Lần này Vân Tiêu Thủy đến Trường Thiên phái chính là do Mạc Tiểu Đường bày ra. Nàng vẫn có ý định cố ý trước mặt Vân Tiêu Thủy nói Cao Chí Viễn có thiên phú cao hơn hắn. Ngộ tính cũng rất cường đại. Theo như nàng nhận định, với tính cách cao ngạo của Vân Tiêu Thủy, hắn chắc chắn sẽ tìm đến Cao Chí Viễn. Đến lúc đó lấy tu vi cường đại của Vân Tiêu Thủy sẽ dễ dàng đánh bại được Cao Chí Viễn. Từ đó khiến cho Cao Chí Viễn bị đả kích, để hắn tỉnh ngộ rời khỏi Trường Thiên phái.
Nghe được Mạc Tiểu Đường nói như vậy, Vân Tiêu Thủy cũng tỉnh ngộ. Trách không được nữ nhân này chủ động tiếp cận hắn nhưng lại bất hòa không quá mức thân cận. Nhất nhất đều giữ khoảng cách, nguyên lai đối phương chưa từng thích mình, chỉ muốn lợi dụng mình để đả kích Cao Chí Viễn.
- Tiểu Đường, ngươi?
Cao Chí Viễn giật mình nhìn Mạc Tiểu Đường.
Mạc Tiểu Đường nhu tình nhìn Cao Chí Viễn:
- Chí Viễn, từ năm mười ba tuổi, lần đầu tiên thấy ngươi ta đã thích ngươi rồi. Mỗi năm trôi qua, ta lại càng thích ngươi hơn. Ta sao chỉ vì một lý do đơn giản mà có thể bỏ ngươi chứ. Ở cùng một chõ với người khác là ý muốn của ta, ta muốn ngươi bị đả kích. Ta không muốn tiền đồ của ngươi bị chôn vùi cùng Trường Thiên phái, ta không muốn Trường Thiên phái làm hỏng ngươi. Ta không muốn ngươi là một người bình thường suốt đời, mà phải oai phong một cõi. Về phần ta, không thể nói ta ham hư vinh, ta chỉ muốn yên lặng nhìn ngươi bước lên thành công.
- Vậy vì sao ngươi không để hắn đánh bại ta. Có lẽ như vậy ta sẽ ly khai Trường Thiên phái, điên cuồng đề thăng thực lực.
Cao Chí Viễn nói.
Mạc Tiểu Đường cười khổ một tiếng:
- Ta đã cho rằng mình có thể khống chế được tâm tình của chính mình. Thế nhưng ta phát hiện ra ta không làm được. Khi ngươi đối mặt với nguy hiểm, trong đầu ta chỉ có một ý niệm duy nhất là ngăn cản hắn. Liều lĩnh ngăn cản hắn.
Lấy tính tình độc ác của Vân Tiêu Thủy, cho dù không giết chết Cao Chí Viễn thì cũng phải đánh cho hắn thành tàn phế. Đây là điều mà Mạc Tiểu Đường không muốn nhìn thấy. Ước nguyện ban đầu của nàng với Vân Tiêu Thủy chỉ là đánh bại Cao Chí Viễn mà thôi, chứ không phải phế hắn.
- Tâm cơ đủ cao thâm. Nhưng vẫn có chút thâm tình.
Nhìn thấy một màn này, Diệp Trần không khỏi cảm khái một tiếng.
- Mạc Tiểu Đường! Con tiện nhân này, ngươi vậy mà cũng lừa dối ta. Ngươi có biết lừa dối ta sẽ có kết cục như thế nào không?
Vân Tiêu Thủy phẫn nộ đến cực điểm, hắn từ nhỏ lớn lên luôn là đối tượng được mọi người chú ý. Cho dù ở Cực Thiên Tông, phía trên có Lệnh Hồ Dực áp đảo nhưng hắn vẫn được ân ửng. Theo như hắn thấy Mạc Tiểu Đường tiếp cận hắn chính bởi vì bản thân ưu tú. Thế nhưng ngày hôm nay, Mạc Tiểu Đường lại nói ra những lời như vậy, khiến cho bản thân hắn chịu khuất nhục. Hắn thề, hắn muốn hủy hoại nữ nhân này.
- Vân Tiêu Thủy! Có chuyện gì thì ta và ngươi giải quyết với nhau.
Cao Chí Viễn cảm thụ được sát khí cùng sự phẫn nộ của Vân Tiêu Thủy. Hắn chủ động đứng ra.
- Ngươi không nên gấp gáp, ta sẽ đánh ngươi thành tàn phế. Cho ngươi đời này kiếp này thành phế nhân.
Trong lúc nói chuyện, Vân Tiêu Thủy vận chuyển chân nguyên đến cực hạn, chân nguyên màu đen phóng thẳng lên cao, khí thế kinh người không gì sánh được.
