“Khi hội Thợ Săn bắt đầu nhận người, rất nhiều bình dân đã gia nhập vào. Trong đó, có một nhóm gồm mười hai người bình dân sống ở thành phố Saphilea quen thân nhau.
Trong một lần đi làm nhiệm vụ, một thành viên của nhóm đã quen biết và nói chuyện với thợ săn Ali. Rồi người này đã được thợ săn Ali cho biết rằng: “Một thành viên của Giáo Hội Lrac Borda cũng từng là học viên của Perkwuski đã lén mang ForBidden Blood đến lâu đài Solhve, đó cũng là nơi giống loài Vile trỗi dậy. Những sinh vật hiểm độc ấy đã làm ô uế dòng máu thuần chủng của Lrac Borda. Kẻ cai trị Solhve cũng là nguồn gốc của Vile cho đến bây giờ vẫn còn tồn tại. Và giờ đây, cùng danh dự đối với người thầy đáng kính, ta sẽ tìm ra được con đường dẫn đến Solhve.”
Cảm động trước tinh thần trọng tình nghĩa của thợ săn Ali, người thợ săn này tự nguyện đứng ra giúp đỡ Ali tìm kiếm con đường dẫn đến đến thành phố Solhve.
Hơn ba tháng sau, trong một lần càn quét quái vật, hai thành viên trong nhóm mười hai người tình cờ tìm được một lá thư mời danh dự đến thành phố Solhve tại căn nhà một quý tộc trong thành phố Saphilea.
Mười hai người bàn bạc cùng nhau, rồi nhất trí để một người có kinh nghiệm nhất theo sự chỉ dẫn chỉ lá thư, nhận lời mời đi đến thành phố Solhve.
Hai hôm sau, người có kinh nghiệm nhất kia leo lên chiếc xe ngựa đã đợi sẵn ở con đường mòn Hemmet, và cuối cùng được chở đến thành phố Solhve - nơi mà bọn họ và Ali đang tìm kiếm.
Chính người này đã phá hủy mọi công sức nỗ lực của Qryles Dakmig và bước vào căn phòng diện kiến Anna.
“Kẻ lạ mặt hãy quy phục trước ta. Ta là Anna, nữ hoàng của thành phố Solhve, là người đứng đầu của giống loài Vile, và cũng là kẻ thù không đội trời chung với Lrac Borda. Bọn chúng đã giết hại toàn bộ thần dân của ta. Chiếc mặt nạ tồi tệ này cũng là món quà bọn chúng đã dành cho ta. Ngươi đang tìm kiếm gì ở nơi ta?” - Trong căn phòng đó, nữ hoàng cất tiếng hỏi người thợ săn giàu kinh nghiệm.
Đắn đo với lời mời chào của nữ hoàng Anna, người thợ săn giàu kinh nghiệm không vội quyết định. Sau cuộc trò chuyện, ông ta rảo bước trong lâu đài, như là định mệnh, ông ta nhìn thấy một lá thư mời khác. Ông ta cầm lá thư mời rời đi thành phố Solhve, quay về Saphilea trao đổi với mười một thành viên còn lại trong nhóm. Sau những cuộc tranh luận, họ quyết định mang lá thư mời này đến cho Ali xem.
Nhận lấy lá thư mời, sau khi mở ra xem, Ali rất ngạc nhiên: “A ha! Đó có phải... con dấu của Solhve? Ta đã từng nghe nói về lũ quý tộc và lời mời khinh bỉ của bọn chúng. Thật tuyệt! Các bạn xứng đáng nhận được sự tôn trọng từ ta.”
Thế là mười hai con người cùng với thợ săn Ali lên đường đến thành phố Solhve.
Khi nhìn thấy Dakmig trong một hình dạng gầy gò trơ xương, người không ra người, quái vật không ra quái vật, và phải chịu đựng cái rét cắt da cắt thịt từ những cơn gió lạnh, rồi biết được Dakmig vì đạo đã hi sinh thân mình để giam giữ nữ hoàng Anna, Ali cảm thấy người thầy của mình đã lựa chọn một phương án sai lầm. Khắc sâu trong tâm trí Ali, anh ta luôn tin tưởng rằng nếu như giết chết Anna, sự hi sinh của Qryles Dakmig mới thật sự được xem là vị thánh tử vì đạo đáng tôn kính.
Những suy nghĩ tràn ngập trong đầu Ali, rồi bùng phát mạnh mẽ. Và rồi Ali xông thẳng về nơi nữ hoàng Anna bị giam giữ, dùng vũ khí là một cái bánh răng của anh ta, đập nữ hoàng Anna thành những bãi thịt vụn.
