“Nằm trên giường, nằm yên, Tú!” - Người đàn ông hổn hển. - “Lạy Chúa, em nằm yên trên giường đi! Đừng động đậy!”

Nguyễn Phan Nam lúc đó đã xỏ chân vào đôi giày thể thao và chạy về phía cửa.

“Anh đi đâu thế, Nam?” - Giọng vợ ông cao vút lên.

Người đàn ông trả lời mà không quay đầu lại: “Anh phải tóm lấy nó. Anh phải tóm bằng được con quái vật!”

“Nam, đừng, anh...”

Người đàn ông không nghe nữa.

Với một cử chỉ giận dữ, ông đập cánh cửa ra. Bóng ông hắt xuống hành lang với cánh tay duỗi dài, súng lăm lăm.

Triệu Thị Tuệ đã biến mất!

Nguyễn Phan Nam nhảy ra ngoài hành lang, cúi người xuống, xoay lại, súng lục giơ lên, bàn tay trái giữ vững khuỷu tay phải.

Không một tiếng động, không một vật thể khả nghi!

Phải chăng ả đã theo cầu thang xuống dưới? Người đàn ông chạy về hướng đó. Ông bật điện lên.

Ánh sáng tràn ngập toàn khu cầu thang. Không nhìn thấy bóng dáng ả đâu, nhưng có dấu vết: những vệt ố thẫm màu, trông như máu khô. Nguyễn Phan Nam nhớ lại mùi thân cây rữa nát và khối chất lỏng nồng nặc nhỏ ra từ miệng con quái vật. Vậy là rõ những vết ố này từ ở đâu ra, ông chỉ cần đi theo chúng là sẽ thấy con đường trốn chạy của ả.

Con đường này dẫn ông đến ban công, đến bên cửa sổ ban công, nơi cánh cửa sắt buông chưa được khép kín hẳn. Nguyễn Phan Nam giận đến muốn tự tay vả vào mặt mình. Một sự sơ suất như thế này quả là không thể tha thứ được. Bất cứ ai cũng có thể dễ dàng tuồn người qua lỗ hở đó.

Dây kéo cửa buông nằm bên phải. Nguyễn Phan Nam giơ tay giật, cửa chuyển động từ từ như trong một cơn mơ. Người đàn ông cũng không nghĩ đến chuyện gì khác, yếu tố duy nhất quan trọng đối với ông bây giờ là dấu vết của con quái giết người. Khuôn mặt khủng khiếp của nó đã cắm thật sâu vào trí nhớ ông. Đằng sau làn da mỏng như giấy đó đã hiện rất rõ một cái đầu lâu, một thông điệp của Tử thần, giống như đôi bàn tay đã chồm tới siết chặt cổ ông.

Cửa đã được kéo và cuộn lại trên cao, Nguyễn Phan Nam hơi khom người bước ra ban công, hai tay ông tóm chặt lấy thanh chắn bằng sắt.

Ông nhìn xuống dưới. Mặc dù phía sau nhà có đèn, nhưng đèn giờ không được bật. Thêm một lần nữa, Nguyễn Phan Nam vô cùng giận mình vì đã không để nó cháy sáng qua đêm. Khuôn vườn bây giờ hiện lờ mờ trong bóng tối, chỉ nhìn rõ những tán lá cây ăn quả do chính tay ông trồng nên.

Một tích tắc sau, khi mắt đã quen với bóng tối, Nguyễn Phan Nam phát hiện ra ả đàn bà. Triệu Thị Tuệ quả thật đã xuống đất an toàn. Thế rồi ả chạy thẳng về phía trước, bởi sát phía đằng sau vườn cây của Nguyễn Phan Nam là một vườn cây khác. Từ đó ả có thể dễ dàng chạy ra một ngõ nhỏ, tới một khu chung cư mới xây dựng. Ra tới đó là ả được an toàn, bởi khu nhà mới có rất nhiều góc ẩn nấp.

Nguyễn Phan Nam nhả đạn.

Người đàn ông nâng súng bằng cả hai tay. Ông nhìn lửa lóe ra từ đầu nòng súng, lóe hai lần. Hai viên đạn bay rít phía sau lưng kẻ trốn chạy, nhưng chúng không tới đích. Chúng chỉ cày đất vườn lên thành hai rãnh nhỏ, còn ả đàn bà thì mau lẹ thoát khỏi tầm nhìn của ông. Rồi cả dáng người ả cũng biến mất.

Thay vào đó là những giọng nói.

