Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 457: Nam Phương Vực Quần đệ nhất kiếm khách

Thiên Lôi Thiết, không gì không cắt, kể cả kiếm ba do năng lượng kiếm khí hóa thành

Một thanh âm vải bị xé vang lên, sát chiêu của Hắc Kiếm Khách chẳng những không có hiệu quả gì, ngược lại còn bị chiêu một chút cắn trả. Đương nhiên, lấy thực lực của hắn thì chút cắn trả ấy không là gì cả, chỉ là sự cường đại Diệp Trần khiến lòng hắn bắt đầu cảnh giác.

- Trận luận bàn này, thật khó phân định!

- Vốn tưởng rằng Hắc Kiếm Khách đã tìm hiểu được Sát Lục Kiếm Ý có thể áp chế Diệp Trần một chút, cho dù không thể áp chế cũng có thể ngang sức ngang tài, không rơi vào thế hạ phong, chỉ là hiện giờ xem ra, nhìn kiểu gì cũng giống trận chiến ban nãy giữa Diệp Trần và Xích Thủy Tiểu Chân Nhân cả.

- Chẳng lẽ Hắc Kiếm Khách cũng không phải là đối thủ của Diệp Trần?

- Luận bàn còn chưa kết thúc, nói lời này còn quá sớm, nói không chừng Hắc Kiếm Khách còn sát chiêu phản chế gì nữa cũng nên.

Hơn mười chiêu qua đi, hai người chuyển chiến đấu từ trên trời xuống dưới mặt đất, kiếm khí đủ để xé rách núi cao công phạt lẫn nhau, tung hoành trên không của Lôi Đô.

Hắc Long Ba!

Kiếm chiêu mạnh nhất của Hắc Kiếm Khách tự nhiên là áo nghĩa võ học, bất quá bởi vì đủ nguyên nhân, nên hắn tìm hiểu áo nghĩa võ học Hắc Long Ba cũng không sâu lắm, chỉ không sai biệt chừng ba thành hỏa hầu, so ra còn kém Xích Thủy Tiểu Chân Nhân Vương Xích. Cho nên Hắc Long Ba này luận về uy lực thì không sai biệt lắm với thức cuối cùng của kiếm pháp hắn tu luyện. Nhưng áo nghĩa võ học chính là áo nghĩa võ học, dù là uy lực chưa đủ, trình độ tinh diệu cũng không phải những kiếm pháp bình thường có thể sánh được.

Đại kiếm màu đen bị quang yên màu đen bao trùm, Hắc Kiếm Khách đâm ra một kiếm, kiếm quang như du long, không có bất kỳ hình thái, không có bất kỳ quy luật, dù là người có thực lực tương đương Hắc Kiếm Khách cũng có mà tránh khỏi một kiếm này, thân thể tất nhiên sẽ bị kiếm quang xuyên thấu, nát bấy.

- Một kiếm thật đáng sợ, căn bản không thể nhìn thấu quỹ tích.

- Long là sinh vật truyền kỳ, nghe nói lúc Long bay lượn phía chân trời, xem được nhưng sờ không được, giống như nó tồn tại ở một phiến thời không khác vậy. Hắc Long Ba với tư cách là áo nghĩa võ học, đương nhiên sẽ không giống với những võ học bình thường, tùy tùy tiện tiện dùng chữ Long để tăng thêm khí phách, tất nhiên là được thêm vào sau khi đã suy tính kĩ lượng, Hắc Long Ba cho dù không có quan hệ gì với Hắc Long, cũng tất có quan hệ với Văn Long.

- Diệp Trần phải thua!

- Thua dưới một kiếm này, cũng không phải là chuyện đáng xấu hổ.

Mọi người trên đài, không có ai coi trọng Diệp Trần cả, dù Diệp Trần đã bắt đầu chiếm cứ thượng phong vi diệu, vẫn một mực tiếp tục đến giờ, nhưng quyết đấu giữa kiếm khách với nhau, thắng bại chỉ trong nháy mắt, chiếm thượng phong thì sao, tràng diện đẹp mắt thì thế nào, một kiếm, đã có thể khiến cho cố gắng trước kia của ngươi không còn lại chút gì.

Rất tàn khốc, cũng rất chân thật.

Lúc này, ngay cả bọn người Thác Bạt khổ Lý Đạo Hiên cũng lo lắng vì Diệp Trần, Mạc Linh Phong lại càng không thể khống chế tâm tình của mình, bàn tay bóp vỡ lan can chỗ hắn ngồi.

Đối mặt với một kiếm không thể nhìn ra tung tích này, khóe miệng Diệp Trần lại toát ra một nụ cười thản nhiên, Thanh Mộc Kiếm chuyển sang đeo sau lưng, tay trái trong nháy mắt cầm ngược chuôi Lôi Trạch Kiếm cạnh éo, rút ra, chém ngược từ trên xuống, kiếm quang vòng lại, bao lấy kiếm quang quỉ dị của đối phương.

