Cũng may lúc ấy Trần Bình An vừa khéo từ long diêu trở lại trấn nhỏ, nhiều năm qua luôn được Cố thị quan tâm, thế là đi lên đỡ cho mẹ Cố Sán rất nhiều chiêu thức âm hiểm, từ đầu tới cuối, thiếu niên giầy rơm không dám hoàn thủ, Trần Bình An không phải sợ không phải sợ phiền phức, mà là sợ một quyền của mình sẽ đánh chết người.
Thiếu niên lúc đó dưới tiếng quát và chửi rủa của Diêu lão đầu, đã đi qua vô số sơn và thủy, mới mười hai mười ba tuổi đã đi còn nhiều hơn lão nhân trong trấn nhỏ.
Lúc ấy, thiếu niên và phụ nhân ngồi ở cửa sân, Cố Sán thủy chung bị nhốt trong nhà, chắc là nàng ta không muốn con mình nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mẹ hắn.
Thiếu niên quay đầu lại nhìn, chỉ chỉ vào khóe miệng phụ nhân.
Phụ nhân bĩu môi, sau đó vươn tay ra lau vết máu ở khóe miệng.
Đứa bé ở trong sân khóc thảm thiết gọi mẹ.
Phụ nhân đầu tiên là là cười cười với thiếu niên giầy rơm, sau đó rơi nước mắt.
Ngày hôm sau bên cạnh thiếu niên giầy rơm liền có thêm một cái đuôi.
Câu hỏi của Ninh Diêu đã cắt ngang luồng suy nghĩ của Trần Bình An, "Ngươi đang nghĩ cái gì thế?"
Trần Bình An hỏi: "Ngươi nói Cố Sán và mẹ hắn sau khi rời khỏi, theo Liễu Tiệt Giang chân quân tới tòa Thư Giản Hồ đó, liệu có được sống những ngày lành không?"
Ninh Diêu hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy hai mẹ con họ ở ngõ Nê Bình sống có tốt không?"
Trần Bình An nghĩ nghĩ, "Tiểu tử Cố Sán đó không có lương tâm, tuổi lại nhỏ, khẳng định là không cảm thấy khó khăn, có điều mẹ hắn... chắc sẽ không cảm thấy trấn nhỏ là địa phương tốt, nhất là nữ nhân ở ngõ Nê Bình và ngõ Hoa Hạnh, nàng ta không thích ai cả. Hơn nữa ta cảm thấy mẹ Cố Sán giống như trời sinh đã không nên ở trấn nhỏ này, nàng ta luôn cảm thấy rất không cam lòng, nếu dựa theo lời nói của Diêu lão đầu thì chính là lòng không yên, nam nhân mà lòng không yên thì gọi là ở phương xa, đàn bà mà lòng không yên thì là quả hạnh đỏ vượt tường, ta cảm thấy những lời này nói không được đúng..."
Ninh Diêu đột nhiên ngồi thẳng dậy, vỗ bàn, "Lải nhải lắm thế, có muốn học quyền phổ hay không đây?"
Trần Bình An hoảng sợ, "Ninh cô nương cứ tiếp tục nói đi."
Ninh Diêu tức giận nói: "Nói tu hành với ngươi đúng là không có ý nghĩa, bởi vì ngươi định trước là không thể tu hành. Cho nên ta chỉ có thể nói với ngươi về võ học, võ đạo."
Trần Bình An đang định nói gì đó thì thiếu nữ lại nói tiếp, "Võ học Thiên hạ chia làm cửu cảnh, đương nhiên là có người cũng nói kỳ thật trên cửu cảnh còn có đệ thập cảnh, giống như các vương triều lớn đều sẽ nuôi một đám kỳ đãi chiếu..."
Nói tới đây, tâm tình của thiếu nữ lại tốt hơn nhiều, cười tủm tỉm hỏi: "Trần Bình An, có biết cái gì gọi là kỳ đãi chiếu không?"
Trần Bình An đương nhiên thành thành thật thật lắc đầu.
Thiếu nữ mặt mày sáng lạn, nói," Cao thủ cờ vây, cấp cửu đoạn phẩm là cao nhất, chẳng khác nào là quan to nhất phẩm trong quan trường, nhưng có một số thiên tài trăm năm khó gặp, sẽ được gọi là "thập đoạn quốc thủ", sau đó những người này sẽ có các loại danh hiệu riêng rất hoa mỹ, kỳ đãi chiếu của vương triều Đại Ly các ngươi, đặc biệt vô sỉ, nghe nói cửu đoạn của các ngươi, chỉ có thực lực ngang với thất đoạn của triều Tùy, toàn bộ Đại Ly cũng chỉ có một tên gia hỏa biệt danh Tú Hổ là được giới cờ triều Tùy thật sự coi là địch thủ. À đúng rồi, ngươi có biết cái gì gọi là cờ vây không đấy?"
Trần Bình An gật đầu nói: "Biết, cũng hiểu chút quy tắc. Trong nhà Tống Tập Tân và Trĩ Khuê còn có bàn cờ và quân cờ mà.”