“Dakmig, ngài hãy nhìn đi, cuối cùng thì mụ ta cũng tiêu rồi! Tôi đã nghiền nát cái thứ quỷ quyệt thối nát này thành tương! Giờ thì xem nào, ngươi có thể bất tử được nữa không? Hãy để cho cả thế giới xem ngươi có thể sống lại với một đống thịt như thế này đi! He he he ha ha ha! He he he ha ha ha!” - Ali cất tràn cười lớn sau chiến thắng của mình.”
Dừng một chút, người thầy thở dài:
“Thật nực cười khi Ali tìm mọi cách để giết nữ hoàng Anna, nhưng lại không hề suy nghĩ rằng tại sao Qryles Dakmig lại phải hi sinh thân mình để giam giữ Anna.
Nếu như không có vị thần canh giữ nữ hoàng, bà ta vẫn sẽ tiếp tục hồi sinh và tìm cách lấy Blood Drag. Đó là lý do tại sao Qryles Dakmig phải ngồi trên Ngai Băng trong suốt những năm tháng qua.
Đôi khi làm những việc tốt chưa phải là điều khôn ngoan nhất.
Sau khi hoàn thành mục đích, Ali cũng đã tự kết liễu bản thân để trở thành vị thánh tử vì đạo như người thầy yêu quý của anh ta.
Lúc thành viên cuối cùng của The Ex ngã xuống, nhớ tới lời mời chào của nữ hoàng Anna, người thợ săn giàu kinh nghiệm nhất trong đám kể lại lời mời chào của nữ hoàng với mười một người còn lại. Cuộc tranh luận của mười hai người rất nhanh kết thúc, và đi đến nhất trí, bởi ai cũng không ngăn cản được cám dỗ của sự bất tử.
Ngay sau khi nhất trí, họ đã lấy phần thịt còn lại của nữ hoàng Anna mang đến đền thờ UpCa phía đông thành phố Solhve để triệu hồi Anna.
Thế là nữ hoàng Anna sống lại. Giờ đây Vile sẽ không còn kẻ thù luôn tìm họ nữa, lần này họ sẽ trỗi dậy mạnh mẽ hơn.
Anna nhìn mười hai người thợ săn, nói: “Chà chà, các ngươi đúng là những thợ săn lạ lùng. Ta đang rất mệt mỏi với những đêm tối buồn tẻ thế này. Hãy cùng chia sẻ lời thề của ta, chống lại Lrac Borda. Hãy uống dòng máu này, cảm nhận sự thay đổi đang bừng cháy trong cơ thể các ngươi. Bây giờ các ngươi đã là người của Vile. Chúng ta là những kẻ cuối cùng của Vile còn sống trên thế giới này. Ta sẽ đợi các ngươi quay trở về, vì niềm kiêu hãnh của Solhve.”
Mười hai người thợ săn phủ phục dưới chân nữ hoàng Anna, lần lượt tiến lên cắn vào động mạch ở cổ tay của bà ta, tiến hành uống máu bà ta.
Thợ săn là những con người đã được Giáo Hội Lrac Borda tiêm ForBidden Blood vào động mạch. Lúc này họ lại uống thứ máu tươi mang đặc tính bất tử được chuyển đổi trong người Anna. Trong thời khắc ấy, hai loại máu cùng nguồn gốc, nhưng đi theo hai hướng tiến hóa riêng biệt cộng hưởng với nhau, khiến cả cơ thể họ biến đổi mạnh mẽ, trở thành những con quái vật kinh tởm.
Mười hai con người ấy đã trở thành 12 Vương tộc của Quái thú từ đó.”
Người thầy vừa giảng đến đây, đột nhiên những tiếng la hét thất thanh đầy tuyệt vọng và những tiếng rống giận đầy giận dữ, cùng với những tiếng va chạm truyền từ phía cổng chính của trường vào lớp học 11A5.
Người thầy cau mày lại, ông ta bỏ lại một câu: “Giữ yên lặng!”, rồi đi ra cửa phòng học, đi tới lan can, nhìn về phía cổng trường.
Học sinh trong lớp hai mặt nhìn nhau, tuy có nghi vấn, lại không dám lên tiếng nói chuyện. Chúng sợ nếu làm ồn sẽ khiến người thầy Võ giả tức giận. Đồng thời, dù bất an, chính chúng cũng tin rằng dù gì đi nữa chúng sẽ được an toàn, vì hiện tại bên cạnh chúng có một vị Võ giả mạnh mẽ.
Trương Anh Hào không mù quáng như những đứa bạn cùng lớp. Từ lúc những tiếng la thất thanh và những tiếng rống giận giữ vang lên, bản tính đa nghi khiến lòng hắn càng thêm bồn chồn, lo lắng. Trương Anh Hào phải bươn chải từ nhỏ đến bây giờ, hơn những đứa bạn còn có nét ngây thơ trên khuôn mặt và cách nghĩ, suy nghĩ của hắn chín chắn hơn rất nhiều.
