Mục Trường Thân bây giờ đứng cạnh Trương Anh Hào. Ánh đuốc hắt vào thân hình y, lộ rõ dáng vẻ giận dữ và nguy hiểm. Y thì thào: “Cậu nhìn thấy gì vậy?”
“Chỉ thấy một cái bóng.”
“Có thế thôi à?”
“Đúng.”
“Có phải đó là...”
Mục Trường Thân ngưng giữa câu, bởi cả hai người Trương Anh Hào vừa nghe tiếng động vang lên trên cầu thang. Tiếng bước chân. Kẻ bên kia đã đưa mình ra khỏi bóng tối và đang tiếp tục theo cầu thang đi xuống.
Hai người Trương Anh Hào nhìn nhau.
Anh bạn tóc vàng của Trương Anh Hào rõ là đang sởn da gà. Y vào tư thế chuẩn bị. Khuôn mặt nhễ nhại máu hằn rõ vẻ dữ dằn, mắt lóe lên căm hận.
Vài giây trôi qua.
Hai người họ vẫn chưa nhìn thấy gì.
Thế rồi có cái gì đó chuyển động. Có vẻ như dáng người kia đang nhảy sát những bậc cầu thang và lao xuống dưới mà hầu như không chạm vào chúng.
“Nó không thể là Người Sói được!” - Mục Trường Thân hào hển nói rồi đột ngột cúi sát tai Trương Anh Hào. – “Anh Hào, thật là điên. Nhưng đó là cô gái đó, người đàn bà tóc nâu. Người mà mình đã kể cho cậu nghe.”
Y quả không lầm, bởi chỉ một chút sau đó hai người họ nhìn thấy cô ta rất rõ. Trên bậc cầu thang là một người đàn bà có nửa thân trên hầu như lõa lồ với những lọn tóc xoăn nâu, tay mang vũ khí...
Thật lòng nhìn nhận, trước đó Trương Anh Hào đã không thật sự tin vào lời kể của Mục Trường Thân, và vì vậy mà Trương Anh Hào ngạc nhiên không ít. Trương Anh Hào đứng đờ ra, không thể đưa ra một lời nhận xét nào.
Cô gái không chuyển động. Cô ta chỉ đứng đó, nhưng dáng vẻ trông rất dữ dội, nguy hiểm. Cô khiến Trương Anh Hào nhớ đến những nữ Võ giả trên tivi, những nữ chiến binh không bao giờ đầu hàng và luôn chiến đấu tới giọt máu cuối cùng.
Cô chỉ mặc một tấm khố và phủ trên mình một mạng nhện tạo bằng những dải da màu đen, nó phủ lên thân hình trần truồng của cô, hầu như không che chút nào nơi ngực. Chân cô ta đi một đôi ủng thấp và mềm, ngang vai khoác một miếng vải.
Đôi mắt cô nhìn hai người Trương Anh Hào rất lạnh lùng, lưỡi kiếm cong cong cũng ánh lên lạnh lùng như vậy. Lưỡi kiếm được cô giơ về phía trước, chỉ rõ là cô không muốn dính dáng gì đến hai người họ.
Mục Trường Thân cười khẽ: “Chính là cô ta đấy, Anh Hào! Đó là người đàn bà mà mình đã kể cho cậu nghe. Cậu có cần một bằng chứng thứ hai không?”
“Không, mình không cần.” - Trương Anh Hào không hiểu tại sao cô ta lại tồn tại ở đây. Nhưng có một điều chắc chắn là đây không phải một bóng ma.
“Vì cái gì?” - Vì đã trải qua không ít sự kiện bất bình thường, tất cả những khả năng khác nhau lướt vội qua đầu óc Trương Anh Hào như những tia chớp. Trương Anh Hào thoáng nghĩ hay cô ta đã từ quá khứ qua một lỗ hổng thời gian bí hiểm quay trở lại với hiện tại để thực thi một nhiệm vụ đặc biệt. Suy nghĩ này có vẻ như một chuyện cười hơn là một câu chuyện thật.
Người đàn bà giữ cơ thể bất động, nhưng phần đầu thì không. Khi cô ta lắc đầu, những lọn tóc nâu run rẩy theo. Thế rồi một nụ cười lướt thoáng qua khuôn mặt đó. Nhìn có vẻ như cô ta muốn nói chuyện với hai người Trương Anh Hào, nhưng rồi lại quyết định không nói, nhìn xung quanh với vẻ căng thẳng và bước xuống bậc thang cuối cùng.
“Để mình hỏi xem cô ta là ai?” - Mục Trường Thân thì thào về hướng Trương Anh Hào. Trương Anh Hào gật đầu.