Thiếu nữ đầy mất mát, "Thế à."
Thiếu nữ vòng vo cả nửa ngày, thiếu niên vẫn không hiểu, "Cửu cảnh" rốt cuộc là gì.
Thiếu nữ dường như cũng ý thức được mình có chút không đúng, ho khan một tiếng, trịnh trọng nói: "Mẹ ta từng kể, cửu cảnh của võ đạo, mỗi bước một bậc thang, nhưng cho dù chờ ngươi lên được đỉnh của cảnh giới thứ chín rồi, cảnh tượng cuối cùng sẽ giống như đứng trên một ngọn núi, ngẩng đầu nhìn về phía một ngọn núi khác ở xa xa, lại chỉ thấy được giữa sườn núi."
Trần Bình An như hiểu ra gì đó, "Ta hiểu rồi."
Bởi vì thiếu niên đã chính mắt kiến thức qua cảnh tượng này.
Thiếu nữ cũng không bận tâm thiếu niên có hiểu thật hay không, nói: "Võ đạo có chính cảnh giới, phân làm luyện thể, luyện khí và luyện thần, mỗi cái lại có ba cảnh giới, từng bước lên đỉnh, một bước cũng không thể thiếu, cũng không thể bước sai, đi càng vững chắc càng tốt, tốc độ nhanh hay chậm ngược lại không quan trọng, cái này không giống lắm với tu hành."
"Ba cảnh giới của luyện thể, tầng thứ nhất Nê Phôi cảnh, nghe ý tứ thì hiểu, cũng giống như tòa nhà ở ngõ Nê Bình này của ngươi, thô ráp vô cùng. Có điều tu tới đỉnh phong viên mãn, bản thân sẽ giống như bồ tát bùn, tuy là con tò te nhưng cũng có vài phần khí tượng không tầm thường, dồn khí đan điền, bất động như núi, xem như đã thật sự nhập môn trên võ đạo. Tóm lại, tinh túy của một tầng này là ở một chữ "tán", cùng với một chữ "trầm". Thiên phú của người luyện võ cao hay thấp, ngộ tính tốt hay xấu, sư phụ dẫn đường thế nào, lập tức có thể nhìn ra được."
"Tầng thứ hai Mộc Thai cảnh, ngụ ý là khí lực của ngươi bắt đầu từ thô tới tinh, lúc đại thành, da thịt tinh vi có trật tự, giống như cả người được khắc phù lục, giống như... Đúng rồi, giống như là đá mật rắn mà ngươi lấy ra từ trong khe suối ấy, giống đá cuội bình thường nhưng bên trong kỳ thật lại hoàn toàn khác. Thâm ý của cảnh giới này là "Khai Sơn", mở rộng kinh mạch, biến kinh mạch hẹp như đường nhỏ thành đại lộ xe ngựa qua lại. Căn cốt của người tập võ tốt hay xấu sẽ quyết định sự cao thấp trong cảnh giới này."
Khi nói những lời này, thiếu nữ áo đen giơ cao viên đá mà thiếu niên tặng.
Nàng ta để viên đá dưới ánh đèn, nói khẽ: "Cảnh giới cuối cùng của luyện thể gọi là Thủy Ngân kính, máu sẽ đặc sệt như thủy ngân, trọng lượng cũng nhẹ hơn, khí huyết ngưng tụ hợp nhất. Đột phá cửa này cần vượt qua một kiếp, gọi là "Bồ Tát bùn qua sống". Có thể thành công vượt qua cửa này, thành cá chép vượt long môn hay không thì phải xem vào vận khí của người tập võ."
Trần Bình An nghe mà tỉnh tỉnh mê mê, si ngốc nhìn ngọn đèn, tâm thần cũng lay động theo.
Thiếu nữ ngáp một cái, dựa vào bàn, lười biếng nói: "Nói tới đây là được rồi, ba cảnh giới của luyện thể đã cản lại tám phần võ nhân rồi, tiến mỗi một bước đều sẽ khó khăn hơn, phải biết rằng đạo lý nghèo học văn giàu học võ, trừ gia hương của ta ra thì thiên hạ còn lại đều như vậy, dựa theo gia sản của ngươi, cùng với ngộ tính của ngươi, ta nghĩ cả đời này có thể tới được cảnh giới thứ hai là tốt lắm rồi."
Trần Bình An hỏi: "Vậy bản quyền phổ này luyện thế nào?"
Thiếu nữ nhướn mày, "Ngày mai nói tiếp, ta hơi mệt rồi."
Trần Bình An ừ một tiếng, "Ta cầm sọt đi lượm đá đây, ngày mai sẽ lại đến tìm Ninh cô nương."
Thiếu nữ nói: "Nếu ngươi yên tâm thì để lại quyền phổ, ta xem có thiếu xót hay cạm bẫy gì không."
Trần Bình An cười nói: "Tốt, nhưng Ninh cô nương nhớ phải cẩn thận một chút, bản hám sơn phổ này ta sau này sẽ trả lại nguyên vẹn cho Cố Sán."