Nói xong, ánh mắt của hắn nhìn quét bọn người Diệp Trần, mang theo hương vị cảnh cáo nồng đậm.

Theo thời gian trôi qua, hôn lễ chính thức tiến hành, chỉ chốc lát sau, Mộ Dung Khuynh Thành mặc tân nương phục đỏ thẫm, trên đầu đội hồng sắc tơ lụa đi tới. Chợt Vũ Văn Dã mặc hắc sắc tân lang phục, ngực có đại hồng hoa cũng theo sau đi ra.

Đang muốn cử hành tam bái lễ, Diệp Trần hít sâu một hơi, cao giọng nói:

- Ta phản đối tràng hôn sự này!

Tại chân nguyên quán chú, thanh âm truyền khắp toàn trường, mỗi người đều nghe được rành mạch, không khỏi, mọi người ngạc nhiên không biết Diệp Trần làm cái trò gì.

Vũ Văn Kim đè nén lửa giận:

- Tiếp tục tiến hành!

Diệp Trần cười lạnh nói:

- Vũ Văn gia tộc ngươi chỉ biết dùng chiêu số hạ lưu này sao? Tràng hôn lễ này căn bản là một âm mưu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Chỉ giáo cho, nếu như nói không được lý do, đừng trách ta vô tình.

Bên ngoài cơ thể Vũ Văn Kim bộc phát ra khí tức khủng bố, hung dữ nhìn về phía Diệp Trần.

Diệp Trần dĩ nhiên không sợ:

- Tân nương đã bị các ngươi khống chế được, hiện tại chẳng qua là một con rối, căn bản không phải nàng tự nguyện.

- Cái gì? Thật hay giả?

Mọi người kinh nghi bất định.

Nghe vậy, Vũ Văn Kim, Vũ Văn Dã cùng với Vũ Văn Hạo sắc mặt biến đổi. Chính theo như lời của Diệp Trần, giờ phút này Mộ Dung Khuynh Thành đã không thể nói chuyện, cũng không thể tự nhiên hành động, hết thảy đều bị khống chế, không phải bản thân nàng mong muốn.

- Diệp Trần, ngươi nhiều lần quấy rối, thực cho rằng Vũ Văn gia tộc ta dễ khi dễ?

Vũ Văn Hạo đi tới.

- Có phải quấy rối hay không, có thể cho tân nương mở miệng nói vài lời, nếu nàng có thể tự nhiên nói chuyện, sẽ chứng minh Vũ Văn gia tộc ngươi trong sạch.

Trang phục trên người Mộ Dung Khuynh Thành có tác dụng phản đan linh hồn lực. Loại tác dụng này tại lúc chiến đấu không có công hiệu gì. Dù sao linh hồn lực bị phản đan, ngược lại bạo lộ hành tích. Không biết vì sao linh hồn lực của Diệp Trần cao hơn Linh Hải Cảnh đại năng, tự nhiên có thể xuyên thấu đi vào, nhìn thấy Mộ Dung Khuynh Thành biểu tình đờ đẫn.

Vũ Văn Hạo âm tình dày đặc nói:

- Trong sạch không phải ngươi nói, cho ta Vũ Văn gia tộc tôn nghiêm. Có Vũ Văn Hạo ta ở đây nếu ngươi dám khiêu chiến, còn nếu không hôn lễ tiếp tục tiến hành, miễn cho chậm trễ thời gian.

- Nếu ta thắng thì sao?

- "Đợi ngươi thắng nói sau, ăn một thương của ta!

Trong tay Vũ Văn Hạo nhiều ra một cây hắc trường thương, đầu thương run lên, như là hắc sắc Nộ Long, đâm về ngực Diệp Trần.

- Hạo nhi, đánh trọng thương hắn cho ta!

Lúc này, Vũ Văn Kim truyền âm cho Vũ Văn Hạo.

- Ta biết rõ@

Trong nội tâm Vũ Văn Hạo đã sớm muốn đem Diệp Trần dẫm nát dưới lòng bàn chân, lại để cho hắn ở trước mặt mọi người bị triệt để nhục nhã, đây là hậu quả đắc tội Vũ Văn gia tộc.

Lưu quang màu đen như Nộ Long, như lưu tinh, ở đây khổ cho nhiều người chưa kịp phản ứng, liền bị một thương của Vũ Văn Hạo công hướng Diệp Trần, một thương này có chút xuất kỳ bất ý, thừa dịp người ta không phòng bị sẽ ăn thiệt thòi lớn, thậm chí trọng thương.

- Hèn hạ!

Vương Thạch cùng Nham Khuê mặt mũi tràn đầy phẫn nộ.

Diệp Trần không có thời gian đứng dậy, tay phải hắn hướng bên hông tìm tòi, rút ra Hoàng Kim Kiếm, Hoàng Kim Kiếm xé rách không khí, cùng thương phong va chạm với nhau.

