Kiêm Gia Khúc

Chương 49: Phiên ngoại – phần 1 Kiêm Gia Khúc

Chuyện cục cưng [ nhất ]…

Từ góc tường truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào Giản Già theo thanh âm đi qua, quả nhiên, người ngồi xổm chổ kia vụng trộm rơi nước mắt chính là đứa con bảo bối của mình.

Nhiễm Sanh 4 tuổi nhưng bởi vì sinh non nên nhìn qua nhỏ hơn mấy đứa nhỏ cùng lứa rất nhiều, tính tình cực kỳ giống Thiển Thanh, ngoan ngoãn khéo khéo. Giản Già đi qua ôm lấy bảo bối nộn nộn, lau nước mắt trên mặt Nhiễm Sanh hỏi “Cục cưng làm sao vậy? Ai khi dễ con?”

Cục cưng thanh âm mềm nhuyễn, mang theo chút ủy khuất “Nương, con té ngã.”

Giản Già vừa thấy, bộ đồ mới vừa thay buổi sáng của Nhiễm Sanh đen một mảng, lại mở nắm tay của cục cưng ra xem, bàn tay vì té nên lòng bàn tay trắng noãn. Giản Già nhíu mi, lấy khăn tay muốn lau một chút nhưng lại sợ mình mạnh tay làm đau bảo bối nên đành dung nó bao vết thương lại, ôm lấy cục cưng nói “Chúng ta đi tìm cha con, có đau hay không?”

Nhiễm Sanh lắc đầu, nhẹ giọng nói “Không đau, phụ thân ngủ trưa, không cần ầm ỹ phụ thân.”

Giản Già hôn lên hai má Nhiễm Sanh, trong lòng tràn đầy yêu thương, lại cố ý đùa mà hỏi “Vậy vì sao bảo bối không ngủ cùng phụ thân lại một mình chạy tới nơi này làm gì?”

Nói chưa dứt lời, đôi mắt xinh đẹp của Nhiễm Sanh lại đỏ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trên vai Giản Già, cánh tay bé nhỏ mập mập ôm lấy cổ nàng, rầu rĩ nói “Nương, viên viên không chơi cùng con, nó chạy mất.”

Lại là cái con thỏ chết tiệt kia!

Đối với con tuyết thỏ số tốt mệnh dài kia, Giản Già nghiến răng nghiến lợi.

“Không sao, nương chơi với con.”

“Không cần,” Nhiễm Sanh nháy mắt to lắc đầu “Nương phải xem bệnh cho gười khá như vậy mới có thể kiếm được tiền nếu không con cùng phụ thân sẽ không có phòng ngủ cũng không có cơm ăn, cho nên con không thể quấn quít lấy mẫu thân.”

Mặt Giản Già tối sầm, rốt cục hiểu được vì sao con từ trước đến nay không thân cận với mình, cắn răng hỏi “Cục cưng, ai nói vậy?”

Nhiễm Sanh cắn ngón cái suy nghĩ một hồi, đếm trên đầu ngón tay “Phong Hoa di di (dì), Trần Ảnh di di, Lam nhi phụ thân……”

Nghe cục cưng nói mặt Giản Già càng ngày càng đen, đánh gãy lời bảo bối “Đừng nghe các nàng, sau này lúc nào con cũng có thể tới tìm nương chơi.”

“Nhưng Trần Ảnh di di nói……”

“Cục cưng ngoan, con nghe di di con, hay là nghe nương?”

“Nghe nương.”

Cục cưng ngoan ngoãn trả lời làm cho Giản Già nở nụ cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cục cưng “Thực ngoan.”

Nhiễm Sanh nằm ở trong lòng Giản Già, ngáp một cái, dụi mắt nói “Nương, con muốn ngủ.”

Giản Già ôm lấy cục cưng nhẹ nhàng vỗ về “Ngủ đi, nương ôm con về.”

Nhiễm Sanh ngậm lấy ngón tay mà mút, tới lúc Giản Già ôm nó về tới phòng ngủ, đứa nhỏ này đã ngủ rồi.

Thiển Thanh nằm trên tháp ngủ, thảm đáp trên người rơi xuống lộ ra một cánh tay. Giản Già đem cục cưng đặt bên người Thiển Thanh sau đó kéo chăn đắp lại rồi ngồi xuống bên cạnh cầm lấy một cuốn sách yên lặng đọc.

Ước chừng nửa canh giờ, Thiển Thanh hơi giật mình, sau đó mở mắt ra liền thấy cục cưng ngủ chảy nước miếng nằm bên người, tay nhỏ bé còn nắm lấy một góc vạt áo hắn.

Hắn muốn dậy nhưng lại sợ làm cục cưng thức giấc, đang do dự, thì một bàn tay vươn tới nắm lấy tay cục cưng, sau đó nhanh chóng nhét vào tay cục cưng một thứ khác cho nó cầm lấy.

Giản Già không biết khi nào thì biết Thiển Thanh tỉnh dậy,trên mặt còn mang theo ý cười thản nhiên ôn nhu với nam tử còn đang buồn ngủ. Giản Già đem cục cưng dịch vào bên trong, sau đó ôm lấy Thiển Thanh để hắn dựa vào trên người nàng.

Nam tử thuận theo dựa vào trong lòng Giản Già, hơi nhắm mắt, ngón tay Giản Già xoa sườn mặt hắn, thấp giọng nói “Còn chưa tỉnh?”

“Không phải” Sợ đánh thức Nhiễm Sanh, Thiển Thanh cũng nhỏ giọng trả lời “Hôm nay không phải Thanh Phong muốn tới bắt mạch sao? Sao nàng lại không ở Lâm Thủy Đường?”

“Văn Hi dẫn người đi rồi, cũng không biết là lại có chuyện gì” Giản Già cầm tay Thiển Thanh, thưởng thức những ngón tay mảnh khảnh của đối phương “Lúc trở về thì thấy cục cưng đang trốn ở một bên khóc, liền ôm nó về.”

“Khóc?” Thiển Thanh cả kinh, muốn ngồi dậy lại bị Giản Già ấn tựa vào trên vai mình, vội vàng nói “Lúc ngủ trưa nó vẫn còn ở bên cạnh ta sao lại……”

“Nó thừ dịp chàng ngủ trốn đi chơi với con thỏ kết quả thì bị té” Thấy Thiển Thanh kiềm chế không được mà đi thăm dò xem chỗ bị thương của Nhiễm Sanh, Giản Già có chút bất đắc dĩ “Ta thừa dịp nó ngủ thì đã bôi thuốc cho nó rồi, yên tâm, chỉ bị xướt da mà thôi.”

Chính mắt nhìn thấy, Thiển Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đem tay Nhiễm Sanh đặt vào trong chăn, có chút tự trách “Ta ngủ rất sâu, nên mới không biết nó đã chạy ra.”

“Cục cưng bình thường rất im lặng, nghịch ngợm một chút cũng tốt.”

Hai người chậm rãi nói chuyện, lúc này cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng của Thủy Ý.

“Lão bản, bên ngoài một đứa nhỏ nói là muốn gặp ngươi.”

Giản Già cúi đầuhôn lên trán Thiển Thanh, rồi lại hôn lên hai má Nhiễm Sanh, thấp giọng nói “Ta đi ra ngoài nhìn xem,một lát nữa cục cưng tỉnh dậy, đừng quên cho nó uống thuốc.”

“Umh.”

Giản Già đi ra ngoài, cùng Thủy Ý đến Lâm Thủy Đường, quả nhiên có một cô gái chừng 13, 14 tuổi, nhưng vẻ mặt lại trầm tĩnh hơn rất nhiều so với nhưng đứa trẻ cùng tuổi, thấy Giản Già thì ánh mắt sáng lên một chút.

“Ngài chính là Lâm đại phu?”

Giản Già đánh giá cô gái một chút, cảm thấy có chút quen mắt, trầm ngâm nói “Ngươi tìm ta có việc gì?”

Nữ hài tử thấy nàng không có phủ nhận, cung kính thi lễ, nói “Ngài còn nhớ ngài đã từng cho thuốc cho một đứa nhỏ không? Đó là muội muội của ta, ngài đã cứu ta, vạn phần cảm tạ.”

Giản Già lúc này mới nghĩ đến bốn năm trước có một đứa nhỏ muốn cứu tỷ tỷ của mình, giật mình.

