“Cái gì thế?”
“Một dạng bùa hộ mạng mà mọi người thường đeo.” - Trương Anh Hào cười đáp.
“Anh đừng giễu tôi, nó là bùa của môn phái nào đó đúng không?”
“Đúng.”
“Nhưng là một tấm bùa đặc biệt, đúng không?” - Giọng Phương Kiệt lộ rõ nét kính sợ. Ông ta hỏi câu đó rất khẽ.
Trương Anh Hào không trả lời, mà hắn chỉ muốn biết ngôi nhà có bị nguyền rủa không.
Phương Kiệt giơ tay cào tóc, ngón tay cái di động qua lại trên da đầu.
“Anh thợ săn, anh phải giải thích kỹ hơn thì tôi mới hiểu.”
“Bản thân tôi cũng chưa biết cụ thể. Bị nguyền rủa có thể là nhiều trạng thái khác nhau. Ông có thể cho tôi biết liệu trong nhà này có xảy ra chuyện giết người không? Có chuyện máu chảy trong ngôi nhà này không?”
“Anh muốn nói trong mấy năm vừa qua?”
“Không, chẳng phải chỉ thời gian gần đây, mà nói chung.”
“Tôi không biết. Cũng có thể đã có chuyện như thế xảy ra. Ngôi nhà này đã trải qua rất nhiều sự kiện. Nó có một lịch sử nhiều thăng trầm. Đây là Hiện Nhân, mảnh đất này khác mọi mảnh đất khác của quận La Phát. Rất nhiều người quận La Phát chẳng coi chúng tôi là đồng bào. Họ cho chúng tôi là thứ dở dở ương ương, lúc thì làng Hiện Nhân là đất của quận Bốn Kinh, lúc lại thuộc về quận La Phát. Giờ thì biên giới có vẻ đã được định rõ, nhưng đã có lúc ngôi làng này có khuynh hướng tự trị. Người dân ở đây muốn giữ gìn một nền văn hóa riêng, và cả một tiếng nói riêng.”
“Điều đó đúng.” - Trương Anh Hào đeo tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng lên cổ. – “Nhưng nó chẳng dính dáng gì đến vụ này.”
“Có thể.”
“Có phải đây là lần đầu tiên ông vào ngôi nhà này?”
Người đàn ông hối hả gật đầu.
“Từ lâu lắm rồi. Tôi chẳng bao giờ dám đi một mình. Nhưng ông cảnh sát Thái Vân Phi nói về anh rất nhiều, vậy nên tôi mới đánh liều đi cùng anh vào đây. Bây giờ là ban ngày đấy, chứ tối đến, có cho tiền thì tôi cũng không bước vào đây nửa bước.”
“Chuyện đó thì tôi hiểu.”
Phương Kiệt đút hai tay vào túi chiếc quần rộng lùng bùng, bước tới gần Trương Anh Hào.
“Cho tôi hỏi anh một câu, anh thợ săn!”
“Ông cứ hỏi.”
“Bây giờ anh muốn làm gì, sau khi đã chứng kiến chuyện trong ngôi nhà này?”
Trương Anh Hào mỉm cười: “Một câu hỏi tốt, ông Kiệt. Một câu hỏi rất tốt là đằng khác. Nhưng tôi không biết. Tôi thật sự chưa nói được điều gì. Tôi phải suy nghĩ đã.”
“Suy nghĩ về chuyện gì kia?”
“Cả cái đó tôi cũng chưa biết. Nhưng chắc chắn là về ngôi nhà này. Ngoài ra, tôi còn muốn gặp và nói chuyện riêng với ông Vân Phi nữa.”
“Ông ấy đang đợi anh trong làng.”
“Vậy thì ta đi thôi.”
Phương Kiệt chưa muốn đi, nỗi tò mò của ông ta quá lớn.
“Nhưng vụ này đối với anh chưa kết thúc, đúng không anh thợ săn?”
“Đúng, ông không nhầm đâu. Chỉ có điều tôi chưa biết phải bắt đầu ra tay từ chỗ nào. Tôi muốn quay trở lại khách sạn để suy nghĩ cho kỹ đã.”
“Vâng, ở đây anh là sếp. Ta đi thôi.”
Phương Kiệt có vẻ gượng gạo, chắc do Trương Anh Hào không thổ lộ kế hoạch. Nhưng biết thổ lộ điều chi? Kế hoạch của Trương Anh Hào còn chưa định hình. Mà nếu có, Trương Anh Hào cũng chẳng lôi ông ta vào cuộc. Phương Kiệt chỉ là một người dẫn đường, chỉ vậy thôi.
