- Cũng đúng, ma lực không giống với chân nguyên, trên cơ bản không có đan dược gì có thể bổ sung, đây cũng là khuyết điểm của huyết mạch Nhân ma hoàn mỹ.
Chứng kiến Mộ Dung Khuynh Thành lui ra, mọi người đều âm thầm thở dài, Hắc Diệu Vương cuối cùng vẫn là Hắc Diệu Vương, không phải người bình thường có thể đối phó, sử dụng hết thủ đoạn cũng chỉ có thể kéo dài một thời gian ngắn mà thôi, hiện tại, trong hai người, còn ai có thể ngăn cản, chỉ sợ tiểu tử kia lại càng không thể.
Hắc Diệu Vương chỉ thụ một điểm tổn thương nhỏ, không ảnh hưởng đến toàn cục, hắn bay xẹt tới rất nhanh, thanh âm vô cùng rét lạnh, nói:
- Đúng vậy, cuối cùng có thể thoáng làm tổn thương ta, nhưng tiếc là sức bền quá ít, vừa rồi đối với ta mà nói thì chỉ là nóng người thôi.
- Như vậy, hiện tại chính thức bắt đầu đi!
Chân đạp lên hư không, Diệp Trần đi từng bước một tới, đứng cách Hắc Diệu Vương mười dặm, mặt đối mặt.
- Chính thức bắt đầu? Chỉ bằng vào ngươi?
Hắc Diệu Vương phảng phất như nghe được chuyện buồn cười nhất, cười lên ha hả.
- Không thể nào! Chẳng lẽ thực lực hắn mạnh hơn nữ nhân kia? Tu vi hắn cũng chỉ là Trung giai Bán bộ Vương giả, không cao hơn ta a.
- Đoán chừng là cho rằng Hắc Diệu Vương tiêu hao không ít Chân nguyên, lại bị thương, muốn dùng xa luân chiến để đánh bại hắn.
- Đánh bại cái rắm, điểm tổn thương ấy đối với Hắc Diệu Vương thì có tính là gì, tuy tu vi tiểu tử này chắc cũng tương đương với nữ nhân kia, nhưng một là Chân nguyên, một là ma lực, căn bản không thể so sánh, luận võ học mà nói thì Ma lực quyền vô cùng bá đạo, cho dù áo nghĩa võ học hắn không tệ, đoán chừng kiếm ý cũng chỉ lợi hại một điểm, nhưng tiếc là dưới đại đa số tình huống, ý chí kém hơn, không cách nào phát huy nổi tác dụng quyết định.
Mọi người há to mồm, không cách nào lý giải vì sao Diệp Trần tự tin như thế.
- Dì nhỏ!
Nguyệt Băng Tâm lại có chút lo lắng, Hắc Diệu Vương mạnh đến đáng sợ, Mộ Dung Khuynh Thành sử ra hết thủ đoạn cũng không thể làm gì hắn, cuối cùng ma lực hao hết, bây giờ chỉ sợ Diệp Trần gặp nguy hiểm.
- Trước tiên xem như thế nào rồi hẵng nói.
Thần sắc Nguyệt Linh Sương ngưng trọng, một khi Diệp Trần không địch lại Hắc Diệu Vương, nàng sẽ xuất thủ tương trợ, cho nên phải nắm bắt thời cơ cực kì chuẩn xác, lệch một tia cũng không thể.
- Cho ta xem thực lực chân chính của ngươi a!
Trong mọi người, chỉ có Hoàng Mai là thập phần tin tưởng Diệp Trần, thầm nói.
Ngừng cười to, Hắc Diệu Vương liếm liếm bờ môi, nói:
- Đừng tưởng rằng ta vừa trải qua đại chiến thì thực lực tổn hại, cho ngươi biết, nhiệt huyết ta vừa sôi trào lên, hi vọng ngươi có thể tiếp được một chiêu của ta, nếu không tiếp được thì ngươi chết đi!
Oanh!
Hắc quang bộc phát, Hắc Diệu Vương cực tốc phóng về phía Diệp Trần, xuất ra một chưởng.
Hắc Diêu Đại Thủ Ấn, xuất kích!
BOANG..!
Phá Tà kiếm lập tức ra khỏi võ, tay Diệp Trần cầm Phá Tà kiếm, thân hình nghiêng về phía trước, bá một tiếng, tận dụng thời cơ không thể tưởng tượng nổi, thừa cơ đột kích ra ngoài, qua sát bên người Hắc Diệu Vương, lập tức xuất ra một vòng kiếm ảnh Hắc sắc Nguyệt nha, xẹt qua thân thể Hắc Diệu Vương.
Sự tình vô cùng chấn động mọi người phát sinh, chỉ một lần giao thủ, Hắc Diệu Vương liền bị chém bay ra ngoài, quần áo trước ngực vỡ tan, lưu lại một vết kiếm trên khải giáp Bán cực phẩm trên người hắn, mà bản thân hắn, há mồm phun ra đại lượng máu tươi, tròng mắt đều lồi hết lên.