“Bởi vì mấy năm nay có chút chuyện xảy ra, cho nên không có cách nào đến cảm tạ ngài, Lâm đại phu, ngài luôn muốn tìm Tuyết Chi đúng không?”

Giản Già nheo mắt.

Cô gái cười cười “Ta có thể giúp ngài.”

Đang nói, Thiển Thanh ôm Nhiễm Sanh đã tỉnh ngủ đi vào cửa, cục cưng hai má đỏ bừng thấy Giản Già, nhu nhu kêu một tiếng “Nương.”

Giản Già tiếp lấy Nhiễm Sanh, hỏi Thiển Thanh “Cho nó uống thuốc rồi sao?”

“Chưa.” Thiển Thanh có chút bất đắc dĩ “Nó sợ đắng, không chịu uống.”

Giản Già ôm Nhiễm Sanh, nhìn cô gái còn chờ ở một bên, do dự trong nháy mắt, sau đó nói với Nhiễm Sanh “Cục cưng, sau này có tỷ tỷ này chơi với con có được không?”

Nhiễm Sanh tò mò nhìn nhìn cô gái, ở Giản Già trong lòng cọ cọ “Là này tỷ tỷ sao?”

“Ừ”

“Tỷ tỷ gọi là gì?”

Cô gái khẽ cười một chút, chậm rãi nói “Ta gọi là Mạc Dữ Kha.”

Chuyện cục cưng [ nhị ]…

Bên ngoài đang mưa.

Nơi cửa hiên có một cục cưng rất đáng yêu đang ngồi chống cằm nhìn mưa rơi từng giọt từng giọt từ mái hiên.

Thật là kỳ quái……

Cục cưng trầm tư, phụ thân cùng mẫu thân chạy đi nơi nào, sao mà cục cưng tìm khắp nơi cũng không thấy…

“Sanh nhi, sao lại ngồi ở chỗ này? Cảm lạnh thì làm sao bây giờ?”

Mạc Dữ Kha ôm lấy Nhiễm Sanh đang ngồi trên bậc thang, nhéo nhéo khuôn mặt trắng nộ nộ của nó hỏi “Không ngủ trưa hay sao mà lại chạy đến ngồi ở nơi này?”

“Ta tỉnh ngủ, nhưng không thấy phụ thân.”

Mạc Dữ Kha hiểu rõ, nói với Nhiễm Sanh “Ta mang Sanh nhi đi tìm phụ thân, được không?”

“Umh.”

Nhiễm Sanh ôm cổ Mạc Dữ Kha, cười thật tươi.

Mặt Thiển Thanh ửng hồng, nằm ở trong lòng nữ tử thở nhẹ, chờ hô hấp vững vàng một chút mới nói “Cục cưng lúc này hẳn là đã tỉnh lại? Ta đi nhìn xem……”

Cánh tay đang ôm lấy lung hắn dung sức làm cho Thiển Thanh vô lực chống đỡ lại ngã vào trong lòng Giản Già.

Giản Già còn chưa thỏa mãn mà cắn lấy tai Thiển Thanh, thanh âm trầm thấp “Thủy Ý sẽ chăm sóc cho nó, đừng nhúc nhích.”

Nói xong, thân mình lại dựa vào, Thiển Thanh cúi đầu nức nở một tiếng, đẩy bả vai nàng “…… Đừng.”

“Từ khi Nhiễm Sanh biết chuyện, ta đã lâu không có thân cận với chàng” trong thanh âm Giản Già mang theo chút bất mãn, bàn tay lại dùng sức, Thiển Thanh thở ra một hơi.

“Ngô……”

Không khí mờ ám tràn ngập khắp phòng, dục hỏa vừa mới lui xuống lại dần dần dấy lên cùng với tiếng mưa rơi ngoài phòng ngủ thì lại càng nóng .

“Phụ thân, ngươi ở bên trong sao?”

Mốt thanh âm nộn nộn truyền vào, động tác của Giản Già nhất thời cứng đờ, còn không kịp phản ứng, cửa phòng ngữ đã bị đẩy ra, Nhiễm Sanh bị Mạc Dữ Kha ôm vào trong ngực còn chưa kịp thấy rõ cái gì, mắt đã bị che lại, chỉ nghe được thanh âm hỗn loạn.

“Dữ Kha! Đem cục cưng ôm đi!”

“Sư…… Phụ…… Thật có lỗi!”

“Đem cửa đóng lại!”

Nhiễm Sanh ngoan ngoãn bất động, tùy ý Mạc Dữ Kha che mắt ôm mình rời đi, buồn bực hỏi “Dữ Kha tỷ tỷ, nương hình như rất tức giận, làm sao vậy?”

Mạc Dữ Kha đi ra ngoài một lúc mới buông bàn tay đang che mắt Nhiễm Sanh, khóe miệng cười có chút bất đắc dĩ, vỗ vỗ đầu Nhiễm Sanh nói “Không có việc gì, về sau Sanh nhi ngủ cùng tỷ tỷ, được không?”

“Di? Vì sao?”

“Ân, Sanh nhi đã lớn, không thể cứ ở cùng cha mẹ.”

“Được” Nhiễm Sanh cười tủm tỉm gật đầu “Vậy về sau Dữ Kha tỷ tỷ sẽ kể chuyện xưa cho ta mỗi ngày.”

“Được”

“Mỗi ngày chơi với ta.”

“Được”

“Ta không cần uống thuốc nữa.”

“Không được.”

Nhiễm Sanh mếu máo, đầu nhỏ tựa vào trên người Mạc Dữ Kha, tuy rằng phải uống thuốc, nhưng vẫn có người ở cùng nó, vẫn là cảm thấy cao hứng.

Mà ở trong phòng Giản Già vẫn còn cảm thấy đau đầu.

May mắn là nàng phản ứng rất nhanh, vào lúc Mạc Dữ Kha ôm cục cưng vào thì dùng chăn bao lấy hai người.

Giản Già bật cười nhìn Thiển Thanh trốn trong chăn, vỗ vỗ nơi hở ra “Thanh Nhi, mọi người đi rồi, xuất hiện đi.”

“……”

“Đừng buồn bực nữa.”

Thấy Thiển Thanh bất động, trong mắt Giản Già lóe lên tia sáng đùa cợt, sau đó đưa tay với vào nơi lộ ra, theo chiếc đùi trần của Thiển Thanh hướng về phía trước, còn chưa tới phần eo, đã bị đối phương cầm lại.

Thiển Thanh đè lại cái tay không an phận của Giản Già, xốc chăn, trên mặt đỏ ửng không chỉ là xấu hổ mà còn chút tức giận, cắn môi dưới nói “Thê chủ!”

Vạt áo của hắn vẫn giống như lúc bị Giản Già nhét vào trong chăn, toàn bộ vạt áo trước mở ra, lộ ra làn da trắng nõn, mang theo rất nhiều dấu vết, không khỏi làm cho đôi mắt Giản Già thêm sâu sắc.

Nàng xem như không thấy bàn tay kia đang đặt trên tay mình tiếp tục du di trên làn da bóng loáng của Thiển Thanh, ánh mắt thâm trầm nhìn khuôn mặt ngày càng đỏ của Thiển Thanh.

……

Ngoài cửa sổ mưa không ngừng, phòng trong độ ấm thật lâu vẫn không thể tan đi.

“Cái gì?” Thiển Thanh kinh ngạc muốn ngồi dậy, bởi vì thân thể không khoẻ nên hít một ngụm khí, Giản Già vừa thấy vội vàng đem hắn ôm vào trong lòng, lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa phần eo Thiển Thanh, hỏi “Khó chịu?”

Thiển Thanh cũng bất chấp thân thể không khoẻ, bắt lấy tay áo Giản Già vội vàng nói “Điều này sao được, Dữ Kha nói như thế nào cũng là cô gái, làm sao có thể cho cục cưng ở cùng một chỗ với ‘nàng’, này……”

“Đừng nóng vội,” Giản Già trấn an hắn, nói tiếp “Nhiễm Sanh mới bốn tuổi, Dữ Kha cũng chỉ là đứa nhỏ hơn mười tuổi, có thể có chuyện gì, hơn nữa Dữ Kha vẫn xem cục cưng như đệ đệ.”

