Cách ngày mùng chín tháng bảy chỉ còn mười ngày cuối cùng, Diệp Trần có chút kì quái, sao bên trên vẫn chưa chuẩn bị động thân đến Phỉ Thúy Cốc.
Phải biết Phỉ Thúy Cốc cách Lưu Vân Tông bảy vạn dặm, cho dù cưỡi bán yêu chi mã quỷ nhãn ngọc sư tử chạy cả ngày lẫn đêm thì cũng phải mất mười bốn ngày, bây giờ thời gian rõ ràng không đủ.
Cứ như vậy, năm ngày nữa lại trôi qua.
Diệp Trần đã không còn quan tâm đến việc đi Phỉ Thúy Cốc nữa, dù sao bên trên không gấp, hắn gấp cái gì? Phủ Thúy Cốc cũng không phải là hắn muốn đi.
Mùng bảy tháng bảy!
Diệp Trần đang tu luyện chân khí trong viện tử, hắn bây giờ chỉ còn cách Ngưng Chân Cảnh hậu kì đúng một bước, mặc dù trong một thời gian ngắn chắc không có khả năng trùng phá ranh giới, nhưng hắn vẫn muốn thử, dù sao đối với hắn mà nói, Ngưng Chân Cảnh trung kì đỉnh phong và Ngưng Chân Cảnh hậu kì cách nhau quá xa, chí ít có tu vi ngang nhau, hắn mới dám chắc chống lại tuấn kiệt trẻ tuổi khắp nơi, dù là đối mặt với Bắc Tuyết công tử hoặc Đoan Mộc công tử cũng không sợ.
Lạch cạch!
Hạ phẩm linh thạch trong tay vỡ đôi, thành hai khối phế thạch.
Diệp Trần mở to mắt, mặt lộ vẻ nuối tiếc, với tình hình trước mắt, cưỡng ép trùng quan là quá miễn cưỡng, muốn tấn thăng đến Ngưng Chân Cảnh hậu kì vẫn còn cần một khoảng thời gian nữa.
Rầm rầm rầm...
Ngoài sân truyền đến những tiếng đập cửa.
Diệp Trần còn tưởng là Ngô Tông Minh, lớn tiếng nói:
- Đến rồi à!
Mở viện tử đại môn, một thanh niên chưa từng gặp xuất hiện trước mắt Diệp Trần, thân khoác y phục màu đen.
- Ta là chấp sự đệ tử, Đại trưởng lão bảo ta đến thông báo với ngươi, đã đến thời gian đi Phỉ Thúy Cốc, bây giờ đến quảng trường đón khách tập trung.
Thanh niên đạm mạc nói.
Diệp Trần lộ vẻ kinh ngạc, bây giờ đi? Thời gian hai ngày đủ không?
Lắc lắc đầu, Diệp Trần không hiểu, trả lời:
- Được, ta sẽ qua ngay.
Chấp sự đệ tử rời đi, Diệp Trần quay trở lại phòng, chuẩn bị mấy bộ quần áo và một ít nhu yếu phẩm, sau đó quét dọn qua phòng ốc, đóng cửa đi đến quảng trường đón khách.
Trên quảng trường đón khách rộng lớn, có bốn người đang đứng sẵn ở đó.
Trong đó hai người là Đại trưởng lão tuổi ngoài lục tuần và Tứ trưởng lão thể hình cường tráng, khí tức thâm trầm như hải, bên cạnh một người là La Hàn Sơn thân khoác lam y, người còn lại là Từ Tĩnh với bộ y phục màu trắng muốt.
- Đại trưởng lão, Tứ trưởng lão!
Diệp Trần thi lễ với hai vị trưởng lão.
Đại trưởng lão mỉm cười nói:
- Diệp Trần, tháng này có gì tiến bộ không.
Nghe vậy, Tứ trưởng lão cường tráng lộ vẻ tươi cười, họ sơm đã nghe qua về sự tiến bộ cực nhanh của Diệp Trần, một năm trước còn là Luyện Khí Cảnh tầng thứ sáu võ giả, một năm sau đã đạt đến Ngưng Chân Cảnh trung kì đỉnh phong, hơn nữa ngộ tính phi phàm, tất cả võ học đến tay đều được hắn luyện đến cảnh giới cao nhất, lần này mang hắn theo, ít nhiều tăng thể diện cho Lưu Vân Tông, nếu không chi bằng dẫn theo những đệ tử hạch tâm khác, dù sao so với ngũ cường đệ tử hạch tâm, nền móng của Diệp Trần vẫn mỏng hơn một chút.
Diệp Trần nói:
- Tu vi thì không tiến bộ nhiều, nhưng vừa học được Kinh vân kiếm pháp.