Tiếng nổ đánh thức những người xung quanh. Nhà bên có người mở tiệc mừng sinh nhật, kể cả khách dự tiệc cũng đã nghe thấy tiếng súng. Nguyễn Phan Nam nhận ra những giọng nói quen thuộc của hàng xóm, mặc dù họ hiện còn đang túm tụm ở phía đầu phố. Họ nói chuyện rất lớn.

Ông quay người lại, đi về hướng hành lang. Vừa bước tới đây, cơn mệt mỏi đột ngột phủ xuống đầu ông. Nguyễn Phan Nam không đi được nữa, ông lảo đảo từng bước một. May mà hành lang hẹp, ông có thể tựa ngay vào tường. Vợ ông ôm chặt lấy ông, nhìn vào mặt ông và nói với ông điều gì đó nhưng Nguyễn Phan Nam không hiểu.

Người đàn ông đã kiệt sức. Cả một chàng trai trẻ cũng khó có thể chịu đựng được từng ấy sự kiện. Đầu đau như đang bị ngàn vạn mũi dao đâm. Cổ cũng rất đau và rát, nhưng may mắn chưa bị tuột miếng da nào. Hai chân không giữ nổi trọng lượng cơ thể nữa, đôi đầu gối mềm ra, người đàn ông từ từ khuỵu xuống.

Nếu không có bà vợ bên cạnh, chắc ông sẽ đập mình rất mạnh xuống đất. Vợ Nguyễn Phan Nam ôm lấy chồng và phải gồng toàn lực để giữ không cho trọng lượng của ông lôi cả hai người ngã xuống. Bà giữ cho người ông từ từ tụt xuống, rồi ngồi xuống tựa lưng vào tường. Quai hàm ông cử động như đang nhai một vật vô hình, nhai cái mùi thối rữa đã bám chặt vào cổ họng. Nó là tổng hợp của vô vàn mùi lá mục, mùi cây rữa quyện chặt vào nhau, ông không thể nhận ra một mùi lá hay cây nhất định nào.

Vợ Nguyễn Phan Nam quỳ xuống. Bà đưa cả hai bàn tay ôm lấy mặt ông. Ánh mắt đầy sợ hãi, bà nhìn vào mặt chồng mình.

“Chuyện gì vậy anh? Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Nam, làm ơn đi, anh đã nhìn thấy nó mà!”

“Anh không biết.”

“Nó muốn giết anh!”

“Đúng!”

“Tại sao?”

Người đàn ông nhún vai và khẽ lắc đầu. Tiếng chuông réo vang dưới tầng trệt, tiếng những người hàng xóm hỏi thăm vọng qua vườn. Hai vợ chồng chẳng ai ra mở cửa, mà cũng chẳng đáp lời hàng xóm. Họ chỉ muốn ở bên nhau và tạ ơn Chúa vừa cứu họ thoát chết...

...

Phục Kim Tiến và Trương Anh Hào lao xe qua màn đêm, lòng nặng trĩu lo âu. Trong nhà Nguyễn Phan Nam không ai nhấc điện thoại. Điều đó có nghĩa là họ hoặc không có nhà, khả năng mà hai người Trương Anh Hào mong là sự thật, nhưng cũng có thể có kẻ đã nhanh tay hơn hai người họ.

Trương Anh Hào báo động cho hai chiếc xe tuần tiễu trong khu vực gần đó. Hai người Trương Anh Hào yêu cầu các cảnh sát viên đến ngôi nhà thăm hỏi và cho hai người họ biết tin, trong khoảng thời gian hai người họ chưa tới kịp.

Thanh tra trưởng Lục Văn Long đích thân lo việc giữ an toàn cho những người khác đã tham dự vụ tiêu diệt nhà sư Quang Vị Hải. Tất cả cùng bà con thân quyến của họ đều được đưa vào một khu nhà biệt lập, được canh phòng cẩn mật. Họ sẽ chờ ở đó cho đến khi hai người Trương Anh Hào tóm được kẻ giết người.

Lục Văn Long còn cho quân kiểm soát toàn bộ khu vực xung quanh những ngôi nhà họ ở. Rất có thể Triệu Thị Tuệ sẽ xuất hiện ở một trong những khu vực này. Nếu có, lính canh phải báo cho Phục Kim Tiến và Trương Anh Hào ngay lập tức.

Phục Kim Tiến lái xe như bay qua đường phố Thượng Thanh. Còi réo vang, đèn báo động xoáy trên nóc, những căn nhà hai bên đường lao vun vút về phía sau như những bóng tối lờ mờ.

Giữa đường, đèn báo hiệu của dàn điện thoại trên xe cháy đỏ. Trương Anh Hào nhấc máy. Một hạ sĩ thông báo rằng Nguyễn Phan Nam còn sống.