“Nhưng ……”

“Hơn nữa” ánh mắt Giản Già lộ ra chút buồn phiền “Cục cưng cũng cần nhờ máu của Dữ Kha làm thuốc mới có khởi sắc, ở cùng một chỗ…… Đối với cục cưng cũng tốt.”

Nhắc tới bệnh của Nhiễm Sanh, biểu tình của Thiển Thanh có chút thống khổ, lúc trước nếu không phải hắn làm bậy, cũng sẽ không sinh non, cục cưng cũng sẽ không phải dùng mỗi ngày uống thuốc……

Nâng cằm Thiển Thanh, Giản Già nhìn vào mắt hắn, chậm rãi nói “Thanh Nhi, chuyện kia đã qua, không cần tự trách nữa.”

Thiển Thanh muốn đi qua, lại bị Giản Già đè lại.

Giản Già nắm lấy tay Thiển Thanh, hôn lên chiếc nhẫn trên tay hắn.

“Cục cưng sẽ tốt thôi, chúng ta về sau sẽ thực hạnh phúc, cho nên, không cần tự trách.”

Thiển Thanh không nói lời nào, đầu tựa vào trên vai Giản Già, hốc mắt ẩm ướt.

“Phụ thân!”

“Bịch bịch bịch” tiếng bước chân truyền đến, Nhiễm Sanh chạy chậm vào, phía sau là Mạc Dữ Kha đi theo vẻ mặt khẩn trương.

Nhào vào trong lòng Thiển Thanh, cục cưng cười lộ ra chiếc răng nho nhỏ, đưa thứ gì đó trong tay lên cho Thiển Thanh xem.

“Nương, phụ thân, các ngươi xem đây là Dữ Kha tỷ tỷ làm cho con.”

Giản Già đem cục cưng ôm lấy, hôn một cái “Cục cưng thích không?”

“Umh”

“Cục cưng muốn ngủ cùng phòng với Kha tỷ tỷ không?”

“Muốn” Nhiễm Sanh cười “Tỷ tỷ đối với con tốt lắm.”

Đem Nhiễm Sanh giao cho Thiển Thanh ôm, Giản Già nhìn Mạc Dữ Kha một cái, nữ hài tử hiểu ý đi theo Giản Già ra ngoài.

Đến ngoài cửa, Giản Già trầm mặc một hồi mới nghiêm túc nói với Mạc Dữ Kha “Dữ Kha, ngươi nếu muốn như vậy thì cũng được nhưng nếu làm như vậy thì sau này có chuyện gì ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm với nó.”

Mạc Dữ Kha ngẩng đầu “Sư phụ yên tâm, chờ Sanh nhi trưởng thành, ta sẽ thú nó.”

Giản Già thở dài, Mạc Dữ Kha là đứa nhỏ tốt, nhưng là có phải là người đáng để phó thác hay không thì còn phải chờ sau này xem sao.

“Dữ Kha, Nhiễm Sanh là bảo bối của chúng ta, ta không cho phép ngươi cô phụ nó, nếu về sau Nhiễm Sanh không thích ngươi, ngươi nên hiểu được phải làm như thế nào.”

“Vâng, sư phụ.”

Chuyện cục cưng [ tam ]…

Nhiễm Sanh đang say ngủ trên giường.

Mạc Dữ Kha lẳng lặng nhìn người đang nằm trên tháp một lúc lâu, sau đó kéo tay áo, trên cánh tay cô gái có mấy vết sẹo dài, ở trên cánh tay trắng nõn càng có vẻ dữ tợn đáng sợ.

Mạc Dữ Kha cầm chủy thủ cắt lên một đao, để máu chảy vào chén thuốc đặt trên bàn. Lúc ‘nàng’ thấy có vẻ đủ thì dung mảnh vải quấn lấy vết thương rồi dùng thìa khuấy chén thuốc, rồi nhẹ giọng gọi bên tai Nhiễm Sanh “Sanh nhi, dậy đi.”

Cục cưng mất hứng chu miệng lên, ôm chăn xoay người, nói “Ta còn muốn ngủ……”

“Sanh nhi ngoan, dậy uống thuốc đi.”

Mạc Dữ Kha vỗ nhẹ phía sau lưng Nhiễm Sanh, dỗ dành “Mau dậy đi, thuốc mà lạnh thì càng đắng.”

Nhiễm Sanh lấy chăn che đầu, thân mình nho nhỏ lăn qua lăn lại “Không cần uống thuốc…… Không cần……”

Mạc Dữ Kha bất đắc dĩ đem chăn xốc lên, đem tiểu bảo bối trắng nộn ôm lên, Nhiễm Sanh tựa vào trong lòng Mạc Dữ Kha dụi mắt, cô gái đem thuốc trên bàn dược đưa đến bên miệng Nhiễm Sanh, nói “Ngoan, uống đi.”

Nhìn chén thuốc, Nhiễm Sanh nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn há miệng từ từ uống xong, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

Nhìn Nhiễm Sanh uống xong, Mạc Dữ Kha nhẹ nhàng thở ra, lấy ra một khối đường nhét vào miệng cục cưng “Cục cưng thực nghe lời, buổi chiều mang ngươi đi chơi được không?”

Nhiễm Sanh cắn đường, ánh mắt cong thành hình mặt trăng, gật đầu “Được.”

Giản Già muốn đẩy cửa vào lại đứng ở cạnh cửa một hồi,s au đó lẳng lặng xoay người đi.

Trong viện gió lạnh, Thiển Thanh đi đến phía sau Giản Già đem áo khoác phủ thêm cho nàng, lập tức bị nữ tử ôm vào trong lòng, nhìn ánh mắt Giản Già có chút âm trầm, Thiển Thanh lo lắng hỏi “Thê chủ, có cái gì phiền lòng sao?”

Giản Già thở dài, hai má cọ cọ trên mặt hắn, sau một lúc lâu mở miệng “…… Dữ Kha, đứa nhỏ này, chúng ta nợ nàng rất nhiều.”

Thiển Thanh lộ ra biểu tình nghi hoặc.

Nghĩ đến Thiển Thanh không biết Tuyết Chi là gì, Giản Già suy nghĩ một chút, vẫn nói “Tuyết Chi, phải dựa vào máu để tẩm bổ, đứa nhỏ này vì báo ân phải chịu không ít khổ.”

Lời nói của Giản Già rất mơ hồ, Thiển Thanh nghe xong lấy tay cánh tay ôm lấy nàng, như là không tiếng động xin lỗi.

“Cục cưng thật có phúc khí, chỉ mong về sau nó biết quý trọng.”

Trên chợ, nữ hài tử hơn mười tuổi ôm một oa nhi thập phần đáng yêu khiến mọi người chú ý, tiểu bảo bối thoạt nhìn có chút thẹn thùng, ôm lấy ‘nàng’, mắt to tò mò nhìn các hàng quán trong chợ.

“Cục cưng muốn ăn cái gì?”

Nhiễm Sanh lắc lắc đầu, không nói lời nào.

“Kẹo hồ lô? Điểm tâm?”

Nhiễm Sanh vẫn không nói lời nào, đem mặt chôn ở trên vai Mạc Dữ Kha, như là có chút sợ hãi.

Mạc Dữ Kha thấy có chút không ổn, nhẹ nhàng vỗ vỗ cục cưng nói “Sanh nhi làm sao vậy? Không phải vẫn nói muốn đi ra chơi sao? Vì sao không vui?”

Tay Nhiễm Sanh nắm thật chặt, ở bên tai Mạc Dữ Kha nhẹ nhàng nói “Tỷ tỷ, có người luôn nhìn ta……”

Mạc Dữ Kha ánh mắt lạnh lùng, không dấu vết nhìn quét một vòng, quả nhiên, có một người quần áo rách nát đứng bên hồ, trong mắt tràn đầy oán hận ác ý.

Mạc Dữ Kha ôm Nhiễm Sanh xoay người bước nhanh theo đường cũ trở về, vừa an ủi Nhiễm Sanh đang sợ hãi “Đừng sợ, ta mang ngươi về nhà.”

Ra chợ, Mạc Dữ Kha chọn đường đi có nhiều người, nàng cũng biết mình tuổi còn nhỏ, nếu cứng đối cứng thì khẳng định không có phần thắng, chỉ có thể hy vọng người kia sẽ không đi theo, các nàng có thể bình an về nhà.

Kết quả ở một chỗ góc, vẫn bị người ngăn lại.

