Thông tin không đầy đủ khiến những suy đoán của Trương Anh Hào không có độ tin cậy cao. Trương Anh Hào hiểu rõ điều này hơn ai hết. Hắn dĩ nhiên không muốn bản thân bị cuốn vào những mớ suy nghĩ lộn xộn, khiến bản thân phân tâm, mất tập trung, nên hắn quyết định tạm thời gác nó qua một bên, tập trung vào việc chính trước mắt.

Chọn đúng nền đất mềm, Trương Anh Hào dùng cành cây đào đất, dùng tay hốt đất bỏ ra ngoài mà không gặp bất kỳ khó khăn gì, rất nhẹ nhõm. Khoảng năm phút đồng hồ, Trương Anh Hào duy trì hiệu suất cao nhất, đào được một cái hố sâu to bằng bốn bàn tay, sâu chừng hai bàn tay.

Khi đã đào xong cái hố, Trương Anh Hào tựa lưng vào một gốc cây gần ngay bên cạnh, hơi thả lỏng cơ thể một chút. Rốt cuộc là không biết rõ đây có phải là nguy hiểm thật sự, có phải Quái thú còn đuổi theo ở đằng sau hay không, Trương Anh Hào không dám chủ quan, hắn không dám dùng tính mạng của mình đi đánh cược.

Trương Anh Hào ngồi nghỉ chưa tới ba phút, thì Triệu Lệ Nguyên đã trở về. Y mang một chồng củi khô loại cây nhỏ về, một chồng cao từ ngang hông đến dưới ngay môi trên của y. Có lẽ là vì y cho rằng cả nhóm cần củi nhóm lửa nướng thức ăn, không phải dùng đốt để sửi ấm cả đêm, nên y không phí sức bẻ những cành cây to.

Triệu Lệ Nguyên bỏ chồng củi khô ngay bên cạnh cái hố do Trương Anh Hào đào ra, sau đó tiến tới tựa lưng vào một bên khác của gốc cây nơi Trương Anh Hào đang ngồi nghỉ.

Triệu Lệ Nguyên thở phì một tiếng, nói ra với giọng nhỏ như đang lầm bầm cho chính bản thân nghe: “Thế nào?”

“Không biết.” - Trương Anh Hào hiểu rõ dụng ý của bạn mình, trả lời gọn lỏn.

“Mọi chuyện rất khó tin.” - Triệu Lệ Nguyên tiếp tục lầu bầu.

“Mình biết.” - Trương Anh Hào đáp.

Triệu Lệ Nguyên đưa mắt nhìn về những cái cây khô ở đối diện, thở dài một hơi: “Chúng ta nên làm gì?”

“Xem như đó là sự thật, gồng mình lên ứng phó với nó.” - Trương Anh Hào bình tĩnh nói.

“Ừ.” - Triệu Lệ Nguyên cũng cảm thấy không có phương án nào tốt hơn. - “Còn bọn họ thì sao?”

Trương Anh Hào bật một hơi khỏi bề môi: “Cẩn thận và đề phòng một chút sẽ tốt hơn.”

“Ừ.”

Cuộc nói chuyện ngắn gọn giữa Trương Anh Hào và Triệu Lệ Nguyên kết thúc rất nhanh. Từ đó hai người không nói thêm gì nữa, đều yên lặng quan sát và đánh giá xung quanh, chờ đợi ba người còn lại trở về.

Chừng hơn một phút sau, Phu Tân cầm một túi trái cây dại về. Cái túi chứa trái cây của Phu Tân làm từ phần áo sơ mi dài nơi cánh tay phải của y. Y đã xé phần đó ra khỏi cái áo, rồi buộc phần vải ở cổ tay lại, tạo nên một cái túi vải. Trái cây dại mà y mang về có ba loại: ổi rừng, sim rừng, và vài trái chuối sắp chín - vỏ còn xanh nhưng đã ngả vàng một phần nhỏ.

Phu Tân đặt túi trái cây lên chồng củi khô của Triệu Lệ Nguyên, rồi đi tới một gốc cây phía bên phải hai người Trương Anh Hào và Triệu Lệ Nguyên, tựa lưng vào nó và nghỉ ngơi.

Khoảng bốn mươi giây sau, Lưu Ân Tĩnh trở về. Trên tay nàng ta cầm một con rắn to chừng hai ngón tay, dài khoảng một mét. Lưu Ân Tĩnh cuộn tròn con rắn lại, cầm ở trên tay trái. Tay phải của cô cầm một con dao quân dụng nhỏ.

