lại sạp.

“Mỗi thanh kiếm rởm này mà đòi 30 đồng á?”

Chiếc sạp bị thanh kiếm nặng kia ghì xuống, Trường Ly hơi khó chịu muốn dịch sang bên cạnh vì nàng bị thanh kiếm kia đè lên chân.

Trường Ly chưa kịp nhích người đã thình lình bị chủ sạp cầm lên đưa tới trước mặt gã nọ.

“Nếu thanh kia không tốt thì ngài xem thanh này đi.

Đây chính là thanh kiếm do tiệm rèn Tống thị trấn trên đúc đấy, phải nói là cực phẩm luôn!”

Trường Ly bị khuôn mặt ngăm đen râu ria xồm xoàm trước mặt dọa sợ, bỗng thấy hơi nhớ khuôn mặt tuấn tú của Yên Tiểu Cửu.

Ít nhất sẽ không đột nhiên dọa kiếm sợ.

Gã đàn ông liếc thanh kiếm rồi bật ra tiếng cười nhạo.

Hắn vứt thanh kiếm trong tay chủ sạp đi, “Tiệm rèn Tống thị? Tiệm này đắc tội quý nhân đến mức bị niêm phong rồi mà ông còn dám bán kiếm nhà họ à?”

Mặt chủ sạp biến sắc ngay, “Không thể nói thế được, người khác kiếm khác, kiếm này tôi nhập từ Tống thị nửa năm trước rồi...”

Gã nọ càng cười tợn hơn, “Nửa năm còn chưa bán nổi là biết không phải thứ tốt lành gì rồi.”

Trường Ly xùy một tiếng, ông mới không phải thứ tốt lành gì thì có.

Hai người cãi nhau văng tứ tung nước miếng, còn Trường Ly chỉ có thể nằm yên bất động dưới bùn đen.

Nàng cảm thấy mặt đất cấn đau cả người lại còn hơi dơ, chỉ mong hai người này mau cãi xong để có ai đó lượm nàng lên.

Từ lúc ra khỏi Mộ Kiếm, nàng chưa từng chật vật thế này.

“...!Thanh kiếm này cùng lắm chỉ đáng 10 đồng, ông có muốn bán không!” Gã đàn ông ngang ngược trả giá.

Chủ sạp hầm hừ nhặt Trường Ly lên, lấy vạt áo lau qua loa, “Không bán!”

Gã nọ hừ khẩy một tiếng rồi xoay người bỏ đi.

Trường Ly mặt xám mày tro nằm xuống sạp trúc, vừa rồi chủ sạp lau bừa chẳng những không lau sạch bụi đất dính trên người nàng mà còn khiến bùn đen dây khắp nơi.

Đương nhiên vạt áo kia cũng chẳng sạch sẽ gì.

Chủ sạp ngồi ven đường cả ngày, Trường Ly cũng nằm trên sạp trúc cả ngày.

Khi trời ngả tối, chủ sạp nhét hết số kiếm sắt trên sạp vào bao bố, dọn dẹp về nhà.

Tối đến, khi phải cùng mấy thanh kiếm sắt khác nằm chen chúc nhau trong một cái bao rách, Trường Ly bắt đầu nhung nhớ giá kiếm bằng gỗ trầm hương của mình.

Nàng cảm thấy mình đã hiểu được dụng ý của cái bí cảnh này rồi, đó là bắt người ta vào chịu đày đọa.

Nhưng vấn đề là nàng chỉ là một thanh kiếm, có phải tu sĩ đâu chứ.

Có phải cái bí cảnh này thử thách nhầm đối tượng rồi không?

Ngày hôm sau, cạnh sạp trúc có thêm một sạp bán bánh bao.

Mỗi khi xửng hấp mở ra, hơi nóng hầm hập kèm với mùi bánh bao thơm phưng phức lan tràn tứ phía khiến người ta thòm thèm chảy nư0c miếng ròng ròng.

Trường Ly nằm trên sạp trúc, vô thức hít sâu một hơi...

Khi biết chắc đây là một xửng bánh bao thịt, nàng thấy hơi đói bụng.

Bụng chủ sạp trúc cũng réo ùng ục.