Người nọ bị thọt một chân, tướng mạo vốn rất nhã nhặn lại có chút vặn vẹo, nhìn chằm chằm Nhiễm Sanh, thì thào “Hình dạng…… quá giống……”

Mạc Dữ Kha ôm cục cưng muốn chạy, lại bị trợt chân, theo phản xạ bảo vệ cục cưng, kết quả ‘nàng’ ngã thật mạnh trên mặt đất, trong lúc nhất thời đau đến không thể động đậy.

Người nọ cười ‘ha ha’, tiến lại gần muốn lấy tay sờ Nhiễm Sanh. Nhiễm Sanh cố trốn vào trong lòng Mạc Dữ Kha, sợ tới mức cúi đầu khóc.

“Đừng chạm vào hắn!”

Mạc Dữ Kha ngăn tay người nọ lại, ánh mắt luôn ôn hòa trở nên hung tợn.

“Ngươi cũng rất giống nàng……” lúc này người nọ mới quay sang nhìn Mạc Dữ Kha, ánh mắt rất kỳ quái. Thần chí người nọ vốn không rõ lắm mà lầm bầm gì đó đột nhiện hét “Đều là ngươi! Đều là các ngươi làm hại! Ta giết ngươi! Giết ngươi!”

Vô luận như thế nào, Sanh nhi cũng không thể xảy ra chuyện gì……

Mạc Dữ Kha theo bản năng bảo vệ Nhiễm Sanh, trong lòng chỉ có một câu như vậy.

Đột nhiên một viên đá bay tới đánh vào người đang nổi điên làm người nọ lảo đảo, Trần Ảnh không kiên nhẫn nhìn hai hài tử còn té trên mặt đất, lầu bầu “Đã nói với ngươi mau đi theo ta hoc võ công thì ngươi không chiụ. Bây giờ còn không phải là chịu thiệt sao?”

“Tỷ!”

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Mạc Dữ Kha kinh hỉ ngẩng đầu. Quả nhiên, người kia chính là vị muội muội đã lâu không thấy cũng đang hưng phấn dị thường.

“Tỷ, ngươi không sao chứ?”

Mạc Tùng Ngôn đem Mạc Dữ Kha nâng dậy, nhìn Nhiễm Sanh trên mặt còn mang theo nước mắt, hỏi:“Đây là đứa nhỏ kia?”

Mạc Dữ Kha gật đầu, xoay người hành lễ với Trần Ảnh nói “Cám ơn Trần Ảnh sư phó.”

“Đừng khách khí,” Trần Ảnh đưa tay ngăn lại, thay một bộ dáng cười tủm tỉm đưa tay nói với Nhiễm Sanh “Đến, cục cưng, cho Trần Ảnh a di ôm ngươi một cái.”

Nhiễm Sanh nhỏ giọng nức nở, kêu một tiếng “Di di” Sau đó liền chôn ở trong lòng Mạc Dữ Kha không chịu động.

Trần Ảnh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, vừa định trút giận lên cái người lúc nãy thì, một nam tử chạy ra, ôm cổ người té trên mặt đất, nói với Trần Ảnh “Thực xin lỗi, ta nhất thời không coi chừng nàng, các vị đừng so đo với thê chủ nhà ta……”

Trần Ảnh “Di” một tiếng, nhìn nam tử nọ, do dự kêu lên “Triệu Dương?”

Nam tử run lên, Trần Ảnh lại nhìn cái người đang nằm trên mặt đất kia, cười lạnh “Không thể tưởng được còn có thể nhìn thấy ngươi a……”

“Đừng!” Triệu Dương vội vàng ngăn Trần Ảnh, trong mắt đều là nước mắt “Nàng đã thần trí không rõ, chúng ta sẽ không xuất hiện nữa, xin ngươi thương xót, buông tha chúng ta……”

Trần Ảnh hiển nhiên không muốn cứ như vậy mà quên đi. Nhiễm Sanh là bảo bối, hôm nay nếu không phải ‘nàng’ tới đúng lúc thì không biết đã xảy ra chuyện gì, không giáo huấn một chút sao được?

“Ô……”

Nhiễm Sanh lúc nãy còn không khóc lại đột nhiên khóc thút thít, kéo tay áo Mạc Dữ Kha nói “Tỷ tỷ, di di…… Ta muốn về nhà……”

Vừa thấy bảo bối khóc, Trần Ảnh cũng mặc kệ Trần Ngôn, vội vàng an ủi nói “Được được, di di lập tức liền mang cục cưng về nhà!”

Chờ Thiển Thanh dỗ Nhiễm Sanh hết khóc, Mạc Dữ Kha mới nhẹ nhàng thở ra, Trần Ảnh nhìn cô gái bên cạnh nở nụ cười quỷ dị, nói “Ngươi xem, cho dù có hiểu y thuật thì cũng không thể bảo vệ tốt người của mình, thế nào, hay là cùng muội muội ngươi theo ta học võ đi?”

“Kiếm Gia sư phó không phải cũng bảo hộ Nhiễm Sanh phụ thân rất tốt sao?”

Trần Ảnh bĩu môi “Nàng là nhờ vận cứt chó, nếu không phải chúng ta giúp đỡ, không biết nàng còn phải buồn sầu tới khi nào.”

Mạc Dữ Kha có chút dao động, nhưng vẫn không có gật đầu.

“Ai, ngươi có thể ban ngày cùng Lâm Kiếm Gia học y, buổi tối ta đến dạy ngươi võ công a, thế nào?”

“……”

“Ngươi căn cốt rất tốt, võ học nhất định sẽ đại thành, đến lúc đó không phải lo lắng sẽ có người thương tổn cục cưng nữa?”

Mạc Dữ Kha trầm ngâm một hồi, mới gật đầu nói “Hảo.”

Trần vs Nhan…

Lúc Nhan Tô sáu tuổi, gia đình Phượng Phi chuyển đến kinh thành. Lúc gần đi nữ tữ lớn hơn hắn 6 tuổi nhìn Nhan Tô tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã rất xinh đẹp nói lời thề son sắt. Tô nhi, chờ ta, ta nhất định sẽ trở về.

Hắn tin, thật sự bắt đầu chờ.

Một năm nọ, mẫu thân ‘hắn’ thân là đại phu cõng một người toàn thân bị thương trở về. người đó tuy rằng hôn mê nhưng trong tay vẫn nắm chặt thanh kiếm bên trên khắc hai chữ rồng bay phượng múa “Trần Ảnh”.

Nhan Tô nghĩ tới những chuyện ‘giang hồ’ đã từng nghe, tuy rằng ‘hắn’ tuổi còn nhỏ nhưng đã rất hiểu chuyện, biết rằng người mà mẫu thân nhặt được nhất định là một đại phiền toái.

Nhìn nữ tử mê mang mà ngũ quan vẫn rất tuấn tú làm cho tâm ‘hắn’ nhảy loạn. nhưng chút rung động xa lạ này lại bởi vì tiếng thở dài của mẫu thân mà tan biến mất.

Gia đình Nhan Tô chỉ là một gia đình bình thường, mẫu thân chỉ là một đại phu nho nhỏ kế thừa tiệm thuốc bắc bao đời truyền lại, cũng chỉ mong cứ như vậy mà qua hết đời. Nhưng người làm nghề y có lòng nhân từ, nên mẫu thân của Nhan Tô không thể trơ mắt nhìn người nọ cứ như vậy mà chết đi, nhưng ‘nàng’ cũng không không phá vỡ cuộc sống bình thường của mình.

Nhan Tô giúp đỡ mẫu thân nấu thuốc, chăm sóc cho tới khi Trần Ảnh tỉnh lại.

Nhưng cái người suy yếu đền không thở nỗi kia ngay từ lần đầu tiên mở mắt nhìn thấy ‘hắn’ đã nói một câu “A, mỹ nhân a……”

Nhan Tô quyết định chán ghét ‘nàng’.

Mẫu thân còn có tiệm thuốc bắc phải trông coi, cho nên Nhan Tô đành phải giúp đỡ Trần Ảnh uống thuốc ăn cơm. Tới lúc TRần Ảnh có thể đi lại, trong viện lạnh lẽo, ‘nàng’ lại dùng một biểu tình không đứng đắn nói với ‘hắn’ “Vì báo đáp ngươi đã cứu ta, ngươi gả cho ta là được rồi.”