Nghịch thức, Thiên Lôi Thiết!

Vẫn là kiếm linh quang chợt lóe ban nãy, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Trần đã hoàn thiện nó đến một trình độ nhất định.

- Cái gì!

Trên mặt Hắc Kiếm Khách lộ ra vẻ hoảng sợ, ngực lập tức đau xót, máu tươi vẩy ra nhuộm hồng cả ánh mắt mình, rất ấm, rất tê dại.

Thời gian phảng phất như ngừng trôi, không biết tại sao, trong đầu Hắc Kiếm Khách lại nhớ đến lời Diệp Trần từng nói qua trước trận chiến "Máu này, chưa chắc là của ta đâu, có lẽ của ngươi cũng nên... "

Hắc sắc kiếm quang không có dấu hiệu bắn ngược lại, Hắc Kiếm Khách bị kiếm của mình chém bay ra ngoài, cũng giống như tinh túy của môn áo nghĩa võ học Hắc Long Ba này, quỹ tích huyền ảo, đối thủ không thể ngăn cản được, bản thân mình cũng ngăn cản không được, không thể không nói đây quả thật là một chuyện buồn cười.

Máu tươi rơi vãi đầy trời, Hắc Kiếm Khách đâm vào Chân Nguyên bích chướng được mọi người bố trí lên, lấy phần lưng làm tâm điểm, một cổ sóng trùng kích hình tròn bộc phát ra.

Trong số những người đang xem cuộc chiến có không ít người đứng lên, người không đứng lên thì cũng có run rẩy rất nhỏ, mà bất kể là người đứng lên hay không, nguyên một đám đều kinh hãi không hiểu.

- Không thể tưởng nổi, rõ ràng lại chặt đứt áo nghĩa võ học của Hắc Kiếm Khách, lại còn phản kích trở về, việc này phải cần quyết tâm và kiếm thuật cỡ nào mới làm được đây!

- Lúc trước hắn nói "Máu này, chưa chắc là của ta đâu, có lẽ của ngươi cũng nên", ta còn tưởng rằng hắn chỉ thuận miệng thôi, không thể tưởng hắn lại thật sự làm được.

- Không thể phủ nhận, tu vi về kiếm đạo của hắn đã vượt trên Hắc Kiếm Khách rồi.

Nếu như nói những biểu lộ trong lúc kinh hãi của người khác hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo một chút không rõ, không hiểu vậy thì biểu lộ của Đoạt Mệnh Kiếm Khách Lãnh Trác lại hoàn toàn minh bạch được, lý giải được. Danh xưng của hắn là Đoạt Mệnh Kiếm Khách, danh như ý nghĩa, kiếm pháp của hắn thập phần tàn nhẫn vô tình, đi theo đúng là lộ tuyến xảo trá, quỹ tích của kiếm khiến người khác không thể nào thấy được, nhìn không thấu được, mà chờ đến khi ngươi thấy kiếm thì đã không còn kịp nữa rồi.

Tuy rằng hắn không tìm hiểu thuộc tính kiếm ý, tại lực công kích đơn thuần thì không bì được với Hắc Kiếm Khách, nhưng kỹ xảo có thể đền bù phương diện. Bản thân hắn tổng cộng nắm giữ tam đại kiếm pháp Địa cấp đỉnh giai, toàn bộ đều được tu luyện tới cực hạn, ngoại trừ những thứ đó ra, hắn lại càng tìm hiểu một môn áo nghĩa kiếm kỹ cấp thấp đến bốn thành hỏa hầu, mà ba môn kiếm pháp và một chiêu kiếm kĩ này đều lấy Nhất Kích Tất Sát làm trung tâm, dù chống lại Hắc Kiếm Khách hắn cũng không sợ, theo hắn thì thắng bại cũng chỉ là năm năm, hoặc là cục diện bị kéo dài ra, bị Hắc Kiếm Khách đánh bại hoăc là trong thời gian ngắn một kiếm của mình đánh trọng thương đối phương, giành được thắng lợi, không có khả năng thứ ba xảy ra.

Vốn sau khi Diệp Trần luận bàn với Hắc Kiếm Khách xong, mặc kệ kết cục thế nào, Lãnh Trác đều muốn khiêu chiến một người trong đó, nhưng hiện giờ hắn đã không còn lòng muốn khiêu chiến Diệp Trần nữa rồi.