Ông ta cố đè cái bụng trống trơn xuống, vất vả lắm mới dời mắt khỏi xửng bánh bao nổi.

Vì sạp bánh bao đông khách nên cũng có nhiều người nán lại trước sạp trúc xem kiếm hơn, tiếc là hầu hết chỉ xem chứ cũng không thật sự cần một thanh kiếm.

Chiều nay lại có một người dừng chân trước sạp trúc, vừa mở miệng đã trả giá xuống 15 đồng.

Chủ sạp do dự giây lát rồi vẫn cắn răng lắc đầu.

Tối đến, Trường Ly lại bị bỏ vào bao mang về nhà.

Nàng ngửi thấy mùi mốc thoang thoảng trong bao, cảm thấy mình sắp rỉ sét.

Ngày thứ ba, bụng Trường Ly và chủ sạp đều réo òn ọt, nhìn chằm chằm sạp bánh bao bên cạnh với ánh mắt khao khát.

Trường Ly thấy cái bí cảnh này quá sức tàn ác, cho nhìn cho ngửi mà không cho ăn thật thử thách kiếm.

Hôm nay, khi người thứ ba đến xem kiếm, chủ quán đã bấm bụng bán Trường Ly đi với giá 18 đồng.

Lúc Trường Ly bị người ta mang đi đã trông thấy chủ sạp chạy ngay đến trước sạp bánh bao mua hai cái bánh bao thịt tròn lẳn trắng muốt.

Trường Ly thầm rớt một giọt nước mắt, tiền bán thân của nàng chỉ đủ mua vài cái bánh bao, mà thậm chí nàng còn chẳng được ăn!

Vì một lòng một dạ nghĩ tới bánh bao thịt mà Trường Ly không để ý xem ai đã mua nàng.

Mãi đến khi bị người nọ mang về quán trọ, nàng mới tỉnh lại khỏi nỗi buồn không được ăn bánh bao, nhín thời gian xem người vừa mua mình.

Người vừa mua là một thanh niên mặt mày nhã nhặn, Trường Ly ngắm kỹ khuôn mặt này, chẳng hiểu sao lại thấy hơi quen quen.

Việc đầu tiên thanh niên này làm khi quay về quán trọ là lấy một cái khăn tỉ mỉ lau sạch toàn thân Trường Ly.

Nếu Trường Ly có tay thì thật muốn ôm chầm lấy người vừa mua gọi một tiếng cha.

Kể từ khi vào ảo cảnh, đây là hôm nàng sạch sẽ đẹp đẽ nhất.

Người vừa mua đúng là cha mẹ tái sinh của nàng mà!

Nếu có thêm tí linh khí bồi bổ sức khỏe thì càng tốt.

Nhưng đây chỉ là mộng tưởng hão huyền của Trường Ly, bây giờ nàng chỉ là một thanh kiếm sắt bình thường, e là hút chút linh khí sẽ nổ tung luôn.

Trường Ly đang hưởng thụ dịch vụ lau chùi vô cùng cẩn thận của thanh niên nọ thì một thiếu niên bước vào phòng.

Thấy thanh niên nghiêm túc lau kiếm, cậu ta trợn tròn mắt nhìn.

“Sao ngài lại mua đồ bậy bạ nữa rồi!”

Trường Ly nhìn thiếu niên kinh ngạc há hốc miệng mà như nhìn thấy một con sóc đuôi to có cặp mắt tròn xoe màu hổ phách, có thể thấy rõ bóng thanh niên phản chiếu trong đó.

Thanh niên thong thả cất khăn đi, chậm rãi đáp: “Ai bảo là mua bậy nào? Ngươi xem thanh kiếm này đẹp biết bao.”

Nghe thanh niên khen, Trường Ly vô thúc ưỡn ngực tự hào.

Tiếc là thiếu niên không biết thưởng thức vẻ đẹp của Trường Ly, cậu ta chê bai: “Chẳng qua chỉ là một thanh sắt thường lại còn là đồ của con người, đâu có ích gì với chúng ta?”

Trường Ly lập tức dỏng tai lên nghe.

Con người?

Bọn họ không phải người à?