- Nâng cao tu vi muốn gấp cũng không thể gấp được. Cái gì? Ngươi học được Kinh vân kiếm pháp rồi?
Tứ trưởng lão khẽ gật đầu, sau đó lộ vẻ ngạc nhiên, trợn mắt há mồm nhìn Diệp Trần.
Diệp Trần gật gật đầu, việc này không cần phải giấu, huống hồ hắn bây giờ rất được quan tâm, muốn giấu cũng không giấu lâu được, chi bằng thoải mái nói ra.
Nội tâm La Hàn Sơn chấn động, một tháng luyện thành Kinh vân kiếm pháp? Là loại võ học thiên phú biến thái gì vậy! Kinh vân kiếm pháp là kiếm pháp địa cấp sơ giai, người thường cho năm năm thời gian cũng chưa chắc có thành tựu, đổi thành bản thân hắn, chí ít cũng phải cần nửa năm, cả Lưu Vân Tông có lẽ chỉ có "Ám hương kiếm" Chu Mai có thể luyện thành trong ba bốn tháng ngắn ngủi.
Nhưng so với đối phương, chênh lệch không phải một chút hai chút, mà là một lần hai lần.
Đại trưởng lão không quá tin,
- Người luyện thành Kinh vân kiếm pháp, lúc đối chiến với người khác, trên người sẽ có Kinh vân kiếm thế mãnh liệt...
Những lời sau đó ông vẫn chưa nói hết, bởi vì Diệp Trần vừa rồi còn phong tính vân đạm, khí tức đột nhiên chuyển biến, từng đợt kiếm thế hư vô phiêu miểu dâng lên, cả người tựa hồ như một thanh bảo kiếm xuất vỏ, kiếm thế bất định, tràn ngập bạo lực đáng sợ.
- Đúng là Kinh vân kiếm thế, nhưng lại được hắn thi triển dễ dàng.
Đại trưởng lão hít ngược một hơi lãnh khí, ông phát hiện, mình vẫn còn quá xem nhẹ đối phương, nhưng cũng không thể trách ông, thiên tài lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý không phải là người dễ dàng phỏng đoán. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Trong ba người, chỉ có Từ Tĩnh là không giật mình.
Chiu!
Đúng lúc này, từ trên đỉnh Thanh Phong Sơn truyền đến những tiếng hót véo von, tiếng hót ngắn nhưng cao, một luồng vương giả chi khí ập đến.
Diệp Trần nhìn theo thanh âm, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Trên đỉnh núi, một con cự cầm nhào đến, con cự cầm này thể trạng hùng tráng, hai cánh xòe rộng dài hơn mười mét, toàn thân mộc đầy lông vũ huyền thanh sắc, dưới ánh nắng mặt trời tản phát ánh sáng chói mắt như kim loại, đôi móng vuốt đủ để tóm gọn một ngôi nhà, uốn lượn như mỏ neo.
La Hàn Sơn giới thiệu với Diệp Trần:
- Đây là thủ sơn linh thú của Lưu Vân Tông ta: Thiên phong thứu!
- Thiên phong thứu?
Diệp Trần chưa nghe thấy cái tên này bao giờ, Thiên Phong Quốc cực Đông có Ma Quỷ đại thảo nguyên, trên đại thảo nguyên yêu thú tung hoành, nhiều không đếm xuể, trong đó bán yêu chi mã Quỷ nhãn ngọc sư tử là nổi tiếng nhất, nhưng người sống gần thảo đại thảo nguyên thì không nghĩ vậy, trong mắt họ, nổi tiếng nhất vẫn là đại thảo nguyên vương giả, yêu thú cấp năm Thiên phong thứu.
Thiên phong thứu một ngày có thể đi bốn vạn dặm, đi lại như điện, so với bán yêu chi mã nhanh hơn mười lần, dùng để đi lại là tốt nhất, nhưng muốn bắt được nó thì không dễ dàng gì, đừng thấy nó chỉ là yêu thú cấp năm, cùng lắm tương đương Võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kì, nhưng Võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kì cũng chưa chắc đuổi kịp nó, hơn nữa cho dù bắt được nó, muốn thuần hóa cũng khó khăn muôn vàn, tựa hồ không thể thành công.
Diệp Trần không thể tưởng tượng, Lưu Vân Tông lại có một con yêu thú cấp năm Thiên phong thứu thuần hóa, khó trách không vội đi Phỉ Thúy Cốc, với tốc độ của Thiên phong thứu, chỉ cần hai ngày thời gian là đủ, không chỉ giảm bớt vất vả mà còn thể hiện uy nghiêm tông môn.
Vù vù vù!
Cuồng phong cuộn ngược, Thiên phong thứu đáp xuống trung tâm quảng trường đón khách.
Đại trưởng lão nói:
- Tất cả lên đi!