Kiếm pháp của người này là loại Lãnh Trác sợ gặp phải nhất, viễn mãn như ý không có bất kỳ sơ hở. Đương nhiên, kiếm khách không có sơ hở không có nghĩa là có thể đánh bại kiếm khách có sơ hở, nhưng không hề nghi ngờ, Lãnh Trác sợ nhất chính là kiếm khách không có sơ hở. Theo hắn thì Diệp Trần chính là loại kiếm khách không có sơ hở, dùng thực lực đồng dạng từ đầu đến đuôi chặn công kích cuồng bạo của Hắc Kiếm Khách lại, việc này hắn không thể nào làm được, một khi chống lại thì sợ là hắn còn không bằng Hắc Kiếm Khách ấy chứ.

Trên thực tế, sau khi Diệp Trần thi triển ra Nghịch thức, Thiên Lôi Thiết, Lãnh Trác đã biết rõ, mình một chút cơ hội cũng không có, đừng nói chi đến Nhất Kích Tất Sát đối phương, phỏng chừng sẽ ngược lại ấy chứ.

Bàn tay nắm chặt được buông ra, thân thể Lãnh Trác thư giãn xuống, hắn đã bỏ đi ý định khiêu chiến Diệp Trần.

PHỐC!

Quỳ một chân xuống đất, Hắc Kiếm Khách phù một tiếng nhổ ra một miệng lớn máu tươi, sắc mặt vô cùng tái nhợt

- Ngươi rõ ràng lại phản kích Hắc Long Ba của ta trở về?

Sự khiếp sợ của hắn không phải là không có đạo lý, Diệp Trần có thể đánh tan Hắc Long Ba, nhưng dùng phản kích Hắc Long Ba để làm bị thương mình thì khiến hắn không thể nào tiếp nhận nổi.

Diệp Trần liếc nhìn Lôi Trạch Kiếm trong tay trái, nói:

- Linh quang nhất thời, còn phải cảm tạ ngươi đấy.

Nghịch thức, Thiên Lôi Thiết chẳng qua chỉ là do hắn thuận tay phát ra, dù sao hắn tinh thông hai đại ý cảnh, một là lôi chi ý cảnh, cái kia là mộc chi ý cảnh, kiếm ý do hai đại ý cảnh thôi động cần phải có bảo kiếm tương ứng để phối hợp, mặc kệ tốc độ đổi kiếm của Diệp Trần nhanh đến thế nào, chắc chắn sẽ có lãng phí, cho nên linh quang lóe lên trong đầu, dùng tay trái cầm ngược Lôi Trạch Kiếm, thi triển ra Thiên Lôi Thiết.

Lôi là được đánh xuống từ trên bầu trời, được xưng là Thiên Lôi, Thiên Lôi đánh xuống rất nhanh, như là một bả tuyệt thế bảo kiếm sắc bén không chút trở ngại.

Nghịch thức, Thiên Lôi Thiết tạo ra một con đường riêng mà từ, Thiên Lôi bổ ra từ dưới lên trên, xem như là Càn Khôn nghịch chuyển, Thiên không còn là Thiên, Địa không còn là Địa, chẳng những có thể chặt đứt công kích của đối phương, lại có thể phản ngược công kích của đối phương trở về nữa.

Lúc nói thì nhẹ nhõm, nhưng bắt đầu làm thì không nhẹ nhõm chút nào

Diệp Trần lần đầu thi triển ra Nghịch thức Thiên Lôi Thiết còn không phải là nghịch thức Thiên Lôi Thiết chân chính, bởi vì khi đó nghịch thức Thiên Lôi Thiết ngoại trừ lực lượng chặt đứt mạnh một chút ra, không có thêm công năng nào khác. Nhưng lần thứ hai thi triển ra, Diệp Trần đã cố ý khiến nó thành công, cái này là nhờ công lao linh hồn lực cường hãn của Diệp Trần. Dựa vào linh hồn bổn nguyên đáng sợ, trong thời gian ngắn hắn đã thúc đẩy Thiên Lôi Thiết ngược lại, vận dụng lực công kích mạnh nhất vào thời điểm xuất kiếm, lực công kích yếu nhất vào lúc nó vừa mới triển khai ra, vừa vặn trái ngược với cách vận dụng Thiên Lôi Thiết bình thường. Cho nên, bất kể là nghịch thức Thiên Lôi Thiết hay là Thiên Lôi Thiết, kỳ thật bản chất đều giống nhau, trăm khoanh vẫn quanh một đốm, nếu không Diệp Trần cũng không cách nào sáng tạo ra một môn kiếm chiêu lợi hại hơn cả Thiên Lôi Thiết.

Nghịch thức Thiên Lôi Thiết không phải chỉ là kiếm chiêu phản kích, mà cũng là kiếm chiêu tấn công, chỉ có điều kiếm chiêu phản kích thì quỷ dị khó lòng phòng bị hơn một chút..

Có thể nói, đã có nghịch thức Thiên Lôi Thiết, về mặt nào đó sẽ không khiến Diệp Trần lúng túng nữa.