Lưu Ân Tĩnh là con gái, nhưng có vẻ cô ta không có mắc bệnh sợ rắn như đa số những người con gái khác. Thậm chí cô ta còn chẳng sợ máu hay sợ bẩn gì, thản nhiên như không, hít thở nhẹ nhàng, bước đi vững chắc như thường.

Trương Anh Hào nhìn Lưu Ân Tĩnh, ý nghĩ trong đầu lại xoay chuyển.

Trương Anh Hào đã gặp rất nhiều phụ nữ, 95% bọn họ là những người ưa thích sạch sẽ, chán ghét cầm nắm những con động vật mà họ cho là kinh tởm như bò sát, rắn, nhện... Có thể có người vào lúc đầu họ không ghét, nhưng khi chạm vào những thứ trơn trơn, nhớt nhớt, lạnh lẽo đó, bản năng trong người khiến họ giật mình và hoảng sợ. Nhiều người trong số họ có thể không khống chế được bản thân, đột nhiên nổi khùng, la hét như điên và làm ra các hành vi bất thường như giãy ầm lên, bỏ chạy mất dạng, hoặc té ra phía sau, ngồi bệch xuống đất rồi khóc nức nở, hoặc ngất xỉu tại chỗ.

Một người con gái có thể thản nhiên tiếp nhận cái bẩn, coi máu me trước mắt và loài rắn như không là rất hiếm thấy. Một là khi sinh ra họ đã như thế. Hai là đã trải qua nhiều, họ quá quen thuộc, quen thuộc đến mức không có bài xích nó nữa. Nếu không có gì ngoài dự liệu, Lưu Ân Tĩnh hẳn là người sau.

Ở thời đại mà hòa bình chỉ ở bề mặt, chiến hỏa lúc nào cũng có thể nổ ra, những người có khả năng thích nghi cao mới có thể tồn tại. Trong mắt Trương Anh Hào, Lưu Ân Tĩnh là con người có khả năng thích nghi cao. Với hắn, bất cứ ai có thể vượt qua nỗi sợ của bản thân, người đó đều rất đáng khâm phục.

Càng khâm phục, Trương Anh Hào càng thêm cảnh giác, trong lòng càng cảm thấy nặng nề.

Không phải đơn thuần là hắn cảm thấy phải tăng cường đề phòng và cảnh giác với cô nàng Lưu Ân Tĩnh, tránh bị cô ta hố mất mạng, mà còn vì hắn cảm thấy chênh lệch của bản thân và Lưu Ân Tĩnh quá lớn. Sự chênh lệch này lớn đến nỗi Trương Anh Hào không có biện pháp gì để bù trừ, để rút ngắn khoảng cách chênh lệch giữa hai người.

Trương Anh Hào phấn đấu vì muốn trở thành Võ giả. Song ở trong Liên bang, người muốn trở thành Võ giả nhiều như nước trên đại dương, cát trên sa mạc,... đâu chỉ riêng hắn. Trong số họ, rất nhiều người bình dân như hắn, cũng không ít người có gia cảnh khá giả như Lưu Ân Tĩnh, và cũng chả thiếu những thiên tài, hoặc con cháu của các danh gia vọng tộc. Người muốn trở thành Võ giả thì nhiều, còn thật sự trở thành Võ giả lại thưa thớt như lá mùa thu. Trong cái cuộc vật lộn để có được một tiền đồ quang minh trong tương lai, những con người thường thường như Trương Anh Hào hắn lại có ưu thế gì để cạnh tranh? Nói một sự thật đắng lòng, Trương Anh Hào hắn không thông minh, không có điều kiện đốt tiền rèn luyện thân thể, không có tài chính vững vàng để bổ sung kiến thức chuyên nghiệp, vậy thì hắn lấy cái gì để so với họ?

Lấy cái loại thuộc tính và độ mạnh yếu của thuộc tính còn chưa được kiểm tra để phán định sao?

Trương Anh Hào hiển nhiên sẽ không dại dột đặt cả tương lai của mình vào một cái kiểm tra khó lường, vào một cái kết quả chưa biết. Trương Anh Hào không mong chờ cái kiểm tra ấy sẽ mang lại cái gì cho mình, sẽ giúp mình cải biến vận mệnh gì gì. Trong tâm tư của hắn, nếu vượt qua kiểm tra thì tốt, nếu không vượt qua thì cũng là trong dự tính.

