Ngô Xuyên và Hứa Đại Niên có chút động dung, đáy lòng liệt Diệp Trần vào hàng ngũ sát thần không thể động đến.
Trong mắt Ngụy Long Đào hiện lên một tia lệ mang.
- Diệp Trần, cho dù thân phận của ngươi tôn quý, nhưng vu hãm giết hại đồng liêu, ta cũng có quyền lực trách phạt ngươi.
- Có vu hãm hay không, mọi người rất nhanh sẽ biết rõ.
Không uổng phí chút khí lực, Diệp Trần dễ dàng phá vỡ linh hồn ấn ký của Diêu Nhất Phong trên Trữ Vật Linh Giới, linh hồn lực xâm nhập trong đó, sau khi tìm tòi một lần, Diệp Trần rất nhanh lấy ra một Bảo Khí kim loại hình điền loa.
- Truyền âm điền loa!
Hứa Đại Niên thốt ra.
Ngô Xuyên hung dữ nhìn Diêu Nhất Phong, cả giận nói:
- Diêu Nhất Phong, truyền âm điền loa của ngươi từ đâu mà có?
Truyền âm điền loa so với mười kiện bán cực phẩm Bảo Khí còn trân quý hơn, phương pháp luyện chế sớm đã thất truyền, coi như là một ít Vương giả Sinh Tử Cảnh cũng không có, chớ đừng nói chi đến Diêu Nhất Phong.
Diêu Nhất Phong nhịn đau sở, cắn răng nói:
- Ta có truyền âm điền loa rất kỳ quái sao? Mỗi người đều có kỳ ngộ, truyền âm điền loa này, là ta đạt được từ trong một di tích.
- Nói xạo.
Diệp Trần mở ra truyền âm điền loa, Chân Nguyên dùng tần suất đặc thù truyền vào trong, như là một đoạn mật mã, lúc dài lúc ngắn, chợt mạnh chợt yếu, mà theo Chân Nguyên tiến vào truyền âm điền loa, bên trên điền loa dần dần phát ra quang mang nhàn nhạt, lổ hổng nơi điền loa, liền sinh ra một vòng xoáy năng lượng nhỏ.
- Nghịch chuyển!
Chân Nguyên của Diệp Trần ra, năng lượng vòng xoáy xoay tròn theo phương thức nghịch chuyển.
- Thống khoái.
- Tốt! Ta đáp ứng ngươi.
- Đến ngay đây.
- Diệp Trần kia có trong đó không?
- Nhiệm vụ lần này là vận chuyển linh thạch của một đầu thượng phẩm linh mạch bình thường trở về, xuất động nhân mã không dưới một ngàn..
- Nhiệm vụ lần này là gì, xuất động bao nhiêu nhân mã?
...
Từ trong truyền âm điền loa truyền đến lời nói của Diêu Nhất Phong và đối phương, bất quá là chạy ngược lại.
- Ngươi có thủ pháp mở ra truyền âm điền loa?
Diêu Nhất Phong tròng mắt đều lồi ra ngoài, tơ máu lan tràn.
- Giờ ngươi còn muốn chối thế nào nữa?
Bản thân Diệp Trần cũng không biết thủ pháp mở ra truyền âm điền loa, nhưng lúc trước hắn đã dùng linh hôn lực quan sát Diêu Nhất Phong sử dụng qua, linh hồn lực của hắn cường đại cở nào chứ, chi tiết Diêu Nhất Phong mở ra truyền âm điền loa đều bị hắn quan sát rõ ràng, không chút sai sót.
- Diêu Nhất Phong, không thể tưởng được ngươi thật đúng là gian tế.
Hứa Đại Niên và Ngô Xuyên vô cùng phẫn nộ, con mắt huyết hồng.
- Ngụy...
Diêu Nhất Phong thất kinh, vội vàng nhìn về phía điện chủ Thanh Long Điện - Ngụy Long Đào.
Phanh!
Ảo ảnh hiện lên, Ngụy Long Đào vỗ một chưởng vào đầu Diêu Nhất Phong, khiến đầu Diêu Nhất Phong nổ tung, huyết nhục bắn tung tóe.
Trước khi đầu Diêu Nhất Phong nổ bung, Diệp Trần rõ ràng trông thấy trong mắt Diêu Nhất Phong lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi, tựa hồ không thể tin được Ngụy Long Đào sẽ tru sát hắn vậy.
Không chỉ có Diêu Nhất Phong không thể tin được, mà ngay cả Hứa Đại Niên, Ngô Xuyên cùng với Diệp Trần cũng không thể tin được, bởi vì Ngụy Long Đào không có quyền lực tru sát Diêu Nhất Phong, dưới tình huống bình thường, phải áp giải Diêu Nhất Phong đến tổng bộ Long Thần Thiên Cung, tiếp nhận trưởng lão hội thẩm vấn.
- Ngụy điện chủ, ngươi có ý gì vậy?