Nhan Tô bị sự vô lại của Trần Ảnh làm cho tức chết, hung hăng cho nàng một cước.

“Uy, bộ dáng ta cũng không tồi, của cải cũng không thiếu, gả cho ta có cái gì không tốt?”

“Tránh ra!”

“Ta sẽ chỉ thú một mình ngươi, không suy nghĩ một chút sao?”

“Tránh ra!”

“Ngươi không thích gì ở ta? Ta có thể sửa a.”

Nhan Tô trừng mắt mắt to xinh đẹp, khinh thường “Phương Phi tỷ tỷ sẽ cưới ta, mới không cần ngươi!”

“Phương Phi?” Trần Ảnh bĩu môi “Vừa nghe tên đã biết không phải là người tốt.”

“Ngươi mới không phải người tốt!” khuôn mặt Nhan Tô đỏ bừng “Ta chỉ thích Phương Phi tỷ tỷ! Mới không thích ngươi! Ngươi còn ở nhà chúng ta làm gì. Vết thương của ngươi đã nình phục mau đi đi?”

Trần Ảnh quả nhiên đi mất, sau khi dưỡng thương ba tháng thì biến mất vô tung.

Nhan Tô có chút bực mình, nhưng không thể nói rã cảm giác trống rỗng trong lòng là gì, nên quay về cuộc sống bình thường, tuân theo lời nói khi xưa, tiếp tục chờ.

Lúc Nhan Tô mười bốn tuổi, rất nhiều người trong thôn tới cầu hôn nhưng đều bị mẫu thân Nhan Tô từ chối, bởi vì ‘nàng’ biết Nhan Tô vẫn đang chờ.

Nhan Tô là đứa nhỏ duy nhất trong nhà, do phụ thân ‘hắn’ mất sớm nên từ nhỏ đến lớn, mẫu thân ‘hắn’ rất sủng ‘hắn’. Nhưng cho dù sủng thế nào thì cũng vẫn phải đem ‘hắn’ gả đi.

Nhan Tô kiên trì đợi, mẫu thân ‘hắn’ cũng không ngăn cản, dù sao tuổi còn nhỏ, không vội.

Kết quả sau một lần bệnh nặng, mẫu thân Nhan Tô suýt nữa đi luôn, thật vất vả mới giữ lại được mệnh nhưng chỉ có thể nằm trên giường không động đậy.

Hiệu thuốc mà tổ tiên bao đời truyền lại không thể mất đi, đó là tâm huyết mà mẫu thân dùng cả đời để giữ lấy, hơn nữa cũng là nguồn thu nhập trong gia đình nên Nhan Tô chỉ có thể cắn răng một mình chống đỡ.

Trong những ngày gian nan nhất ‘hắn’ vẫn một lòng ngóng đợi Phương Phi trở về, nhưng một chút tin tức cũng không có.

Một lần hiệu thuốc đóng cửa trễ một chút, Nhan Tô đang đi trên đường lại bị người che miệng kéo lại, lúc đó trong ‘hắn’ thật sự tuyệt vọng.

Cho dù sau đó được Trần Ảnh kịp thời cứu nhưng ‘hắn’ vẫn rất hoảng sợ.

‘Nàng’ đem ‘hắn’ ôm vòng trong vòng ngực ấm áp, chỉ ngây ngốc nói “Không việc gì, không việc gì”, giọng nói còn chứa đựng nhiều sợ hãi hơn so với ‘hắn’. không biết vì sao lại có thể làm cho Nhan Tô an tâm lại. Người ở trước mắt ‘hắn’ lúc này tuyệt đối không giống như người vẫn thường đấu võ mốm với ‘hắn’.

Sau đó mỗi lần ‘hắn’ đóng cửa thì sẽ luôn thấy có người đứng chờ bên ngoài, nên cho dù đóng cửa trễ ‘hắn’ cũng không cả thấy sợ hãi.

Hắn hỏi Trần Ảnh ngày đó sao lại trùng hợp như vậy, thì thấy ‘nàng’ lầm bầm nữa ngày chỉ lõm bõm nghe được “Muốn về thăm ngươi…”

Mười lăm tuổi, vào lúc mẫu thân hấp hối, lần đầu tiên ‘nàng’ không chút ưu tình quát vào mặt Nhan Tô, kiên trì cầm tay Nhan Tô đặt vào trong tay của Trần Ảnh.

Hôn lễ rất đơn giản, mẫu thân Nhan Tô cười nhắm mắt, đây xem như là tâm nguyện lớn nhất cửa lão nhân đã ngũ tuần này đi.

Trần Ảnh là người mà hứa hẹn chính là cả đời.

Nhưng Nhan Tô không muốn, ‘hắn’ nói ‘ hắn’ còn có người ‘hắn’ muốn chờ nên ‘hắn’ không muốn gả cho ai khác.

Đêm tân hôn, Trần Ảnh ngồi bên bàn suốt một đem, Nhan Tô không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào. Lúc tỉnh dậy thì thấy trên người là cái chăn Trần Ảnh đắp cho ‘hắn’.

“Không sao” Trần Ảnh vẫn là một biểu tình như vậy, nói với hắn “Ta sẽ đợi đến ngay ngươi cam tâm tình nguyện.”

Cho nên một nữ tử luôn tiêu sái như gió lại vì ‘hắn’ mà dừng chân lại, ở tại một hiệu thuốc bắc nho nhỏ, mỗi ngày hỏi han ‘hắn’, kiên định vì ‘hắn’ mà chống đỡ một góc trời.

Nhưng sau đó, ngườ nữ tử ấy lại lộ ra một biểu tình lãnh liệt, đập vào lòng ‘hắn’.

“Nhan Tô, đợi lâu như vậy, ta cũng sẽ mệt mỏi.”

Nhan Tô vươn đầu.

Liễu rủ trước mặt che đi thân hình ‘hắn’. dưới góc độ này ‘hắn’ có thể nhìn thấy rõ ràng hai người đang cười giỡn cách đó không xa.

Sống chung với Trần Ảnh nhiều năm, Nhan Tô rất hiểu ‘nàng’, cho nên ‘hắn’ cũng hiểu muốn ‘nàng’ tươi cười ấm áp như thế là không dễ dàng.

Nhưng hiện tại, nàng lại cười với nam nhân kia.

Trong lòng như tắc nghẹn, Nhan Tô bấu lấy thân cây, đầu ngón tay đau nhức nhưng không thể đẻ nén khổ sở đang tràn ngập lòng ‘hắn’.

Thân thể cứng ngắc, Nhan Tô che miệng, ngăn lại tiếng nức nở sắp trào ra.

Nhưng một chút động tĩnh này cũng đánh động Trần Ảnh đang nói chuyện với Thủy Ý, ‘nàng’ sắc mặt lạnh lùng, quát “Ai?”

Nhan Tô không biết làm sao, xoay người bỏ chạy.

Bị ngăn lại là đương nhiên, Trần Ảnh thấy rõ người nghe lén là Nhan Tô đầu tiên là giật mình, sau đó thì cười lạnh.

“Ngươi không phải bị bệnh sao? Phương Phi cho ngươi đến đây sao?”

Sau lần hội chùa Nhan Tô lựa chọn đi cùng Phương Phi, thì Trần Ảnh chưa từng xuất hiện ở trước mặt Nhan Tô một lần nào nữa.

Nhan Tô lo sợ nắm lấy quần áo, nhỏ giọng giải thích “Ta trộm đi ra……”

“Trộm đi?” Trần Ảnh nhăn mi, đánh giá bộ dáng yếu đuối của Nhan Tô “Bên cạnh ngươi ngay cả một người hầu cũng không có?”

“Không phải” Nhan Tô cúi đầu, nói “Chính phu của Phương Phi hôm nay sanh, cho nên mọi người đều đến tiền viện.”

Đáy mắt Trần Ảnh hiện lên vẻ châm chọc, hừ lạnh “Ngươi không phải luôn muốn chờ ‘nàng’ sao? Hiện tại nàng đã có chính phu, như thế nào, muốn ở lại bên cạnh làm sườn?”

Trên thực tế, Phương Phi không chỉ có chính phu, còn có hai tiểu thiếp.

“Ngươi mới là thê chủ của ta!”