Không vượt qua vậy thì bắt đầu làm tạp vụ cho các môn phái nhỏ, bắt đầu con đường Võ giả tự do không môn không phái, bắt đầu sự nghiệp phát triển nghề nghiệp phục vụ cho Võ giả, như Trồng trọt, Câu cá, Hái dược, Khai khoáng... Cứ thế tích lũy qua tháng ngày, chầm chậm tiến dần từng bước.

Trương Anh Hào không bi quan với cuộc sống, hắn chỉ là đã và đang chuẩn bị mọi thứ cho tương lai của mình.

Lưu Ân Tĩnh cười híp mắt nhìn khuôn mặt hơi xuất thần của Trương Anh Hào. Trương Anh Hào có nghĩ gì đi nữa, cho dù là một ý nghĩ không tốt đẹp, cho dù là nổi ý đồ xấu ở trong lòng, Lưu Ân Tĩnh sẽ không vì thế mà có phản ứng gì. Trong mắt nàng, con người mà, nghĩ thì nghĩ, có làm hay không lại là chuyện khác.

Không để ý đến ba người con trai đang nghỉ ngơi, Lưu Ân Tĩnh thuần thục rải một ít lá khô xuống đáy hố, lấy củi khô xếp dần lên hố đất, rồi dùng con dao trên tay nàng cọ mạnh vào một viên đá khô nhỏ vừa nhặt trên mặt đất. Qua đôi bàn tay nhỏ nhắn nhưng đầy sức mạnh, Lưu Ân Tĩnh không phí mấy lần cọ sát thì đã đánh được lửa.

Lúc này trời đã sắp tối, một màu đen đang ùa đến che đi mọi vật, thế nên Lưu Ân Tĩnh không lo sợ có người hay Quái thú dựa vào cột khói mỏng manh của cái đống lửa nhỏ mà nàng đang đốt, tìm được đến nơi đây.

Thấy củi bén lửa, Lưu Ân Tĩnh dùng dao cắt phăng cái đầu con rắn, xẻ một vết dài dưới bụng nó, rồi móc nội tạng của nó vứt chung với cái đầu vào giữa hố lửa.

Ngay thời điểm ấy, Lạc Mộc Vận trở về.

Lạc Mộc Vận gánh sáu đốt tre to bằng bắp tay, chứa đầy nước bằng một cành cây tươi, tròn, dài trên vai. Nước trong sáu đốt tre dẫu có lăn tăn nghiêng qua nghiêng lại theo bước chân của cô nàng, song Trương Anh Hào lại thấy chúng nó không có rơi vãi ra ngoài dù là một chút xíu.

Triệu Lệ Nguyên và Phu Tân cũng nhìn chăm chăm vào sáu đốt tre chứa đầy nước sau lưng Lạc Mộc Vận. Không phải vì hai người họ đang khát khô cổ, cần nước bổ sung gấp cho cơ thể, mà vì hai người họ bấy giờ có lẽ đều đã giật mình.

Trừ Trương Anh Hào có suy đoán và niềm tin vào suy đoán từ trước, Triệu Lệ Nguyên cùng Phu Tân tuy có suy đoán, nhưng mãi đến lúc này hai người họ mới thật sự hiểu được vị trí chính xác của mình ở trong nhóm năm người.

Sau khi đưa cho mỗi người một đốt tre chứa nước, Lạc Mộc Vận đặt đốt tre lớn nhất ở một bên, rồi chạy tới phụ giúp Lưu Ân Tĩnh nướng rắn.

Ba người con trai của nhóm uống nước xong vẫn ngồi nghỉ ở đó, nhìn hai người con gái làm, không nói gì, cũng không tiến tới phụ giúp gì.

Ba kẻ yếu nhất nhóm tự biết hiện tại họ phải làm gì là tốt nhất. Đó không phải là ga lăng lấy lòng hai cô gái, cũng không phải là tỏ vẻ ta đây nam tính mà tranh giành một cái chuyện nhỏ không đáng kể. Điều ba người họ cần làm là khôi phục thể lực, để bản thân trở về trạng thái tốt nhất, qua đó có thể đối mặt với cuộc chạy trốn đường dài. Những chuyện nhỏ nhặt, lặt vặt khác không có bất cứ ý nghĩa gì trong trường hợp này.