Trương Anh Hào an tâm phần nào, nhưng muốn biết chi tiết hơn.

“Việc gì vừa xảy ra vậy? Có chuyện xảy ra phải không...?”

“Vâng, ông ấy gặp may. Tên giết người đã lẻn vào nhà, nhưng Nguyễn Phan Nam tự vệ thành công. Tôi chỉ biết vậy. Vừa nghe tin là tôi gọi điện cho anh ngay.”

“Tốt lắm, cám ơn hạ sĩ. Làm ơn ở lại bên cạnh vợ chồng Nguyễn Phan Nam.”

“Dĩ nhiên rồi, thưa ngài.”

Trương Anh Hào thuật lại với Phục Kim Tiến, anh bạn Trương Anh Hào thở ra nhẹ nhõm.

“Có thế chứ, ít ra thì được một tin mừng! Chắc Nguyễn Phan Nam sẽ cho bọn mình biết chi tiết hơn.”

“Nhưng Triệu Thị Tuệ bây giờ đã bị cảnh báo.”

“Tồi tệ quá sao?”

Trương Anh Hào nhún vai.

“Ả đàn bà sẽ cẩn thận hơn. Ả không phải người ngu. Ả có thể đoán ra là bọn mình sẽ tìm cách đặt bẫy ở nhà những người khác.”

“Nó nắm cậu bé trong tay!”

Câu nhắc nhở của Phục Kim Tiến đâm vào Trương Anh Hào như một mũi dao. Đúng, ả đang nắm Lập Công Tịnh trong tay. Ả chắc chắn sẽ nhốt cậu bé vào đâu đó, bởi Trương Anh Hào không tin là ả sẽ đem cậu bé đi theo trong những vụ giết người.

Không khí trong xe tương đối lạnh, vậy mà mồ hôi vẫn túa ra khi Trương Anh Hào nghĩ đến cậu bé năm tuổi. Triệu Thị Tuệ là một ả đàn bà tàn nhẫn và khát máu, một con quái vật không bao giờ biết ăn năn ái ngại. Ả sẽ đi con đường riêng của ả, ả sẽ giết người và chắc chắn cũng sẽ không tha cả một cậu bé mới lên năm, nếu cậu bé mang ả lại gần mục tiêu hơn.

Trương Anh Hào biết chắc, đêm hôm nay còn dài lắm.

Nhấc điện thoại lên, lần này Trương Anh Hào chọn số của thanh tra Lục Văn Long.

Anh ta lên tiếng ngay.

“Anh Hào, tôi biết tin rồi. Người ta vừa báo cho tôi xong.”

“Tuyệt lắm.”

“Nhưng chưa phải lý do ăn mừng đâu. Tất cả năm người khác còn trong hiểm họa.”

“Anh gặp được cả năm người chứ?”

“Có. Tất cả đều vẫn còn sống, họ hiểu ra và rất thông cảm, bản thân họ cũng đã là cảnh sát cả một thời gian dài mà. Chỉ trừ một người, bốn người còn lại giờ đã đến chỗ tôi an toàn.”

“Thế thì tốt.”

“Cậu đã nghĩ gì về chuyện sắp tới chưa?”

Trương Anh Hào hắng giọng: “Thật ra thì chưa nhiều... Tôi đang nghĩ đến cậu bé. Ta phải tính khả năng ả đàn bà sẽ sử dụng cậu làm lá bùa hộ mệnh.”

“Đúng, tôi cũng nghĩ như thế.”

“Anh phải cho người kiểm soát căn hộ và khu vực sinh sống của năm viên cựu cảnh sát kia. Con đàn bà này chắc sẽ đi con đường của nó. Tôi coi nó thuộc hạng người nhất nhất sẽ tiếp tục trả thù, không thèm đếm xỉa đến chướng ngại vật.”

“Cậu đúng là người lạc quan.”

“Vâng, trong mọi trường hợp.”

“Có lẽ Nguyễn Phan Nam biết nhiều hơn chúng ta.”

“Tôi sẽ nói chuyện với ông ấy ngay. Chỉ vài phút nữa là chúng tôi đến nơi.”

“Cậu gọi lại cho tôi chứ?”

“Vâng, ngay khi có tin mới.”

Xe của hai người Trương Anh Hào lúc đó tới sát nhà Nguyễn Phan Nam. Người sống ở đây là những người ưa yên tĩnh. Những ngôi nhà cho thuê và những căn biệt thự nho nhỏ đứng sát thành hai dãy. Khi Phục Kim Tiến thoáng bật đèn pha, hai người họ nhìn thấy một đám người và cả hai chiếc xe đi tuần, đèn báo động vẫn còn quay trên nóc.