Mặc kệ hắn có thừa nhận hay không, khiếm khuyết vẫn là vấn đề lớn nhất của hắn, người khác có tông môn cường đại ủng hộ, học tập xong một bộ kiếm pháp Địa cấp đỉnh giai còn có thể học tiếp bộ thứ hai, học ngán kiếm pháp Địa cấp đỉnh giai thì lại thay đổi khẩu vị, khiêu chiến áo nghĩa kiếm pháp độ khó cao hơn...

Hắn đến giờ cũng chỉ có một bộ Thanh Liên kiếm pháp, bộ kiếm pháp này quả thật vô cùng lợi hại, so với kiếm pháp Địa cấp đỉnh giai bình thường thì lợi hại hơn rất nhiều, cơ hồ đã là cực hạn của kiếm pháp Địa cấp đỉnh giai, không còn kiếm pháp Địa cấp đỉnh giai nào mạnh hơn so với nó nữa. Cũng chính vì thế, việc tìm hiểu thức thứ chín mới vô cùng khó khăn, khó đến biến thái, Diệp Trần hoài nghi, thời điểm này, hắn đã có thể tìm hiểu một môn áo nghĩa kiếm chiêu cần thôi động lôi chi áo nghĩa đến ba thành hỏa hầu rồi.

Tuy rằng thức thứ chín của Thanh Liên kiếm pháp một khi tìm hiểu thành công, uy lực sẽ không gì sánh được, nói không chừng sẽ vượt ngoài tưởng tượng của Diệp Trần nữa, chỉ là không thể vẫn là không thể, thức thứ chín một ngày còn không tìm hiểu thành công, thì một ngày không thể làm đòn sát thủ, không cách nào cải biến cục diện được.

Trừ bỏ Thanh Liên kiếm pháp, Thiên Lôi Thiết có thể nói là được Diệp Trần từng bước một sáng tạo ra, từ lần đầu sáng tạo vẫn sử dụng đến giờ, vô cùng thuận tay.

Mà ngoại trừ hai cái này, Diệp Trần không còn nắm giữ sát thủ giản kiếm đạo nào nữa.

Hiện giờ nhiều ra một chiêu Thiên Lôi Thiết không thể nghi ngừ đã hóa giải tình trạng khẩn cấp của Diệp Trần, dưới tình huống thực lực tương đương, tính trọng yếu của võ học thực lực quá lớn, liên quan đến cả sinh tử.

Nghe Diệp Trần nói linh quang nhất thời, còn muốn cảm tạ mình, Hắc Kiếm Khách suýt nữa đã lần nữa phun máu tiowi, nhưng cho dù không thế thì sắc mặt của hắn cũng vô cùng khó coi. Trong lúc đối phương chiến đấu với mình, còn có thời gian sáng tạo ra kiếm chiêu không thể nào tưởng tượng nổi, việc này với hắn chả khác nào ăn một cái tát cả.

Linh quang vừa hiện! Ai cũng có linh quang vừa hiện, nhưng không có nghĩa là linh quang vừa hiện có thể thay đổi hành động bản thận. Dù sao đây cũng không phải là võ giả Luyện Khí Cảnh đánh nhau, lúc linh quang vừa hiện, lại có thể một chiêu thay đổi cục diện. Phải biết rằng bọn họ đều là cường giả tuyệt đối cấp bậc Tinh Cực Cảnh, loại linh quang vừa hiện mà cần phải có thời gian mới có thể thay đổi hành động này căn bản là vô dụng, mà linh quang vừa hiện của Diệp Trần thiếu chút nữa đã đánh hắn tan tát, sự khác biệt thật sự quá lớn.

Cho nên, Hắc Kiếm Khách không quá tin tưởng đây là kiếm chiêu do Diệp Trần linh quang vừa hiện sáng tạo, nhất định đây là đòn sát thủ hắn che dấu.

Nghĩ đến đây, Hắc Kiếm Khách ngược lại dễ chịu hơn rất nhiều, bị đòn sát thủ ẩn dấu đánh bại, hắn miễn cưỡng có thể tiếp nhận, tuy rằng về mặt thể diện thì hơi khó coi một chút. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Vũ Đạo Trà Hội lần sau, ta sẽ đánh với ngươi một trận nữa

Hắc Kiếm Khách hạ quyết tâm, lần này nhất định phải tìm hiểu Hắc Long Ba đến bốn thành hỏa hầu, trước kia nếu không phải hắn tìm hiểu Sát Lục Kiếm Ý tiêu hao quá nhiều thời gian thì hôm nay cũng không bị bại bởi Diệp Trần rồi. Bất quá hắn ngược lại không nghĩ tới, nếu không có Sát Lục Kiếm Ý thì hắn đấu với Diệp Trần kiểu gì.