Nàng ta xoay người, nói: "Ngươi trước tiên tự mình mở ra xem đi, rồi quyết định có cho ta biết hay không?"
Trần Bình An gật gật đầu, ngồi xuống đối diện nàng ta, mở từng lớp giấy mỡ bò, không ngừng có bùn đất rơi xuống bàn, cuối cùng thì để lộ ra một quyển sách cổ.
Bìa sách cổ chỉ có hai chữ, Trần Bình An chỉ nhận được một chữ, sơn.
Hắn đặt sách cổ lên bàn, đảo chiều, đẩy về phía thiếu nữ áo đen tò mò hỏi: "Ninh cô nương, chữ này đọc là gì?"
Thiếu nữ xoay người lại, cúi đầu nhìn, nói: "Hám."
Sách tên là hám sơn (lay núi).
Hám sơn?
Thiếu nữ áo đen nhíu mày, vươn tay ra cầm lấy quyển sách cổ.
Không ngờ Trần Bình An lại kéo về phía sau.
Thiếu nữ áo đen lúc này thân thể cứng ngắc, trong cơn giận dữ, giống như trước giờ chưa từng bị ai làm nhục như vậy.
Ninh Diêu cha mẹ đều là đại kiếm tiên từ tầng thứ mười hai trở lên còn chưa nói, bản thân nàng ta từ lúc sinh ra đã được khen là mầm móng kiếm tiên cao nhất, cho dù là bỏ nhà trốn đi nhiều năm như vậy, cũng chỉ là so kiếm hoặc là đấu pháp thua người ta, chứ chưa từng có ai vũ nhục nhân cách của nàng ta như vậy, một cuốn sách tầm thường, có cần Ninh Diêu nàng ta dùng thủ đoạn để xem trộm, chiếm hữu không?
Ninh Diêu nắm chặt chuôi đao, hai hàng lông mày hẹp dài nhíu lại.
Mắt nhỏ môi đỏ.
Đại khái chính là để hình dung vị cô nương này.
Kỳ thật nếu nhìn kỹ, dung nhan của Ninh Diêu cực đẹp, chỉ là cả người toát ra khí thế nghiêm nghị, hoàn toàn che đi vẻ nữ tính.
Nhưng một câu của thiếu niên giầy rơm lại có hiệu quả hóa mục nát thành thần kỳ, khiến thiếu nữ thiếu chút nữa thì uất nghẹn đến thành nội thương.
"Ninh cô nương, sách này là lấy ra từ nhà của Cố Sán, tuy ta cảm thấy cái này cũng không tính là ăn cắp, nhưng sau này vẫn phải trả lại cho Cố Sán. Có điều chúng ta là bằng hữu, cho nên bất kể trong quyển sách này viết gì, hy vọng Ninh cô nương sau khi xem qua thì tự mình biết là được rồi."
Thiếu nữ hít sâu một hơi, vỗ bàn trừng mắt nói: "Xem cái gì mà xem, tự đi mà xem, ta chẳng thèm!"
Một câu tiếp theo của Trần Bình An lại khiến thiếu nữ cảm thấy dở khóc dở cười, "Ninh cô nương, ta không biết chữ, cô dạy ta đi?"
Thiếu nữ áo đen cười nhạo: "Không sợ ta chiếm tiện nghi của ngươi à? Ngươi nghĩ đi, Cố Sán rõ ràng là kẻ được thường thưởng hơi ấp của tổ tiên, ngay cả kiếm phôi tiên thiên như Lưu Tiện Dương cũng chẳng bằng, trấn nhỏ ngàn năm tới nay cũng không mấy ai có thể so sánh, thế thì đồ gia bảo mà hắn luôn yêu quý có thể kém được à? Ngươi không sợ ta thấy hơi tiền liền nổi máu tham? Độc chiếm bản bí tịch vô giá này sao?"
Một ngọn đèn mờ mờ, thiếu niên giầy rơm khẽ mỉm cười, cũng không giải thích gì.
Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, dịch ghế, ra hiệu cho giầy rơm giầy rơm ngồi vào bên cạnh mình, kết quả Trần Bình An cả nửa ngày vẫn không chịu nhích mông, thiếu nữ tức giận cười bảo: "Ninh Diêu ta một tay có thể đánh một trăm kẻ như ngươi..."
Khi nói tới đây, thiếu nữ tự cảm thấy buồn cười, “Chẳng lẽ ngươi là sợ ta chiếm tiện nghi của ngươi à?"
Trần Bình An ngồi bên cạnh thiếu nữ, có chút thấp thỏm, cũng có chút khẩn trương.
Thiếu nữ Ninh Diêu vẫn đắm chìm trong ngữ của câu nói trước đó, càng lún càng sâu, lẩm bẩm: "Một tay đánh một trăm Trần Bình An, ừ, cách nói này, phạm vi áp dụng rất rộng, ai đó sau khi luận bàn, nếu bại dưới tay ta sẽ ném lại một câu, "thực lực của ba ngàn Trần Bình An như ngươi cũng dám đánh với ta một trận", cảm giác không tồi, gặp một con hung thú hồng hoang, giao long đầm lớn, liền nói với bản thân ‘nghiệt súc này tương đương với ba vạn Trần Bình An, chạy mau" thôi, ha ha, hay hay..."