Y cất tiếng hỏi bằng tiếng vùng Khởi Vũ.
Tập trung vào khuôn mặt người đàn bà có vẻ ngoài như một nữ Võ giả, Trương Anh Hào thấy nét mặt của cô thay đổi khi Mục Trường Thân lên tiếng.
Cô ta hiểu lời y nói.
Rồi cô ta trả lời.
Trương Anh Hào cũng biết một vài chữ vùng Khởi Vũ, nhưng người đàn bà nói nhanh quá nên Trương Anh Hào không hiểu lấy một từ.
Trương Anh Hào nghe được Mục Trường Thân lấy hơi thật sâu, nhận thấy gương mặt y lộ vẻ ngạc nhiên tột cùng.
“Sao thế?” - Trương Anh Hào rít qua kẽ răng.
“Khốn kiếp, đúng là không thể ngờ được.”
“Ngờ chuyện gì?”
“Cô ta tên là Kiều Quản Linh!”
Lần này đến lượt Trương Anh Hào mở to mắt, cả hắn cũng ngỡ ngàng.
“Vợ của Khoa Hữu Thái?”
“Đúng thế.”
“Cô ta làm gì ở đây?”
“Để mình hỏi cô ta, đừng lo.”
Y nói tiếp bằng thứ tiếng địa phương đặc sệt. Lại thêm một lần Trương Anh Hào không hiểu gì cả, chỉ có thể nghe cuộc đối đáp. Gương mặt Trương Anh Hào bây giờ lộ vẻ ngạc nhiên tột cùng. Hắn cũng không khỏi khâm phục Mục Trường Thân, y tỏ ra rất bình tĩnh, mặc dù thỉnh thoảng đầu y lại bất giác lắc qua lắc lại, như thể y không hiểu nổi những gì mà người đàn bà nói ra.
Trương Anh Hào nóng lòng nghĩ đến thời gian, nó đang trôi. Mà quái vật lại có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào. Khoa Hữu Thái chẳng phải đã vô tình thúc Trương Anh Hào và Mục Trường Thân rơi xuống hầm này.
Đúng lúc Trương Anh Hào chớm mở miệng xin Mục Trường Thân dừng câu chuyện thì Mục Trường Thân gật đầu rồi quay lại.
Thật tiếc là hai người Trương Anh Hào đã quá ngạc nhiên mà quên mất việc hai tay còn bị trói. Với cây kiếm trong tay kia, người đàn bà có thể dễ dàng cắt dây trói cho Mục Trường Thân và Trương Anh Hào.
“Thế nào?”
Mục Trường Thân gằng giọng: “Mình không hiểu được. Thật là chuyện điên khùng, không thể giải thích được bằng lô-gic. Mình thật sự không hiểu.”
“Trầm trọng đến thế kia sao?”
“Cậu biết đấy, cô ta tên là Kiều Quản Linh.”
“Mình biết.”
“Cô ta biết câu chuyện về thảm kịch đã xảy ra trên hòn đảo này. Cô ta biết rằng ngày xưa có một người đàn bà cũng tên là Kiều Quản Linh đã không đủ sức cứu bà vú cùng hai đứa con nhỏ thoát khỏi nanh vuốt Người Sói. Người đàn bà tên Kiều Quản Linh đó cũng đã bị giết như người vú và hai đứa con, còn Người Sói thì bị một vị Võ giả Tông Sư đánh chết. Kiều Quản Linh là người vùng này. Từ trước khi lấy Khoa Hữu Thái, cô ta đã biết rõ câu chuyện đó và cô ta luôn có cảm giác rằng cô ấy sẽ là người phải giết chết Người Sói. Cô ấy muốn làm một việc anh hùng, và đã hóa thân hoàn toàn vào vai trò của người đàn bà Kiều Quản Linh thuở trước. Cô ấy coi đó là số phận của mình, coi là người được tuyển lựa. Cô ấy sống toàn tâm toàn lực cho vai trò này, luôn luôn tin chắc rằng Người Sói vẫn còn sống.”
“Sự thật cũng đúng như vậy?”
“Chắc chắn.” - Mục Trường Thân nhếch môi cười. – “Chỉ có điều Người Sói khổng lồ mới xuất hiện dạo gần đây, và nó rất tinh khôn. Thường thường nó ẩn nấp rất kỹ. Nó biết nỗi sợ của người ta trước hòn đảo này, và nó cũng biết cả những huyền thoại cổ. Thường nó chẳng làm gì cả một thời gian, để rồi đột ngột rời bỏ nơi ẩn trốn và ra tay.”
“Kiều Quản Linh cũng biết như vậy?”
“Ừ.”
“Cô ấy làm gì?”