Thương!

Hỏa tinh bắn văng khắp noi, cái ghế dưới thân Diệp Trần hóa thành mạt phấn.

- Ân? Kiếm Ý này?

Vũ Văn Hạo vốn định lại để cho Diệp Trần xấu mặt, hắn nhìn ra được, Diệp Trần bất quá là tu vi Linh Hải Cảnh sơ kỳ đỉnh phong. Cho dù có thể vượt cấp chiến đấu, cũng sẽ không biết quá mức. Mà tu vi của hắn đã sớm đạt tới Linh Hải Cảnh trung kỳ đỉnh phong. Võ Hồn cũng đạt tới tam giai đỉnh phong, một thương xuất kỳ bất ý tối thiểu có thể làm cho Diệp Trần chật vật không chịu nổi chật vật không chịu nổi. Thế nhưng một kiếm vừa rồi ẩn chứa chân nguyên bình thường, Kiếm Ý lại đặc biệt cường đại, đem võ đạo ý chí trong công kích của hắn đánh tan.

- Ma Bi Quyền!

Một thương qua đi, tay trái Vũ Văn Hạo rời khỏi thân thương, cổ tay uốn lên, cầm lấy một khối hắc sắc chân nguyên thạch bi thật lớn ầm ầm nện xuống, hòng trấn áp Diệp Trần.

Xích!

Hắc sắc chân nguyên thạch bi chưa ngưng thực, một đạo kiếm khí như quang tuyến hiện lên, thạch bi bị một phân thành hai.

Chém vỡ thạch bi, Diệp Trần ngẩng đầu nhìn phía Vũ Văn Hạo, đối phương lưỡng kích không trúng, theo lực lượng kình khí bạo tạc, tung bay đến mấy chục thước giữa không trung. Từng sợi khí tức hồn hậu từ trên người hắn phát ra, tối hậu hội tụ trên thương phong. Thương phong kia nhất thời bắn ra thương mang dài nửa trượng, thương mang co duỗi bất định, tựa như lưỡi rắn, làm cho cảm giác tim đập nhanh hơn.

- Thảo nào kiêu ngạo như vậy, xác thực có vài phần bản lĩnh.

- Bất quá còn chưa đủ nhìn.

Bao gồm Diệp Trần, Vũ Văn Hạo khóe miệng câu dẫn ra một đường con tàn nhẫn.

- Thi triển năng lực Ma Hóa của ngươi đi sao! Nếu không cục diện sẽ rất khó coi.

Hoàng Kim Kiếm chỉ xéo mặt đất, Diệp Trần ngữ khí rất bình thản, khiến Vũ Văn Hạo đầu lộ gân xanh, con kiến hôi kêu gào muốn hắn phát huy toàn lực, không có gì khiến người ta buồn cười và phẫn nộ như thế.

Đông đảo cao thủ của Vũ Văn gia tộc cũng vẻ mặt khinh thường, ở trong mắt bọn họ, Diệp Trần và thằng hề không có gì khác nhau, rất nhanh, hắn sẽ được biết cái gì gọi là nhục nhã.

- Thực sự là không biết sống chết, đại ca, nhớ kỹ để một phần của ta cũng tính trên đó, cho hắn một giáo huấn cả đời khó quên.

Hôn lễ bị tạm dừng, phẫn nộ nhất chính là Vũ Văn Dã. Lúc này hắn rất muốn nhìn thấy Diệp Trần bị giẫm đạp dưới chân, bộ dáng chật vật.

Vũ Văn Hạo cười lạnh một tiếng, truyền âm nói:

- Yên tâm, ta sẽ cho hắn biết hậu quả của kẻ đối nghịch với Vũ Văn gia tộc. Đương nhiên, cơ hội khó có được, trong nháy mắt đánh bại quá không ý nghĩa, hắc hắc.

- Xem ra tiểu tử này muốn xui xẻo rồi. Hai huynh đệ Vũ Văn Hạo và Vũ Văn Dã từ trước đến nay tàn nhẫn bá đạo. Trêu chọc bọn họ, thân thể và tinh thần đều phải lọt vào đả kích.

- Vũ Văn Hạo dù sao cũng ba mươi lăm tuổi rồi, các phương diện đều đã đạt được trạng thái đỉnh phong. Dưới ba mươi tuổi có thể chiến thắng hắn chỉ có đi Thiên Vũ Vực tìm kiếm.

Ở đây mọi người trên cơ bản cũng không xem trọng Diệp Trần ngay cả trưởng lão Cổ Lam Phái cũng là lắc đầu không ngừng.

Sưu!

Trong lúc mọi người đang nghị luận, thân hình Vũ Văn Hạo chợt lóe, tựa như hạt sắc thiểm điện, ngay lập tức xuất hiện ở bên phải Diệp Trần, một thương quét ngang.