Trương Anh Hào nghĩ đến chuyện ngôi nhà đã có thời là một giáo đường. Căn phòng này quả thật là có rộng, nhưng chưa đủ rộng để làm giáo đường.
Nhất quyết phải thu thập cho nhiều thông tin hơn. Thái Vân Phi chắc chắn sẽ giúp Trương Anh Hào. Chính ông ta đã giao nhiệm vụ cho Hiệp hội Thợ Săn, và Trương Anh Hào tới đây là vì hắn đã nhận nhiệm vụ của ông ta.
Phương Kiệt vui ra mặt khi rời khỏi ngôi nhà. Bước qua cửa chính, ông ta đứng lại và lấy hơi thật sâu. Mặc dù trời lạnh, trán ông ta vẫn lấm tấm mồ hôi. Phương Kiệt lấy khăn lau trán và nói: “Giờ tôi thấy đỡ hẳn, anh thợ săn.”
“Tôi hiểu.”
Trương Anh Hào cũng đứng lại bên người đàn ông. Ánh mắt Trương Anh Hào hướng về phía trước, về phía những ngọn núi của dãy Thanh Sơn đang trập trùng như một mái tóc khổng lồ màu đen với những đường uốn cứng đơ. Phía bên kia dãy núi là quận Bốn Kinh. Cả hai miền đất chẳng bao lâu nữa sẽ được phủ sắc đông. Ánh nắng mặt trời đã bớt chói chang vào mỗi sáng, nó phải vật lộn rất vất vả với những dải sương mù dày đặc lừ lừ bốc lên từ thung lũng. Cả bây giờ Trương Anh Hào cũng còn thấy chúng bốc lên, ôm lấy núi rừng như một con ma xám trắng.
Khung cảnh chợt đổ buồn. Những ngọn gió lạnh đầu tiên đang thổi qua thung lũng, báo tin tháng mười một đã đến rồi.
“Ta đi xe chứ?” - Trương Anh Hào hỏi.
“Vâng, rất sẵn lòng.” - Phương Kiệt nhẹ nhõm thở ra.
Trương Anh Hào ném một cái nhìn trở lại.
Ngói nhà thẫm màu đứng đơn độc. Nó nhắc Trương Anh Hào nhớ tới một thành lũy. Trương Anh Hào nhủ thầm: “Đây là chuyến viếng thăm đầu, nhưng chắc chắn chẳng phải chuyến đi cuối của mình tới nơi đây.”
Trương Anh Hào muốn hóa giải câu chuyện bí hiểm. Trương Anh Hào nợ bản thân mình và những người dân ở đây điều đó...
Cả ngôi làng cũng được quấn một làn sương mỏng. Có lẽ do giữa làng có một ngọn suối chảy qua, một ngọn suối bắt nguồn từ những dãy núi cao. Thiên nhiên nơi này còn trong sáng và tuyệt đẹp, không khí và nước còn trong vắt. Nếu bầu trời trên kia bây giờ mang màu xanh biếc và ánh nắng ấm áp hơn, bức tranh an bình quả thật sẽ thành hoàn hảo. Nhưng hiện thời quanh họ là sương khói. Vô vàn dải sương mỏng đang lãng đãng trôi dọc những con đường, những con ngõ hẹp.
Làn sương làm nhạt nhòa những mặt tiền nhà tuyệt đẹp. Nó lướt là là qua các khuôn cửa kính, phủ kín cả ngọn giếng đứng giữa làng.
Trương Anh Hào dừng lại bên khu giếng, cho Phương Kiệt xuống xe.
“Nếu anh cần đến tôi, anh thợ săn.” - Người đàn ông ngoảnh đầu vào phía trong xe và nói. – “Anh cứ cho tôi biết.”
“Chắc chắn rồi.”
Phương Kiệt bỏ đi thật nhanh, như thể ông ta vui mừng khi không phải ở bên Trương Anh Hào nữa.
Khách sạn nhỏ trông đẹp như hình trên bưu thiếp. Cả ở đây tường ngoài cũng được lát gạch trần sáng màu. Thỉnh thoảng lại có khoảng tường bị dây nho phủ kín. Quận La Phát vốn nổi tiếng toàn Liên bang về nho.
Một cây bồ đề đứng trước nhà. Hai chiếc ghế băng sơn trắng đang là chỗ nằm nghỉ của ba con mèo rất đẹp.
Ngôi làng nằm an bình trong yên tĩnh. Chỉ từ xa có vẳng lại tiếng búa đập. Chắc đó là khu lò rèn.
Trước mặt Trương Anh Hào đã là cánh cửa ra vào, phần bên trên được chia thành hai khung kính nhỏ. Trương Anh Hào mở nó ra.