“Chuyện gì đang xảy ra, có người bị tấn công? Vì sao những tiếng la càng ngày càng dồn dập? Tình huống mỗi lúc một xấu hay sao? Võ giả đâu? Võ giả của trường học đâu? Chuyện gì có thể khiến một trường học có Võ giả bảo vệ lâm vào tình cảnh mỗi lúc mỗi nghiêm trọng? Võ giả trong trường học sẽ bảo vệ được mọi người trong trường sao?” - Trong quãng thời gian người thầy từ bên trong lớp học đi ra lan can, những dòng suy nghĩ như thế chạy xẹt qua đầu Trương Anh Hào.
Một khi con người ta trải qua nhiều, kinh nghiệm tích lũy và kiến thức có được sẽ khiến họ có được một cái nhìn khách quan và đúng đắn. Khi kinh nghiệm và kiến thức tích lũy qua tháng ngày dần nhiều hơn, những dòng suy nghĩ của họ sau vô số lần được kiểm chứng sự chính xác, cũng như sau vô số lần chính họ rút kinh nghiệm và sửa chữa những suy nghĩ sai lầm, họ càng trở nên kiên định và tin tưởng vào suy nghĩ của chính mình. Trương Anh Hào cũng vậy, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn đã có suy đoán của bản thân, và hắn cũng tin vào suy đoán của hắn.
Cái suy đoán quá sức tưởng tượng làm Trương Anh Hào trở nên sợ hãi và bất an mãnh liệt, khuôn mặt hắn bỗng chốc xuất hiện mồ hôi hột.
“Bình tĩnh, bình tĩnh lại!” - Trương Anh Hào gào to trong lòng. Trương Anh Hào biết rõ ở trong tình cảnh nguy hiểm bấy giờ, với sức lực của một người thường nhỏ yếu, thứ cứu được hắn không phải người thầy Võ giả, mà là chính hắn, chính đầu óc của hắn. Đây không phải là lúc hắn nên lâm vào sợ hãi, mà đây là lúc hắn phải tỉnh táo trong từng quyết định. Hắn biết mình nhất định phải tỉnh táo, phải cực kỳ tỉnh táo mới được.
Hít thật sâu, thở thật mạnh để đè ép những tâm tình tiêu cực, Trương Anh Hào đưa mắt nhìn về người thầy Võ giả đang đứng ở lan can quan sát. Hắn đang chờ đợi xem người thầy đó sẽ quyết định thế nào, rồi hắn mới có thể đưa ra quyết định chính xác.
Trương Anh Hào ngồi yên tại chỗ, trong đầu không ngừng suy nghĩ.
Người thầy Võ giả đứng ở lan can không quá lâu, chỉ khoảng năm giây. Khi ông ta vừa quay người lại, tiếng còi khẩn cấp “hú hú hú” liên tục vang vọng cả trường học.
Trong chốc lát, cả trường học trở nên hỗn loạn bởi những tiếng la ó của học sinh.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Vì sao có tiếng báo động?”
“Ai có thể nói xem là xảy ra chuyện gì?”
Lớp 11A5 không khác gì mấy, bọn trẻ không còn để ý đến việc lớn tiếng nói chuyện, chửi mắng... sẽ khiến người thầy Võ giả phản cảm. Khi đang trong tình cảnh bất ổn, với tâm lý cực kì sợ hãi, chúng chỉ muốn phát tiết tâm tình tiêu cực trong lòng, cũng như tìm kiếm sự an ủi từ bạn bè xung quanh.
Khác với tình cảnh rối loạn tưng bừng của đa số bạn học, vài người học sinh nhạy bén đã kịp phản ứng lại. Bọn họ bắt đầu cầm những thứ quan trọng lên, xếp vào cặp, rồi đeo cặp lên lưng.
Hành động của vài người học sinh nhạy bén không qua được con mắt đông đảo của những học sinh còn lại. Trong khi phần lớn người ngay lập tức bừng tỉnh, bắt đầu bắt chước hành động của những học sinh nhạy bén, thì vẫn có một nhóm học sinh còn chưa hiểu mức độ nghiêm trọng của sự việc, chỉ biết liên tục tra hỏi những học sinh nhạy bén về lý do bọn họ làm thế, liên tục ồn ào chất vấn về nguyên nhân của tình cảnh hiện tại.
Khung cảnh nhốn nháo của lớp 11A5 rất nhanh kết thúc bởi một tiếng quát to của người thầy:
“Tất cả yên lặng!”