“Ta?” Trần Ảnh bật cười, ánh mắt lại rét lạnh “Ta sao lại không biết vậy. Nếu đúng như ngươi nói, vậy sao trong lễ hội chùa ngươi lại đi cùng ‘nàng’?”

“Không phải!” Nhan Tô ủy khuất, lớn tiếng phản bác “ Vào ngày hội chùa ta đang đứng bên ngoài thì có người tới. Là Phương Phi tỷ giải vây cho ta!”

“Sau đó thì sao? Sau đó ngươi liền cùng ‘nàng’ tiếp tục tiền duyên? Chuẩn bị cho dù là một tiểu thiếp cũng muốn song túc song phi?”

“Ta không có!” Nhan Tô khóc lớn “Ta vẫn luôn chờ ngươi…… Ta nghĩ đến ngươi sẽ tìm đến ta…… Ta vẫn luôn chờ……”

Bởi vì ngươi luôn ở bên cạnh ta, luôn tha thứ cho sự tùy hứng của ta, cho nên ta ngu ngốc mà quên mất điều quan trọng nhất, tất cả đã không còn cơ hội vãn hồi.

“Đủ.”

Trần Ảnh lạnh lùng đánh gãy lời ‘hắn’, trong ánh mắt không còn là sự ôn nhu dĩ vãng mà chỉ càn lãi sự hờ hững làm cho Nhan Tô tuyệt vọng.

“Mậu thân ngươi trước khi chết muốn ta bảo hộ ngươi cả đời. ta đã đáp ứng thì sẽ không đổi ý. Sau này nếu như Phương Phi đối xử với ngươi không tốt thì cứ gửi thư tới Lâm Thủy Đường cho ta.”

Không cần…… Đừng bỏ lại ta……

Nhan Tô ngã ngồi trên mặt đất, nhìn Trần Ảnh không chút do dự xoay người rời đi, khóc rống thất thanh.

Trần vs Nhan [ nhị ]…

“Nhan Tô công tử, không phải ta không muốn giúp ngươi, nhưng…… Trần Ảnh tiểu thư thật là không ở đây a……”

Tiểu Lục khó xử, nhìn người vẫn đứng chờ từ lúc sáng tới giờ, trong lòng ảo não đến mức muốn đến ngổi xổm ở góc tường

Vì sao không có người nào tới khuyên ‘hắn’. Lão bản không được sao? Thủy Ý không được sao? Cục cưng không được sao?

Tai sao cuối cùng lại là……

Thở dài nhận mệnh, Tiểu Lục không ngừng cố gắng “Này, Nhan công tử, Trần Ảnh thật sự mấy ngày không trở lại, mang theo tiểu nha đầu Mạc Tùng Ngôn kia nói là đi ra ngoài du lịch. Ngươi nếu có chuyện gì quan trọng có thể nói cho ta biết trước, ta sẽ chuyển lời.”

Nhan Tô trầm mặc lắc đầu, bướng bỉnh đứng tại chỗ.

Tiểu Lục hết cách ũ rũ quay lại chỗ ngồi.

Nhan Tô bị ánh nắng chói lọi làm choáng vàng. ‘hắn’ biết Trần Ảnh vẫn ở bên trong, vậy nên…

Không chịu tha thứ ‘hắn’ cũng không có vấn đề gì, ‘hắn’ có thể đợi cho đến khi ‘nàng’ tha thứ, không chịu đi ra gặp ‘hắn’ không có vấn đề gì, ‘hắn’ có thể đợi cho đến khi ‘nàng’ lộ diện.

Cho tới nay vẫn luôn là ‘nàng’ chờ ‘hắn’ vậy thì bây giờ tới lượt ‘hắn’ chờ ‘nàng’.

Vô luận bao lâu, vô luận khó khăn như thế nào.

Cho dù ‘nàng’ không còn yêu ‘hắn’ nữa cũng không sao, lần này ‘hắn’ sẽ yêu ‘nàng’.

Nhan Tô cười, tỏa sáng.

Ngày hôm ấy, Nhan Tô đợi cho tới lúc phố lên đèn, Lâm Thủy Đường đóng cửa nhưng Trần Ảnh vẫn không có xuất hiện

Tiểu Lục ấp úng không dám nói quá mức rõ ràng “Này…… Nhan công tử, người xem ta muốn đóng cửa……”

Nhan Tô vẫn đứng ở ngoài cửa, biểu tình thản nhiên, nghe thấy ý tứ trong lời của Tiểu Lục “Không có việc gì, ta tiếp tục chờ.”

Tiểu Lục thở dài, vẫn đóng cửa lại.

Ngoài cửa, cũng chỉ còn một mình Nhan Tô đứng đó.

Ban đêm có chút lãnh, Nhan Tô kéo lại quần áo, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, một canh giờ, hai canh giờ……

Người nào đó sắp nhịn không được muốn hiện thân thì đột nhiên một cỗ kiệu xuất hiện trên đường cái trống rỗng.

Một nữ nhân bước xuống từ trên kiệu. Là một nữ nhân rất tuấn tú cũng là nữ nhân làm cho Trần Ảnh nhịn không được nghiến răng nghiến lợi.

Không cần đoán Trần Ảnh cũng biết đó là ai.

Phương Phi không biết nói gì đó Nhan Tô, nam tử thoáng do dự một chút, rồi sau đó leo lên xe ngựa của đối phương.

A.

Trần Ảnh bật cười châm chọc.

Vẫn như vậy.

Trong lòng Nhan Tô, mình vẫn không bằng nữ nhân kia.

Cho dù không cam lòng thì thế nào, đây là sự thật.

Trần Ảnh nhìn theo phương hướng Nhan Tô rời đi một lần cuối sau đó không chút do dự xoay người.

Không phải chỉ có ngươi mới có thể lựa chọn rời đi, Nhan Tô.

Lúc Nhan Tô đến Tiểu Lục vẫn nói câu kia –“Trần Ảnh mang theo Mạc Tùng Ngôn đi du lịch.”

Chỉ là lần này là thật, vào đêm trước, Trần Ảnh liền bỏ đi, không một chút lưu luyến.

Nhan Tô vẫn bướng bỉnh như vậy, ban ngày cố chấp chờ ở cửa, buổi tối đúng giờ sẽ có xe ngựa tới đón ‘hắn’.

Tiểu Lục lúc đầu còn đồng tình với Nhan công tử nhưng ngày qua ngày, mỗi lần nhìn thấy nữ nhân ngồi trên chiếc xe ngựa kia, thì ngữ khí nói chuyện của ‘nàng’ cũng thay đổi thậm chí có chút không kiên nhẫn.

Thủy Ý thật sự chịu không nổi, hôm nay rốt cục bộc phát, đẩy cửa ra nổi giận đùng đùng bước đến trước mặt Nhan Tô, cũng bất chấp người đi đường.

“Uy! Ta thật sự không hiểu ngươi mỗi ngày tới nơi này làm cái gì! Đã nói Trần Ảnh không ở đây, ngươi ở đây diễn cho ai xem?!”

Nhan Tô nhận ra, Thủy Ý chính là nam tử ngày đó đùa giỡn với Trần Ảnh, sắc mặt không khỏi khó coi “…… Ta muốn chờ hắn.”

“Chờ cái gì a!” Thủy Ý nổi giận làm cho Tiểu Lục khẩn trương tới đỡ ‘hắn’. “Ngươi cẩn thận chút, trong bụng còn có cục cưng.”

Nhan Tô chấn động, bất khả tư nghị nhìn Thủy Ý “Ngươi…… Có đứa nhỏ của Trần Ảnh?!”

“Ngươi nói cái gì!?” Tiểu Lục nghiêm mặt, cắn răng nói “Hắn là phu thị của ta!”

Thủy Ý kéo tay củ Tiểu Lục ra sao đó lại càng lớn tiếng hơn “Ngươi luôn miệng nói chờ Trần Ảnh, làm ơn đi, ngươi tóm lại là đang chờ ai chứ? Hằn là chờ nữ nhân mỗi ngày tới đón ngươi mới đúng? Ai là thê chủ của ngươi, Trần Ảnh hay là nữ nhân kia?”

Nhan Tô trả lời theo phản xạ “Đương nhiên…… Là Trần Ảnh!”

“Ngươi ở tại nhà của nữ nhân khác, được nữ nhân khác đón đi. Nhan Tô ngươi thật sự không biêt vì sao Trần Ảnh không muốn gặp ngươi sao? ”

Ta…… Biết.