Một dải hành lang hẹp hiện lên. Phía bên phải là lối ra quán ăn, bên trái là một phòng tiếp tân nhỏ. Có ai đó đang huýt sáo, từ trong bếp bay ra mùi gà rán và mùi dưa chua khiến Trương Anh Hào không khỏi ứa nước bọt.
Trương Anh Hào bước vào quán ăn.
Ông chủ khách sạn đang nâng một chiếc thùng lớn. Người đàn ông to lớn đã xắn tay áo lên cao. Nhìn thấy Trương Anh Hào, ông ta cười, đặt thùng lên quầy.
“Chà, anh đến thật đúng lúc đấy, anh thợ săn?”
“Tại sao?”
“Anh có biết trong này chứa gì không?”
Ông chủ vỗ tay hai lần lên trên thùng.
“Bia?”
“Không, anh tưởng tượng chuyện gì vậy? Đây là lứa rượu non đầu, giống nho La Phát, anh biết rồi đấy. Nó còn chưa trong, nhưng uống cùng thứ bánh tráng mè nướng của chúng tôi thì tuyệt. Anh có muốn thử không? Tôi mời.”
“Vâng, rất cảm ơn ông.”
Ông chủ tóc đen đi qua một khuôn cửa ngách vào trong bếp. Trương Anh Hào ngồi xuống bàn. Tấm khăn trải bốc mùi thơm mới giặt. Vải in ca-rô màu nâu và xanh lá. Những lọ hoa nho nhỏ với những bó hoa tulip đặt bên trên trông rất hợp.
Người ta có thể sống thật thoải mái và có một đợt nghỉ phép mùa đông tuyệt vời ở nơi đây. Trương Anh Hào cũng muốn như vậy lắm, nếu không có ngôi nhà khốn kiếp cùng những tiếng thét la kỳ quái trong căn phòng trống đó. Dòng duy nghĩ của Trương Anh Hào lại xoay quanh nó, trong khi ánh mắt thì xuyên qua cửa sổ, nhìn chằm chằm lên quầng lá đang chợt tối lại của cây bồ đề.
Tiếng chân ông chủ khiến Trương Anh Hào giật mình tỉnh lại. Ông ta có mang theo cả phần mình. Bánh tráng mè mới nướng được chia trên hai đĩa, và rượu vang non óng ánh như sữa màu xanh phớt trong hai chiếc cốc vại bằng sứ.
“Chúc sức khỏe anh!” - Người đàn ông nói và nâng cốc.
Hai người Trương Anh Hào uống đồng thời. Trương Anh Hào nhăn mặt một thoáng, bởi rượu vang non gây ấn tượng ban đầu hơi chua. Nhưng Trương Anh Hào đã nhầm. Lắng nghe cảm nhận kỹ hơn, Trương Anh Hào nhè nhẹ "cắn cắn" nó trong cổ họng và thấy mùi vị rất hài hòa. Trương Anh Hào gật đầu, vẻ hài lòng.
“Ổn chứ?”
“Vâng, tôi cũng sẽ chóng quen.”
Người đàn ông cười lớn. Ông đặt tay lên tay áo Trương Anh Hào.
“Anh biết không, ai mới uống nó lần đầu cũng nói vậy. Nhưng anh thợ săn, chỉ sau một cốc là anh sẽ bị thuyết phục cho xem. Nếu ăn kèm bánh tráng mè mới nướng thì niềm vui sướng sẽ hoàn hảo. Ít nhất thì dân Hiện Nhân chúng tôi cũng nghĩ như vậy.”
Ông chủ quả không nói dối. Món bánh tráng mè đi thẳng từ lò ra là một niềm vui thật sự cho vị giác. Dân thành phố thật chỉ biết đờ người vì ngạc nhiên.
“Thế nào?”
“Tuyệt, ngon tuyệt.”
Ông chủ vui vẻ gật đầu.
“Tôi đã nói mà. Mẹ tôi và vợ tôi nổi tiếng toàn vùng Hiện Nhân vì món bánh tráng mè nướng này. Tôi có thể thề là không nơi nào có thứ ngon hơn.”
“Chắc chắn tôi sẽ không phản đối đâu.” - Trương Anh Hào vừa nhai vừa nói. Trương Anh Hào nói thật, bởi món bánh thật sự xuất sắc.
Vì chỉ có mình Trương Anh Hào ngồi trong quán nên ông chủ nán lại bên bàn. Trương Anh Hào biết ông ta muốn nói chuyện, mặc dù cho tới nay ông chưa hề biểu lộ dù chỉ một lời.
Chỉ tới khi Trương Anh Hào nuốt xong miếng bánh cuối cùng trên dĩa, người đàn ông mới rụt rè lên tiếng, cúi thấp người về phía trước.