Trần Bình An chỉ cảm thấy rất lạ, ngồi sóng vai với thiếu nữ áo đen, đột nhiên cười ngây ngô.
Thiếu nữ cười thiếu niên bần cùng nhà chỉ có bốn bức tường, khiến hắn đột nhiên cảm thấy mình giống kẻ có tiền.
Mà thiếu niên và thiếu nữ, lúc này lại càng không thức được, "Một tay đánh một trăm Trần Bình An", câu nói đùa này, trong những năm tháng tương lai lại lộ rõ trọng lượng và khí lực.
Nhất là khi thiếu niên giầy rơm không còn là thiếu niên.
Càng về sau càng như vậy.
Ninh Diêu cuối cùng lấy lại tinh thần, ho khan một tiếng, ngồi thẳng lưng, cầm lấy sách cổ, lật xem thật nhanh, sau đó nàng ta khép sách lại, một ngon tay điểm lấy bìa sách mấy cái, quay đầu lại lạnh lùng nói với Trần Bình An: "Đây là một bộ quyền phổ, quyền pháp tên là hám sơn, nếu dựa theo quy củ của người giang hồ thì ngươi có thể gọi là hám sơn phổ."
Vẻ mặt Trần Bình An đầy chờ mong, "Sau đó thì sao?"
Thiếu nữ áo đen cố nén xung động muốn trợn mắt lên, tận lực khiến bản thân thật trịnh trọng mở một trang, ngón tay thon dài trắng nõn chỉ lên trang lời tựa, vừa trượt xuống dưới vừa thì thầm: "Quê nhà của ta có tiểu trùng gọi là kiến càng, cả đời khác với đồng loại, đều là vận đá núi vào trong nước."
"Quyền pháp của ta phân sinh tử, không phân thắng bại, chú trọng thần ý, không chú trọng chiêu thức, luyện sáu thức của quyển này tới lúc lô hỏa thuần thanh, sát lực càng lớn, hơi chút là đả thương tới tận phế phủ của người ta..."
"Tuy hám sơn phổ vẫn chưa thể chen chân vào những tác phẩm lớn nổi danh trong quyền phổ đương thời, nhưng ta thủy chung rin rằng, võ học khắp thiên hạ, ắt có một chỗ cho quyền này. Hy vọng người có duyên có thể đem nó phát dương quang đại..."
Ninh Diêu cố nhẫn nại đọc cho Trần Bình An nghe.
Một quyển sách mỏng, cả bộ quyền phổ chỉ có sáu thế quyền pháp, nhưng độ dài của lời tựa lại không ngắn.
Sau khi Ninh Diêu đọc xong lời tựa, đẩy quyển sách tới cạnh Trần Bình An, vỗ vai Trần Bình An, nói cho có lệ: "Cầm lấy đi, đừng để bị trộm."
Trần Bình An gật đầu, rụt rè vươn tay ra cầm lấy bộ quyền cổ xưa.
Ninh Diêu nhìn mà buồn cười, quyển sách này đặt ở trên bàn, có thể mọc chạy mà tự chạy à, hay là Trần Bình An ngươi sợ nó ngã?
Tay phải Trần Bình An lau mạnh vào vạt áo, lúc này mới lật mở trang sách, nhìn mỗi chữ ở lời tựa, sau đó thì thiếu niên giầy rơm xem mà như lọt vào sương mù.
Ninh Diêu ngồi nghiêng nghiêng, khuỷu tay đặt trên bàn, nhìn mặt nghiêng của thiếu niên, trêu chọc: "Có phải cảm thấy bản thân phát tài rồi không? Sau này đốn củi phải dùng búa sắt, ăn cơm thì dùng bát vàng?"
Thiếu niên không ngẩng đầu, cẩn thận cân nhắc nội dung văn tự giống như thiên thư, thẳng thắn nói: "Kỳ thật mới rồi ta nhìn ánh mắt của ngươi đã biết được quyền phổ này không phải quá tốt, có điều không sao, đối với ta mà nói, nó đã là đủ lắm rồi."
Ninh Diêu nhướn mày, cũng nói thẳng: "Thứ mà ta từng thấy, hoặc là từng nghe nói quả thật đều là đồ rất tốt, nhưng ta chỉ phân ra thứ tốt và thứ kém, nhưng tốt bao nhiêu, kém bao nhiêu thì khó nói lắm?"
Trần Bình An ngẩng đầu, "Vậy bản hám sơn phổ này là thuộc về hàng ngũ "tốt, nhưng lại không tính là rất tốt" à?"
Ninh Diêu tức giận nói: "Ta thật sự không biết nên miêu tả như thế nào, bộ quyền phổ rách nát này rốt cuộc là kém cỡ nào!"
Thiếu niên giầy rơm nháy mắt mấy cái, khóe miệng mỉm cười.