Nhan Tô thất hồn lạc phách trở về. ngay lúc đám Tiểu Lục nghĩ rằng ‘hắn’ đã từ bỏ, mà thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời mang theo thất vọng, thì vài ngày sau Nhan Tô lại xuất hiện.

‘hắn’ vẫn đứng chờ ở cửa nhưng quần áo đã thay bằng một thân vải thô, thần sắc cũng tiều tụy không ít.

“Trần Ảnh không ở đây.”

“Ta biết” Nhan Tô cười “Không sao, ta có thể chờ ‘nàng’ trở lại.”

Đám người Tiểu Lục không để ý đến lúc Nhan Tô trở về, cho nên không thấy, chiếc xe ngựa cùng với người nữ nhân kia cũng không còn xuất hiện nữa.

Cho đến khi Nhan Tô té xỉu ở cửa.

Giản Già chẩn mạch cho ‘hắn’ rồi nói “ truyền tin cho Trần Ánh, nói rằng Nhan Tô sắp chết”

“A?!”

Tiểu Lục giật mình mở lớn miệng.

Thiển Thanh cũng khẩn trương, bắt lấy tay áo Giản Già liên tục hỏi “Làm sao có thể? Vậy phải làm sao bây giờ?”

Giản Già ở bên tai Thiển Thanh thấp giọng nói vài câu, thần sắc Thiển Thanh cũng bình tĩnh lại “Trần Ảnh sẽ trở về sao?”

“Tên kia,” Giản Già hừ lạnh “Tuyệt đối sẽ bay trở về.”

“Nhanh lĩnh người đi. Lâm Thủy Đường ta không nuôi nổi đại tôn phật này.”

Trần Ảnh không nói lời nào, cúi đầu tinh tế đánh giá sắc mặt tái nhợt của Nhan Tô vẫn đang ngủ say.

“Lúc ‘hắn’ từ trong phủ của Phương Phi đi ra cái gì cũng không có lấy. sau đó tới khách điếm ở. Nhưng xem ra hiện tại ngay cả tiền ở khách điếm ‘hắn’ cũng không có.”

“Trước tiên cứ để ‘hắn’ ở nơi này đi.”

Giản Già giương mắt, hừ lạnh một tiếng “Dựa vào cái gì?”

“Dựa vào niệc ta đã đi khắp nơi tìm tuyết chi cho cục cưng của ngươi.”

Giản Già lúc này mới không cam lòng gật đầu.

Lúc Nhan Tô tỉnh dậy đập vào mắt ‘hắn’ là vẻ mặt bất mãn của Thủy Ý đang chiếu cố ‘hắn’. Thủy Ý thấy ‘hắn’ tỉnh dậy thì đưa thuốc qua “ Uống đi”

Nhan Tô ho khan vài tiếng, giãy dụa muốn xuống giường.

“Uy, ngươi làm gì? Ngươi vẫn còn đang sốt……”

“Ta muốn đi chờ ‘nàng’” thanh âm Nhan Tô suy yếu, nhưng ngữ khí lại kiên định dị thường.

“Uy, ngươi hiện tại thực suy yếu, không thể……”

“Ta, muốn đi chờ nàng.”

Thủy Ý nổi giận “ Ngươi đủ chưa. HIện tại đang bệnh như vậy còn muốn nháo loạn cái gì”

Nhan Tô muốn ngồi dậy, lại bị một bàn tay đè trở về.

Không phải tay Thủy Ý, mà là bàn tay của một nữ tử khác.

“Nằm xuống, nghỉ ngơi cho tốt.”

Ánh mắt Trần Ảnh âm trầm, làm cho ‘hắn’ sợ run đành ngoan ngoãn nghe lời nằm xuống.

Trần Ảnh tiếp nhận thuốc trong tay Thủy Ý, đút từ từ cho Nhan Tô, nam tử cũng nhu thuận nuốt xuống.

Lúc cho ‘hắn’ uống thuốc xong, Trần Ảnh muốn đứng dậy, lại bị Nhan Tô kéo lại.

“Thê chủ, ngươi đừng đi……”

“Là ta sai, ta ở tại nhà của Phương Phi, nhưng chỉ xem ‘nàng’ như tỷ tỷ, thật sự…… Ngươi đừng tức giận…… Đừng tức giận ta……”

“Là ta sai, ta biết sai rồi…… Ngươi đừng không cần ta……”

Trần Ảnh hờ hững ngồi xuống, tùy ý Nhan Tô giữ chặt lấy mình, nhưng lại không tỏ ý gì.

“Thê chủ, ta chỉ có ngươi…… Chỉ có ngươi…… Ngươi đừng không cần ta……”

Nhan Tô khóc, thấp giọng cầu xin, một nam tử luôn rất kiêu ngạo giở này lại thấp giọng khẩn cầu, hết thảy, chỉ là vì tình yêu.

Trần Ảnh nâng cằm Nhan Tô lên, nhìn đôi mắt đẫm nước của ‘hắn’, cúi đầu, chậm rãi hôn lên.

Đây là chuyện mà lúc trước các ‘nàng’ thích làm nhất, hôn môi, mang theo chua sót lắng đọng, lại vô cùng si mê.

“Đừng khóc.”

Trần Ảnh vẫn ngốc ngốc an ủi, hơi thở dồn dập mang theo chút lửa, không ngừng lặp lại “Đừng khóc, đừng khóc……”

Tức giận cái gì, hận cái gì, không tha thứ cái gì……

Ngay lúc này, tại đây đều bị nước mắt của người trong lòng hoàn tan hết, hết thảy hóa thành hư ảo.

Nhan Tô cảm thụ được độ ấm mà ‘hắn’ vô cùng hoài niệm, mang theo nước mắt bật cười.

Sau đó, lấy ra một tư thái hoàn toàn thoải mái, ôm chặt người trước mặt.

lưu thủy người ta…

Giản Già cảm thấy, chuyện sai lầ lớn nhất đời nay của nàng chính là nhận thức Phong Hoa cùng Trần Ảnh làm bằng hữu.

Bất đắc dĩ thu thập hòm thuốc cho xong, rồi mới nhìn hai người đang giằng co trước mắt, nàng hắng giọng một cái chậm rãi mở miệng “Thân thể ‘hắn’ không có việc gì chỉ là mang thai mà thôi”

Lời vừa ra khỏi miệng, Thiển Lam cùng Phong Hoa đều dừng lại.

Giản Già cười cười, sau đó không hề quan tâm tới hai người đó nữa, thu thập các thứ chuẩn bị trở về. Lúc chân trước vừa ra khỏi cửa phía sau liền truyền tới tiếng “lách cách loảng xoảng”

“Lam nhi, ngươi nghe ta giải thích, không phải ngươi tưởng tượng đâu, ta cùng hắn hoàn toàn không có quan hệ gì hết!”

“Không có vấn đề gì?! Không có vấn đề gì mà các ngươi lại ôm ấp nhau? Không có vấn đề gì hắn lại nói muốn gả cho ngươi? Họ Phong, ngươi là Vương gia, ta là ai? Hắn nói đúng, ta không xứng với ngươi, ta nhiều lắm cũng chỉ là một người không ai muốn……”

“Lam nhi!”

Phong Hoa nổi giận đùng đùng rống lên một câu, sau đó không có tiếng động, sau một lúc lâu mới nghe thấy Phong Hoa nói “Ta nói rồi, không được tự coi nhẹ mình, ta chỉ có một mình ngươi, tin tưởng ta……”

Sau đó là tiếng thở dốc cùng tiếng ngâm ái muội truyền tới làm Giản Già bước nhanh hơn. Nàng không muốn làm người ngồi góc tường ah.

Lúc đi ngang qua chợ, Giản Già mua thêm mấy cây kẹo hồ lô. Mấy ngày trước Nhiễm Sanh ăn rất nhiều đồ ngọt làm Dữ Kha tức giận cấm không cho ăn nữa. Ngay cả lúc uống thốc cũng không thể ăn đường, làm hại cục cưng khổ sở đã lâu, lại sợ hãi Mạc Dữ Kha tức giận, chỉ có thể chịu đựng.

Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở của cục cưng, Giản Già không khỏi bật cười.

Hôm nay vốn là một ngày thực yên bình, đáng tiếc luôn có chuyện không mong muốn xảy ra.

