Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 659: Địa vị là do mình

- Tu thành Bất tử chi thân đối với Sinh Tử Cảnh mà nói có tác dụng rất lớn, nàng có tiến triển gì không?

Thời gian trước, Diệp Trần đã đem Bất tử chi thân bí pháp giao cho Mộ Dung Khuynh Thành, hi vọng nàng có thể giống như mình, tu thành Bất tử chi thân, như vậy, quyết đấu với người khác, sẽ an toàn hơn nhiều, sau này trùng kích Sinh Tử Cảnh, nói không chừng giúp ích được gì.

Mộ Dung Khuynh Thành lắc lắc đầu,

- Có thể là ta không phù hợp tu luyện Bất tử chi thân bí pháp, ma tộc và nhân tộc không giống nhau, con đường tu luyện Bất tử chi thân chắc cũng khác nhau.

- Nói vậy cũng đúng.

Diệp Trần có chút tiếc nuối.

Mộ Dung Khuynh Thành có thể cảm nhận được sự quan tâm của Diệp Trần, nắm chặt tay đối phương, dựa đầu lên vai hắn, hai người kết hợp nhìn thì có vẻ đột ngột, nhưng chỉ có họ biết, đây là kết quả của việc nước chảy thành dòng, bên trong hình như có một sợi hồng tuyến, gắn kết họ với nhau.

Trong thông đạo, thanh sắc hoả tuyến nhấp nháy liên hồi, đợi phát hiện phía trước có người, thanh sắc hoả tuyến đột nhiên rơi xuống, ngưng kết thành một đường nhân ảnh.

Là Yến Phượng Phượng.

- Là hai người sao!

Yến Phượng Phượng cười cười.

Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành vội vàng tách nhau ra, nhưng tay thì vẫn nắm chặt,

- Yên sư tỷ, có lấy được bảo vật gì không?

Yến Phượng Phượng khoát khoát tay,

- Bảo vậy đâu có dễ kiếm như vậy, nhưng ta cũng chẳng ôm hi vọng gì, vì đã tìm được một món bán cực phẩm khải giáp bên ngoài, hai người thì thoải mái rồi, trốn trong này tình chàng ý thiếp, ta không làm phiền hai người chứ?

Diệp Trần chịu thua nói:

- Bọn đệ đâu có được rỗi rãi như vậy, vừa đánh đuổi Hạ Hầu Tôn, Mộ Dung cũng bị trọng thương.

- Đánh đuổi Hạ Hầu Tôn?

Yến Phượng Phượng lúc này mới phát hiện, bốn phía thông đạo như bị thiên thạch đập trúng, lồi lồi lõm lõm, lộn xộn vô cùng, Mộ Dung Khuynh Thành sắc mặt cũng tái nhợt, không có chút huyết sắc, đúng là cảnh tượng sau một trận đại chiến.

Trong lòng không khỏi kinh than chiến lực Diệp Trần, Yến Phượng Phượng không phải không biết thực lực Hạ Hầu Tôn, trong sơn cốc, mặc dù không bị làm sao nhưng nếu lúc đó Hạ Hầu Tôn vẫn chưa toàn lực ứng phó, nếu hắn toàn lực chiến đấu, Yến Phượng Phượng cũng chẳng thể rút lui an toàn, vậy mà Diệp Trần có thể đánh lùi Hạ Hầu Tôn, rõ ràng Hạ Hầu Tôn đã trọng thương, nếu không với thái độ cao ngạo của hắn, tuyệt đối không thể bỏ chạy.

- Bảo điện chỉ tồn tại ba ngày, vậy ta không làm phiền hai người nữa!

Trong mê cung thông đạo, người đông không phải chuyện tốt, gặp phải bảo vật, chẳng biết xử lý thế nào, dù sao không thể vừa hay có ba món bảo vật, tìm được một món đã là may mắn lắm rồi.

- Được, đệ cẩn thận chút!

Diệp Trần gật gật đầu.

Sau khi chia tay, Diệp Trần không vội đi tìm bảo vật, sự thật, có được Hỗn thiên khải, hắn chẳng mong gì nữa.

...

Ba ngày qua đi rất nhanh, chúng nhân bị truyền tống ra ngoài bảo điện, sau đó, bảo điện khổng lồ từ từ biến mất trong thị tuyến.

Từ biểu tình nuối tiếc trong mắt chúng nhân có thể nhìn ra, phân nửa đi ra tay không, chỉ có một số ít người kiếm được một số bảo vật, còn việc có phải là bán cực phẩm bảo khí hay không thì không biết, chẳng ai lại đi khoe khoang hay cố tình để lộ ra việc mình có bán cực phẩm bảo khí, như vậy chẳng khác gì nói với mọi người, mình là một miếng thịt mỡ!

