Giết năm người Thân Đồ gia tại đây thì Thân Đồ gia sẽ không biết. Gia chủ và đại thiếu gia chết, Đại trưởng lão này nọ chôn cùng, Thân Đồ gia như rắn mất đầu sẽ rơi vào hỗn loạn, khi đó Phàn gia và Long gia chiến thắng trở về lại bắt tay nhau là có thể tan rã Thân Đồ gia, chia chác Thân Đồ gia để bổ sung bản thân lớn mạnh.

Tưởng tượng xem kết cục tuyệt vời biết mấy.

Người Thân Đồ gia cũng nghĩ đến điều này, nét mặt sa sầm, biểu tình cực kỳ khó xem.

Lần này rất nguy hiểm.

Thân Đồ Cuồng Sa nói nhỏ với Thân Đồ Vô Địch:

- Vô Địch, nếu đánh nhau hãy tìm cơ hội rời khỏi đây ngay, được đến truyền thừa Kiếm Thánh là tốt nhất, nếu không thể lấy được thì phải tìm cách rời đi, trở về Thân Đồ gia, hết sức chỉnh đốn chuẩn bị ứng đối nguy hiểm.

Vì kiếm nguyên bị giam cầm nên không thể kiếm khí truyền âm, cách một khoảng lớn thì người Phàn gia, Long gia không nghe lén được.

Khóe môi Long Linh Long gia cong lên, mắt lấp lóe tia thô bạo nói câu làm người Thân Đồ gia biến sắc mặt:

- Thân Đồ Cuồng Sa, đừng nằm mơ, ta sẽ không bỏ qua cho nhi tử của ngươi!

Nhìn sắc mặt người Thân Đồ gia, Long Linh đắc ý nói:

- Tuy ta không nghe thấy các ngươi đang nói gì nhưng bất hạnh là ta hiểu thần ngữ.

Long Linh nói làm năm người Thân Đồ gia lòng chùng xuống. Biết thần ngữ, tức là dù bọn họ nói gì, bị Long Linh thấy môi mấp máy là biết nội dung họ nói chuyện, không thể giữ bí mật tương đương với mất tiên cơ.

Bốn người Phàn gia và ba người Long gia hình thành vòng vây cơ hồ chặn lối vào phân điện, người phát ra sát khí cực kỳ mãnh liệt đè ép, hầu như khiến người Thân Đồ gia nghẹt thở.

Nếu đối phương đã hiểu thần ngữ thì Thân Đồ Vô Địch không cố ý nói nhỏ, đằng đằng sát khí quát to:

- Giết một người lời một!

Bây giờ chỉ có liều chết một phen ra đường sống, miễn có người lao ra chỗ này, tìm đường rời khỏi Thiên Long kiếm điện quay về Thân Đồ gia mới là quan trọng nhất.

Đã có quyết tâm đập nồi dìm thuyền nên năm người Thân Đồ gia bình tĩnh hơn, khí thế càng ngưng tụ, sát khí mãnh liệt làm bảy người Phàn gia, Long gia hơi e ngại.

Long gia chủ lạnh lùng cười:

- Các vị, chúng ta chiếm cứ ưu thế, cứ đánh từ từ giết hết năm người đó.

Đại trưởng lão Phàn gia cười nói:

- Đương nhiên!

Giương cung bạt kiếm, tình hình chiến đấu sắp bùng nổ, như sợi dây kéo căng đến cực hạn, đụng nhẹ là đứt ngay.

Sát khí đậm đặc va chạm, không khí xung quanh đặc quánh nghẹt thở. Đột nhiên có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên đầy nhịp điệu, tiết tấu đặc biệt phá vỡ không khí căng thẳng.

Long gia, Phàn gia biến sắc mặt, người Thân Đồ gia vui mừng.

- Có người khác đến!

Dù là ai miễn có người xuất hiện đều có thể phá vỡ cục diện hiện tại, là chuyện tốt cho Thân Đồ gia, nhưng là việc xấu với Phàn gia và Long gia.

Bóng người xuất hiện ở cửa phân điện, khuôn mặt rõ ràng đập vào mắt đám người.

Long gia chủ kêu lên:

- Là ngươi!