“Cô ấy muốn thay đổi tất cả. Cô ấy rời bỏ làng, trở thành một nữ chiến binh. Cô ấy lên đảo, cô ấy muốn diệt trừ con quái vật, và cô ấy quyết chí chỉ rời đảo này khi đã thực hiện xong chuyện đó.”
“Còn chồng cô ta? Gã ta phản ứng ra sao? Gã ta đóng vai trò nào trong trò chơi này?”
“Mình cũng không biết.. Nhưng mình tin gã ta chẳng đóng một vai trò tốt đâu.”
“Hỏi cô ta đi.”
Mục Trường Thân làm theo lời Trương Anh Hào, nhưng Kiều Quản Linh chỉ lắc đầu. Cô ta cũng trả lời, Mục Trường Thân dịch cho Trương Anh Hào nghe.
“Cô ấy cho rằng Khoa Hữu Thái không hiểu rõ chuyện. Đúng hơn thì không hiểu chính xác từng chi tiết. Gã ta đã đứng về phía con quái vật.”
“Tại sao?”
“Chuyện đó thì Kiều Quản Linh cũng không biết. Đã lâu rồi cô ấy không gặp gã, mặc dù cả hai vợ chồng bây giờ đều có mặt trên đảo. Nhưng cô ấy tin rằng chồng cô ấy rất yêu cô ấy, yêu đến mức độ mù quáng và vì thế đã làm chính những điều sai trái.”
Trương Anh Hào đảo tròng mắt lên trời: “Thật không thể tin! Mình không hiểu.”
“Mình cũng không hiểu, nhưng chúng ta đành phải chấp nhận thôi, cho tới khi tìm được lời giải thích chung cuộc.”
Cho tới thời điểm này, nhân vật chính của trò chơi ma quỷ chết chóc vẫn chưa xuất hiện. Trương Anh Hào và Mục Trường Thân đã nghe nói nhiều về nó, nhưng nó vẫn đang lẩn quất đâu đó.
Đã tới lúc đề cập tới vấn đề cởi dây trói. Kiều Quản Linh có thể giải phóng cho hai người họ. Trương Anh Hào nhắc Mục Trường Thân.
“Rõ rồi, để mình nói. Mình cũng sẽ nói với cô ta là hai chúng ta đứng về phía cô ấy.”
“Cậu đã nói cho cô ấy biết ông chồng Khoa Hữu Thái của cô ta đóng một vai trò như thế nào chưa?”
“Không trực tiếp.”
“Thế thì nói đi.”
Mục Trường Thân định làm. Nhưng hai người họ đã bỏ lỡ thời cơ. Mặc dù không nghe thấy, nhưng phản ứng của Kiều Quản Linh cho hai người bọn họ biết đã có sự kiện mới xảy đến.
Vẫn đứng trên bậc cầu thang, nhưng người đàn bà rùn người xuống và hai người Trương Anh Hào thấy hai tay cô nắm chặt cán cây kiếm cong hơn, một cây kiếm đủ mạnh để giúp cô chặt đầu con quái vật. Thế rồi người đàn bà xoay người lại, chạy một vài bậc cầu thang lên trên, nhưng vẫn chưa khuất khỏi góc nhìn của hai người Trương Anh Hào.
Cô ta dừng lại, nghe ngóng, xoay người rồi lại chạy trở xuống. Rồi cô ta nói một điều gì đó, mặt nhăn lại.
“Cô ta nói gì vậy?”
“Nó đến đây rồi.”
“Khốn kiếp, dây trói!”
Kiều Quản Linh đứng lại trước mặt hai người Trương Anh Hào. Cô ta muốn lên tiếng, nhưng giọng Mục Trường Thân vang to lên. Y nói chặn lời cô. Trương Anh Hào thấy rõ giọng thúc bách của y, giục cô cắt dây trói cho hai người họ.
Kiều Quản Linh quay đầu trở lại, nhưng Mục Trường Thân thúc hối mạnh hơn, nhất quyết không buông tha. Khi y quay người và chìa lưng về phía cô gái, Trương Anh Hào cũng làm theo y.
Dù cô ta bực bội mắng chửi đi chăng nữa, Trương Anh Hào không quan tâm. Trương Anh Hào chỉ muốn thoát khỏi sợi dây trói này bằng được.
“Trời đất!” – Mục Trường Thân rên lên.
Trong tích tắc sau đó, Trương Anh Hào cảm nhận một lực thúc vào dây trói trên tay hắn. Trương Anh Hào muốn giúp Kiều Quản Linh, nhưng đáng tiếc lại chuyển động hai bàn tay quá mạnh, khiến mũi kiếm hơi rạch vào thịt.
“Nó chưa đứt hẳn!” - Mục Trường Thân kêu lên.