- Nơi này là Trường Thiên phái, chớ có làm càn!
Lý Trường Phong cùng với các vị trưởng lão đi tới ngăn cản. Vân Tiêu Thủy muốn phế Cao Chí Viễn, bọn họ không thể mặc kệ ngồi xem. Bằng không Trường Thiên phái cũng không cần tồn tại nữa.
- Làm càn thì làm sao nào?
Lệnh Hồ Dực nhẹ nhàng hừ một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lý Trường Phong.
- Lệnh Hồ Dực, lẽ nào ngươi muốn làm trái khẩu lệnh của vị đại nhân kia. Bất luận kẻ nào cũng không thể giết người ở Trường Thiên phái. Ngươi muốn trái lệnh?
Lệnh Hồ Dực nói:
- Chỉ biết lấy người kia ra đe dọa sao. Đáng tiếc, sư đệ ta chỉ đến luận bàn tỉ võ, cũng không có tính là trái lệnh. Đương nhiên, đao kiếm không có mắt, xuất hiện chút ít tổn thương, điều này không thể nào tránh khỏi. Mong rằng các ngươi không nên nhúng tay vào. Nếu không ta cũng không ngại giáo huấn các ngươi một phen.
Lệnh Hồ Dực nói lời này, Lý Trường Phong cùng các vị trưởng lão cứng họng, không nói được gì.
- Thiết trưởng lão, ngươi đi thỉnh Lục trưởng lão, Tiếu trưởng lão.Ngươi đi mời Diệp trưởng lão nữa.
Lý Trường Phong tự nhiên biết mình không phải là đối thủ của Lệnh Hồ Dực. Thiên phú của người này rất kinh người, vừa bước vào Bán Bộ Vương Giả. Hiện tại xem ra chỉ có Diệp trưởng lão mới có thể đánh lại Lệnh Hồ Dực. Nhưng muốn ngăn cản hắn thì còn cần Lục trưởng lão phối hợp.
- Không cần đi mời ta. Tình huống ở đây ta đều đã biết cả.
Thanh âm của Diệp Trần hóa thành một đạo chân nguyên rơi vào trong Lý Trường Phong.
Diệp Trân lại nói tiếp:
- Cao Chí Viễn đang đối mặt với sự đột phá. Nếu như hắn đột phát đến Linh Hải Cảnh hậu kỳ chưa chắc đã không phải là đối thủ của Vân Tiêu Thủy. Tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ.
- Chí Viễn đối mặt với đột phát?
Lý Trường Phong kinh ngạc nhìn về phía Cao Chí Viễn, rồi nói với hai vị trưởng lão bên cạnh:
- Trước tiên chờ một chút đã.
Lúc này chân nguyên Cao Chí Viễn sôi trào, bộc phát ra khí tức Linh Hải Cảnh trung kỳ đỉnh phong, đồng thời một cỗ hơi thở cường đại toát ra tựa hồ không có chừng mực. Nhãn thần Cao Chí Viễn càng lúc càng sáng, giống như hai ngọn đèn sáng, bắn ra ánh sáng ngọc quang mang.
Thiên phú tu luyện của Cao Chí Viễn không kém hơn Vân Tiêu Thủy bao nhiêu. Sở dĩ tu vi của hắn thăng tiến chậm chạp là do tài nguyên của Trường Thiên phái thiếu thốn, không chỉ thiếu linh thạch mà các loại tài nguyên phụ trợ cũng thiếu thốn. Dưới tình huống nhiều người thiếu thịt, tự nhiên tu vi của Cao Chí Viễn không có khả năng tăng nhanh như Vân Tiêu Thủy sớm đạt tới cảnh giới Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Chỉ còn kém một bước nữa là trở thành Bán Bộ Vương Giả.
Thế nhưng, sự xuất hiện của Diệp Trần đã khiến cho Trường Thiên phái thay đổi. Trường Thiên phái không chỉ tạm thời giải quyết được vấn đề thiếu thốn linh thạch mà Cao Chí Viễn cũng có được mười khối chân nguyên thủy tinh. Chỉ dùng ba khối hắn đã đề thăng tu vi lên Linh Hải Cảnh trung kỳ đỉnh phong. Đáng tiếc thời gian của hắn quá ít, nếu không việc đột phá một cảnh giới nữa là chuyện rất đơn giản. Chung quy vẫn là thiếu thời gian.
Nhân sinh thường thường đều có những kịch tính của nó. Mạc Tiểu Đường vẫn là một bóng trong lòng Cao Chí Viễn, một ma chướng không có khả năng có thể nói quên là quên được. Ngoài miệng nói quên nhưng đêm khuya tĩnh lặng, trong đầu vẫn hiện lên những hồi ức. Cái loại đau lòng này, không ai có thể lý giải được.