Một chuyện cự kì cẩu huyết.

“Van cầu các vị xin thương xót! Giúp giúp ta, van cầu các ngươi……”

Đám người tụ tập ở một chỗ, một nam tử ăn mặc rách nát quỳ trên mặt đất khẩn cầu, người chung quanh chỉ trỏ nhưng không có một người nguyện ý đỡ.

Giản Già không có tâm tư chõ mõm vào, tùy ý nhìn lướt qua, nhưng lập tức ngây ngẩn cả người.

Nam tử kia, diện mạo cực kỳ giống Thiển Thanh.

Không chỉ có diện mạo, ngay cả cảm giác nhu nhược trên người cũng giống.

Giản Già giật mình, không tự chủ được bước qua.

Phụ thân nam tử kia hình như sinh bệnh cấp tính, nằm một chỗ không động đậy, chỉ không ngừng trào bọt mép. Mấy người xem náo nhiệt xung quanh sợ là bệnh truyền nhiễm, cho nên không ai dám tới gần.

Nam tử trên mặt mang theo biểu tình tuyệt vọng, nước mắt tuôn rơi, liều mạng quỳ trên mặt đất dập đầu. Bộ dáng lâm vào khốn cảnh này làm cho Giản Già không tự chủ được nhớ tới lúc mới nhìn thấy Thiển Thanh lần đầu.

Giản Già tiến lên bắt mạch cho người bệnh sau đó nói “Không có việc gì, đem phụ thân ngươi đi với ta, ta khai một phương thuốc cho phụ thân ngươi uống xong thì sẽ không có việc gì.”

Nam tử kinh hỉ, giúp Giản Già đỡ cha ‘hắn’, đi tới Lâm Thủy Đường.

Nam tử kia tên là Nhạc Vũ, cùng phụ thân đến huyện thăm người thân, nhưng không ngờ giữa đường phụ thân sinh bệnh, may mắn gặp Giản Già.

Lúc Nhạc Vũ nói lời cảm tạ sắc mặt có chút hồng, nhỏ giọng nói “Lâm đại phu, lần này ít nhiều nhờ ngài tương trợ, ta…… Ta không biết lấy gì báo……”

“Không có việc gì,” Giản Già lãnh đạm ngắt lời ‘hắn’ “Ta giúp ngươi là vì ngươi rất giống phu thị của ta, chờ cha ngươi tốt lên thì ngươi cũng đi đi.”

Nói xong cũng không nhìn tới sắc mặt tái nhợt của Nhạc Vũ xoay người rời đi.

Kỳ thật lúc vừa về tới Lâm Thủy Đường, nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Thủy Ý cùng Tiểu Lục khi nhìn nàng bắt mạch, nàng đã cảm thấy hối hận.

Giống thì thế nào, cho dù giống thì cũng chì là người xa lạ.

Nên sớm để bọn họ đi thôi, Thiển Thanh mẫn cảm như vậy nhất định sẽ nghĩ nhiều.

Giản Già uống một ngụm nước trà, trong lòng càng ảo não.

Đang say nghĩ, thanh âm trêu đùa của Trần Ảnh liền vang lên “Chậc, nghe nói ngươi dẫn theo một mỹ nhân nũng nịu trở về?”

“Ngươi làm sao mà biết?”

“Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm,” Trần Ảnh cười tủm tỉm rung đùi đắc ý “Ngươi đưa người trở về toàn bộ Lâm Thủy Đường đều biết.”

Giản Già giật mình, đứng dậy đi ra ngoài.

“Nhanh đi xem phu thị của ngươi đi, ai…… Không biết sẽ thương tâm đến mức nào.”

Mặc kệ Trần Ảnh trêu chọc, Giản Già bước nhanh ra ngoài.

Đến phòng ngủ, liền thấy Nhiễm Sanh thu người ngồi ở cửa, mắt hồng hồng, kẹo hồ lô trong tay mới chỉ ăn có một miếng, bộ dáng như vừa mới khóc.

Ôm lấy cục cưng, nhẹ nhàng hôn lên hai má nó “Cục cưng, sao lại ngồi đây một mình? Dữ Kha đâu?”

“Dữ Kha tỷ tỷ đi nấu thuốc” Nhiễm Sanh hít hít mũi nhỏ do do dự dự hỏi Giản Già “Nương, người sẽ không cần phụ thân cùng con nữa sao?”

“Ai nói?!” Giản Già mặt trầm xuống, nói với Nhiễm Sanh “Nương cái gì cũng không sao nhưng không thể không cần hai người, cục cưng làm sao có thể nghĩ như vậy?”

Nhiễm Sanh ngẩng mặt ôm lấy cổ Giản Già, nhỏ giọng nói “Phụ thân rất tức giận……”

“Cục cưng ngoan, nương đi xem phụ thân, được không?”

“Umh” Nhiễm Sanh gật đầu “Nương đừng làm phụ thân tức giận, Sanh nhi đi tìm Dữ Kha tỷ tỷ.”

Nhìn cục cưng chầm chậm chạy đi, Giản Già thở dài, đẩy cửa phòng ngủ.

Thiển Thanh nằm nghiêng người đưa lung về phía cửa. nghe thấy có người đẩy cửa tiếng vào cũng không xaoy người lại. Giản Già nhẹ nhàng đến bên giường ngồi xuống, từ phía sau ôm lấy Thiển Thanh, thấp giọng hỏi “Tức giận?”

Thiển Thanh không hề động, không lên tiếng.

“Là vì ‘hắn’ lớn lên giống chàng cho nên ta mới nhịn không được giúp ‘hắn’, ngày mai ta để cho ‘hắn’ rời đi, được không?”

Thiển Thanh vẫn bất động.

“Thanh Nhi, đừng nóng giận……”

Thiển Thanh lập tức quay lại, mắt có chút hồng nhưng không có ủy khuất, mà là thực bình tĩnh nhìn Giản Già.

Giản Già cúi đầu nở nụ cười, đắt trán lên trán Thiển Thanh, nói “Chàng a, dọa cục cưng rồi……”

Thiển Thanh bỗng dưng nghiêng người về phía trước hung tợn cắn lên cằm Giản Già.

Giản Già thét lớn một tiếng, nhưng không có động, ôn hòa vỗ về lưng Thiển Thanh “Được rồi được rồi, nguôi giận chưa?”

“Chưa!”

Thiển Thanh tốn hơi thừa lời, nhưng không có đẩy cánh tay của Giản Già ra lại tiến lên cắn một ngụm “Ta rất tức giận!”

“Ngày mai ta sẽ để cho bọn họ đi.”

Thiển Thanh tựa vào trong lòng Giản Già, nghe xong thì yên lặng một chút, do dự “…… Ta đã thấy hắn, rất giống ta……”

“Như thế nào, mềm lòng?”

Thiển Thanh nhấp miệng, ôm chặt lấy Giản Già, thấp giọng nói “Không phải, nguyên nhân vì hắn rất giống ta, cho nên…… Ta mới bất an.”

Giản Già nâng cằm Thiển Thanh, nhìn vào mắt hắn hỏi.

“…… Cho nên?”

“Cho nên,” Thiển Thanh chôn ở trong lòng Giản Già “Để Tiểu Lục an bài họ ở khách điếm đi……”

“Hảo.”

“Nàng…… Không cần gặp lại ‘hắn’.”

“Hảo.”

Thiển Thanh nhịn không được ngẩng đầu, khẩn trương hỏi Giản Già “Ta để ý như vậy, nàng không tức giận?”

“Không, ta thật cao hứng,” Giản Già ánh mắt sáng lên, chậm rãi hôn hắn “Chàng để ý, ta thật cao hứng.”

……

Sự tình dừng ở đây, Tiểu Lục tiễn bước Nhạc Vũ vẫn đang lưu luyến không rời. Cho dù là Nhạc Vũ khẩn cầu muốn gặp ân nhân cứu mạng một lần nữa, Giản Già cũng không chịu ra mặt.

Phong Hoa sau khi nghe chuyện này Nghiến răng nghiến lợi không cam lòng nhìn Giản Già “Hắn sao lại không nháo? Không cho ngươi ngủ thư phòng? Không ầm ỹ rời nhà trốn đi?”

Giản Già ngay cả mắt cũng chưa nâng –

“Ngươi là đang nói Thiển Lam sao?”