Diệp Trần biểu lộ lạnh xuống, chất vấn.
Ngụy Long Đào thần sắc lạnh như băng nói:
- Bởi vì hắn, Long Thần Thiên Cung ta tổn thất gần ngàn nhân mã, ta từng nói qua, nếu để ta biết ai là gian tế, sẽ đích thân đập chết hắn, giờ đã xác định được hắn là gian tế, ta tự nhiên sẽ không lưu hắn, Diệp phó điện chủ, ngươi có ý kiến gì không?
- Ta đương nhiên là có ý kiến, một, ngươi không có quyền tru sát một đại chấp sự phản bội Long Thần Thiên Cung, bởi vì hắn có khả năng còn bí mật khác, hai, ngươi không chút do dự tru sát Diêu Nhất Phong, chẳng lẽ sợ hắn nói ra chuyện trọng yếu gì đó sao, Diêu Nhất Phong trước khi chết, chính là hộ lên họ của ngươi.
Ánh mắt Diệp Trần nhìn thẳng Ngụy Long Đào.
- Họ Ngụy vô cùng nhiều, ta không cho rằng hắn là gọi ta.
Ngụy Long Đào biểu lộ âm trầm.
- Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta. Nguồn truyện: Truyện FULL
Diệp Trần nửa bước không lùi.
Đứng ở bên cạnh Ngụy Long Đào và Diệp Trần, Ngô Xuyên và Hứa Đại Niên có chút khẩn trương, Ngụy Long Đào là điện chủ Thanh Long Điện, đã có ảnh hưởng từ lâu, bọn hắn tuy rằng là phó điện chủ, nhưng cũng không dám đối nghịch với Ngụy Long Đào, ở trong mắt của rất nhiều người, Ngụy Long Đào chính là một nhân vật thiết huyết, tàn nhẫn vô tình, mà Diệp Trần nhìn như tuổi trẻ, nhưng sát khí ẩn trong cơ thể cũng không hề ít hơn Ngụy Long Đào, ở Huyết Chiến Hải, Diệp Trần dẫn đầu mấy trăm nhân mã, tràng cảnh giết ra trong trận doanh quân địch vẫn còn rõ mồn một trước mắt, hơn nữa ngay lúc vừa rồi, Diệp Trần không nói một lời liền trực tiếp chặt đứt bàn tay của Diêu Nhất Phong khiến bọn hắn kinh hãi không thôi.
Hai ngươi giằng co với nhau, giương cung bạt kiếm.
- Điện chủ, Diệp phó điện chủ, có chuyện gì thì cứ từ từ nói, làm gì phải tức giận.
Hứa Đại Niên đi ra điều giải.
- Đúng vậy a, có chuyện gì mọi người ngồi xuống hảo hảo nói chuyện, không đồng ý còn có cao tầng cơ mà, không cần phải vì chuyện của Diêu Nhất Phong mà sinh ra mâu thuẫn.
Ngô Xuyên tự nhận là tính tình đủ nóng nảy rồi, nhưng ở trước mặt Diệp Trần và Ngụy Long Đào, hắn cũng không tính là gì cả, hai người này, đều là nhân vật hung ác cả.
Diệp Trần cũng không nhìn tới Ngô Xuyên và Hứa Đại Niên
- Vừa rồi hai vị đều thấy được, Ngụy điện chủ vội vàng đánh chết Diêu Nhất Phong, nhất định muốn che dấu gì đó, Diêu Nhất Phong trước khi chết có hô một chữ " Ngụy ", ánh mắt cũng nhìn về phía Ngụy điện chủ, hai vị không thể nào không chú ý được.
Diệp Trần không phải thám tử, cũng không phải nhân vật thực quyền đa mưu túc trí, hắn là Diệp Trần, một kiếm khách, hôm nay càng được xưng là Kiếm Tông, hắn tự nhiên có phương thức xử lý của mình, không cần phải điều tra rõ ràng mới xuống tay, hắn cũng không nhiều tinh lực như vậy để đi điều tra, chỉ cần hắn có năm thành nắm chắc xác định đối phương có vấn đề, thì đã không bỏ qua rồi, huống chi, Ngụy Long Đào ở trước mặt hắn đánh chết Diêu Nhất Phong, thì mọi chuyện đã không giống vậy nữa.
Tóm lại, mục tiêu của Diệp Trần là đạp vào kiếm đạo đỉnh phong, mà không phải là chơi âm mưu quỷ kế, hắn rất rõ ràng chủ yếu và thứ yếu, về phần lúc trước hoài nghi Diêu Nhất Phong, vì sao lại không ra tay, bởi vì Diêu Nhất Phong căn bản không để lộ quá nhiều dấu vết, chẳng lẽ chỉ vì đối phương có biểu hiện bất thường liền bắt hắn, nhận định hắn là gian tế sao, làm vậy sẽ chỉ khiến hắn bị mọi người bài xích thôi.