Trường Ly đảo mắt qua lại giữa hai người họ, có khi thiếu niên này lại là sóc thành tinh thật ấy chứ.

Còn thanh niên à...!Trường Ly nhìn mãi mà chẳng đoán ra hắn là con gì vì trông rất giống người!

Thanh niên cười bất đắc dĩ, “Tùng Niên, loài người cũng có không ít thứ tốt đáng giá cho chúng ta học tập.”

Tùng Niên thờ ơ bĩu môi, “Thôi đừng nói chuyện này nữa, tin tức ngài bảo ta nghe ngóng đã có chút manh mối rồi...”

Thanh niên bỏ kiếm xuống, đi theo thiếu niên vào gian sau, tiếng họ dần bặt mất.

Thấy bên cạnh không có ai, Trường Ly lập tức lăn một cái trên giường.

Nàng càng lúc càng thấy tò mò về ảo ảnh này, cứ trăn trở mãi chẳng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Một thanh kiếm như nàng mà đi cùng hai kẻ thuộc Yêu tộc thì có thể làm gì đây?

Chẳng bao lâu sau, thiếu niên ra khỏi phòng, ôm một bình ngọc xanh tròn vo đi mất.

Trường Ly cố thò cổ ra xem nhưng chẳng thấy gì cả.

Khi thanh niên ra khỏi phòng, Trường Ly lại ngoan ngoãn nằm im lìm giả chết trên giường.

Thanh niên cầm kiếm lên, rút kiếm ra khỏi vỏ sắt.

Một ánh bạc lóe lên, lưỡi kiếm sắc bén soi tỏ khuôn mặt hiền hậu của thanh niên và sự tán thưởng lóe trong mắt hắn.

“Đúng là kiếm tốt, nếu so với linh kiếm do thợ rèn giới tu tiên đúc thì chỉ thua kém ở khoản vật liệu.”

Nghe vậy, Trường Ly càng đắc ý hơn.

Dù nàng chỉ là sắt thường nhưng cũng là loại sắt thường cực đỉnh.

Chẳng biết sực nghĩ tới gì mà thanh niên lại móc một cái bình nhỏ trong tay áo ra.

Nắp bình mở ra, dịch sen kim cương trong suốt từ từ chảy khỏi bình, nhỏ xuống thân kiếm rồi bị kiếm chầm chậm hấp thu.

Thanh niên hài lòng gật đầu, “Sen kim cương do mấy lão già trong tộc dùng linh khí chăm bẵm cũng khá hữu ích.”

Trường Ly ngâm mình trong dịch sen kim cương phê hết cả người.

Nàng có cảm giác như vừa uống một chén rượu quý khiến hồn kiếm bay vút lên cõi tiên.

Đương lúc Trường Ly sướng tới độ không biết hôm nay là hôm nào thì Tùng Niên ôm chiếc bình lộn lại.

“Suýt thì quên hỏi ngài, ngài lấy tiền đâu ra mua kiếm thế, rõ ràng phu nhân đã thu sạch tiền riêng của ngài rồi mà…”

Nói được một nửa, Tùng Niên bỗng trông thấy bình ngọc trong tay thanh niên và dịch sen kim cương trong suốt chưa bị thanh kiếm hấp thu hết.

Cậu ta đổi giọng ngay, “Ngài, ngài dùng dịch sen kim cương một giọt đáng giá ngàn vàng để ngâm sắt thường à?”

Thanh niên xấu hổ giấu bình ngọc ra sau lưng, mặt đượm vẻ chột dạ.

“Tùng Niên, ta làm thế là vì thấy thanh kiếm này không tầm thường, biết đâu ngâm một chút lại hoá linh kiếm thì sao?”

Tùng Niên suýt ngất, giọng méo cả đi.

“Yên đại nhân! Đó là pháp bảo bổn mạng các trưởng lão trong tộc đưa ngài tẩm bổ, ngài dùng kiểu này thì lúc về ta biết ăn nói thế nào hả!”

Có một thoáng, Trường Ly như trông thấy một vị hoàng đế thích làm bậy tùy hứng và cậu nhóc thái giám thân cận đang rầu thúi ruột vì hắn..