Một kiếm, Hắc Diệu Vương liền bị đánh bay ra ngoài.
- Cái này, điều này sao có thể?
Không chỉ Nguyệt Linh Sương và Nguyệt Băng Tâm giật mình, ngoại trừ Hoàng Mai và Mộ Dung Khuynh Thành, tất cả mọi người đều giật mình đến tột đỉnh, thậm chí hoài nghi mình có bị hoa mắt hay không, hoặc là xuất hiện ảo giác, bằng không sao lại phát sinh một màn Hắc Diệu Vương bị một kiếm của Diệp Trần đánh bay ra ngoài.
Tu vi cảnh giới của Hắc Diệu Vương hơn Diệp Trần đến ba cấp bậc, Diệp Trần là trung giai Bán bộ Vương giả, phía trên còn có đẳng cấp cao hơn, sau đó là đệ nhất trọng Sinh Tử Huyền Quan, đệ nhị trọng Sinh Tử Huyền Quan, tu vi chênh lệch vẻn vẹn, kéo chênh lệch giữa song phương ra một trình đột thật lớn.
Nếu Hắc Diệu Vương một chưởng kích thương Diệp Trần, ít nhất cũng là cân sức ngang tài, không rơi vào thế hạ phong, thế mới đúng, nhưng ai biết được Diệp Trần lại khủng bố như vậy, vừa thấy mặt liền chiếm thế thượng phong tuyệt đối.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, cũng không đi truy kích đối phương.
Lúc cảnh giới hắn còn ở Hậu kỳ đỉnh phong Linh Hải Cảnh, cầm Lôi Kiếp kiếm trong tay thì đã tiếp cận với thực lực Bán bộ Vương giả tối cường giả, hiện tại cảnh giới hắn đã là Trung giai Bán bộ Vương giả, dù không có Phá Tà kiếm, cũng tự tin có thể chống lại Hắc Diệu Vương Đệ nhị trọng Sinh Tử Huyền Quan, hơn nữa lại dùng Phá Tà Kiếm, có thể nghĩ kết quả như thế nào.
Nói về phần ưu thế, Diệp Trần xác thực chênh lệch với Hắc Diệu Vương rất nhiều, nhưng không nên quên, áo nghĩa võ học Tàn Nguyệt của Diệp Trần là một đòn sát thủ, dù Hắc Diệu chưởng pháp của Hắc Diệu Vương cường thịnh trở lại thì cũng yếu hơn không ít, luận ý chí, Kiếm ý hủy diệt của Diệp Trần đã sớm đạt tới ngũ giai, tương đương với kiếm ý lục giai bình thường, mà ý chí võ đạo của Hắc Diệu Vương bất quá chỉ là tứ giai đỉnh phong, chênh lệch chỉ nửa giai.
Ý chí chênh lệch nửa giai, so với tu vi càng khó đền bù, dưới tình huống lực chiến đấu không sai biệt lắm, trụ đến cuối cùng thường là người có ý chí rất cao, về phần nguyên nhân, rất đơn giản, huyết nhục là tính mạng của con người, chiến đấu trong thời gian dài, trạng thái tổng hội hạ thấp, ví dụ như Chân nguyên giảm bớt, thể lực không thể chống đỡ, nhưng chỉ cần người không chết thì ý chí chấn động cũng không lớn, thậm chí sẽ càng đánh càng hăng.
Có thể nói, ý chí có cao hay không, cũng quyết định đến tiềm lực của một người.
- Quả là thế, thật đúng là để ta nhìn thấy ngươi có cơ hội trở thành nhân vật truyền kỳ.
Hoàng Mai mỉm cười, từ xưa đến nay, mỗi thời đều sinh ra cường giả cái thế, nhưng mỗi thời cũng chỉ có một hai nhân vật truyền kỳ như vậy mà thôi.
Hiện tại, thời này còn không có nhân vật truyền kỳ gì, những Phong đế Vương giả kia tuy mạnh nhưng chỉ là những cường giả cái thế, không tính là nhân vật truyền kỳ, bất quá tình huống mấy năm trước hoặc là mười năm trước đã bắt đầu biến đổi, vô số thiên tài xuất thế, một biến thái, một yêu nghiệt, tất cả mọi người đều suy đoán, có lẽ vài thập niên sau, cả thế giới Chân Linh sẽ phát sinh biến hóa vô cùng lớn, đợi quần tinh thiên tài lớn lên, nói không chừng thế giới Chân Linh có thể đạt tới một thời kỳ cường thịnh, không thua gì Sơ kỳ cận cổ, thậm chí ngang với thời kì Trung cổ, Hoàng Mai lưu lạc biển sâu nhiều năm, Diệp Trần là người đầu tiên làm nàng sinh ra ý niệm này, quả thực, Diệp Trần thật sự vô cùng biến thái, có chút phá vỡ cân bằng.