- Hừ!

Hạ Hầu Tôn lạnh lùng liếc nhìn Diệp Trần, hừ lạnh một tiếng, hoá thành kim quang phi độn ra xa, khiến mọi người có chút không hiểu.

Trong thanh niên ngũ cự đầu, Bạch Vô Tuyết và Lục Thiếu Du hình như phát hiện ra điều gì, lúc nãy họ liếc nhìn Hạ Hầu Tôn, đối phương mặc dù không bị thương, nhưng khí tức trên người nhạt đi rất nhiều, thập phần kì lạ, kì lạ hơn là Hạ Hầu Tôn hình như rất căm thù Diệp Trần.

Thu hồi thị tuyến, Bạch Vô Tuyết nói khẽ:

- Địa vị của chúng ta trong thanh niên ngũ cự đầu bắt đầu lung lay rồi, ta có dự cảm rất cường liệt.

Lục Thiếu Du xoa xoa chuôi kiếm, lạnh nhạt nói:

- Địa vị là do mình, chẳng ai cướp được, Bạch Vô Tuyết ngươi bắt đầu thích nói chuyện xui xẻo từ bao giờ vậy.

- Ha ha.

Bạch Vô Tuyết cười cười, không nói gì nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Bên kia, Diệp Trần không quan tâm đến cái hừ lạnh của Hạ Hầu Tôn, đối với hắn mà nói, ánh mắt thù địch này chẳng có ý nghĩa gì, đối phương đến một lần thì hắn đánh bại một lần, đánh đến khi nào đối phương từ bỏ mới thôi, mặc dù rất tàn nhẫn, nhưng cũng chẳng biết làm thế nào, muốn không bị đánh bại, chỉ có thể đánh bại đối phương.

- Chúng ta đi thôi!

Diệp Trần quay sang chào Yến Phượng Phượng rồi cùng Mộ Dung Khuynh Thành bay về phía Đông.

...

Nửa tháng tiếp theo, trừ Hạ Hầu Tôn là người đầu tiên rời khỏi tầng thế giới thứ tư, những người còn lại đều đang nỗ lực tìm kiếm bảo vật, phải biết, cơ hội kiểu này không nhiều, mỗi năm chỉ có một lần, qua đợt này, phải đợi thêm bốn năm nữa.

Ầm ầm ầm ầm ầm...

Trong bồn địa cự đại, Diệp Trần đang cùng sinh mệnh bảo khí chiến đấu, sinh mệnh bảo khí này chỉ cao khoảng mét bảy, thân thể như kim cương hoàn mỹ, không hề có một vết xước, giơ tay nhấc chân, bảo khí cuồn cuộn hoá thành quang trụ xé trời, ầm ầm tiến về phía Diệp Trần.

- Lôi phệ!

Diệp Trần một tay vung, thiểm điện ngân sắc loé lên trên Lôi kiếp kiếm, thiểm điểm tụm lại với nhau, chứ không tán ra xung quanh, ẩn hiện có xu thế phát triển thành hình cầu.

Chiến đấu với Hạ Hầu Tôn, Diệp Trần hình như có chút cảm ngộ trên lôi chi áo nghĩa, bắt đầu dùng một thanh kiếm phát huy Lôi phệ, nhưng rõ ràng, một thanh không bằng hai thanh, hai thanh có thể dễ dàng thi triển Lôi phệ, một thanh thì khó hơn, mười lần thì chỉ có một lần ngưng tụ được nửa lôi cầu, nhưng khiến Diệp Trần kinh hỉ là, mới chỉ có nửa lôi cầu nhưng uy lực đã tương đương Lôi phệ do hai thanh kiếm thi triển, không cần nghĩ cũng biết, nếu thi triển ra Lôi phệ hoàn mỹ, uy lực nhất định vượt song kiếm lôi phệ.

Sinh mệnh bảo khí một mét bảy thập phần cường hãn, chỉ sợ tương đương Hạ Hầu Tôn khi sử dụng át chủ bài, vừa hay có thể làm đối tượng tập luyện.

Đương nhiên, cũng chỉ có Diệp Trần dám biến sinh mệnh bảo khí thành đối tượng luyện tập, đổi thành người khác, cho dù là thanh niên ngũ cự đầu, cũng không dám, bởi vì họ không có Bất tử chi thân, chiến đấu trong một thời gian dài, ít nhiều cũng bị thương nhẹ, tích luỹ lâu ngày, sẽ biến thành trọng thương, trọng thương nếu lại tích luỹ, thì đó sẽ là con đường chết, sinh mệnh bảo khí trừ phi bị tấn công chí mạng, bằng không tồn tại mãi mãi, nó có thể luyện hoá bảo khí trong thiên địa để bổ sung cho cơ thể bất cứ lúc nào.