Sát khí dâng trào, Long gia chủ nói:

- Tốt lắm, đến rất đúng lúc, ta đang muốn tìm ngươi không ngờ ngươi tự mình tới cửa, giải quyết luôn ngươi và Thân Đồ gia!

Long Linh liếm môi trên, nhe răng cười nói:

- Gia chủ, giao hắn lại cho ta giải quyết đi.

Ánh mắt Long Linh đầy hung ác nhìn Sở Mộ như đang theo dõi con mồi.

Long gia chủ mặc dù rất muốn hành hạ Sở Mộ nhưng tại đây có quá nhiều sự biến đổi, nhanh chóng giết người tốt hơn:

- Cố gắng giết nhanh, chậm thì sinh biến.

Long Linh cười nanh tranh, từng bước đến gần Sở Mộ:

- Gia chủ yên tâm, ta có chừng mực.

Thân Đồ Vô Địch hét to:

- Sở huynh chạy mau lên!

Tuy kiếm thuật của Sở Mộ rất lợi hại nhưng Long Linh bế quan hai mươi năm, không ai biết kiếm thuật của gã bây giờ ra sao. Thân Đồ Vô Địch bản năng cảm thấy lần này nguy nan, gã hy vọng Sở Mộ chạy khỏi đây đưa tin Phàn gia, Long gia liên hợp đối phó Thân Đồ gia mang về nhà.

- Đi? Để ta xem ngươi đi tới đâu được!

Bước chân Long Linh tăng nhanh như bánh xe chạy, bước đi như bay lao vút tựa gió xông hướng Sở Mộ, đâm ra nhát kiếm. Kiếm quang như rắn độc từ trong bóng tối bắn ra, há mồm nhe răng nọc cắn phập vào cổ Sở Mộ.

Kiếm quang chưa đến mà sát khí sắc bén âm trầm đã làm người rợn tóc gáy.

Khi kiếm quang cách cổ Sở Mộ ba tấc thì Long Linh xoay cổ tay, kiếm quang thay đổi vạch một đường như vẩy mực phủ lên không gian xung quanh khiến hắn có cảm giác không thể né tránh. Trong kiếm quang như vẩy mực ẩn chứa từn đợt sắc bén như răng nọc rắn độc.

Sở Mộ cảm giác cổ ngứa, hơi nhói, như đã bị đâm thủng.

Trong tích tắc Sở Mộ đoán kiếm thuật của Long Linh cao sâu hơn người thủ quan rất nhiều.

Đám người xem Thân Đồ gia hay Phàn gia, Long gia đều cảm giác cổ mình lạnh lẽo.

Thân Đồ Vô Địch biến sắc mặt ra tiếng nhắc nhở:

- Sở huynh cẩn thận!

Long gia chủ cười to bảo:

- Long Linh thống lĩnh bế quan hai mươi năm, kiếm thuật cao sâu gấp mấy lần.

Người Phàn gia nhíu chặt mày.

Sở Mộ như không thể né tránh, ngây ngốc đứng yên chờ kiếm quang của Long Linh chém tới. Trong mắt mọi người chỉ thêm một giây là Sở Mộ sẽ bị kiếm quang của Long Linh xuyên thủng cổ giết chết tại chỗ.

Đám người bống cảm thấy hoa mắt, như có kiếm quang mơ hồ tựa ảo mộng vụt qua. Kiếm quang như vẩy mực tán loạn, kiếm như nanh độc ẩn trong kiếm quang khựng lại cách cổ Sở Mộ một tấc như đã hết đà, không thể tiến thêm li nào.

Long Linh trợn to suýt lồi tròng mắt, con ngươi tràn đầy khó tin, há to mồm muốn hét cái gì nhưng không thể phát ra chút thanh âm. Cổ họng của Long Linh có một vết thương đang chảy trào máu.

Rầm!

Long Linh té sấp đằng trước, máu chảy ra nhuộm đỏ mặt đất gần cổ, mùi máu tràn ngập.

Người Long gia giật mình kêu lên, biểu tình cực kỳ khó xem:

- Long Linh thống lĩnh!

Người Phàn gia vẻ mặt ngơ ngác:

- Chết...

Thân Đồ Vô Địch thành khúc gỗ:

- Sở... Sở huynh...

Người Thân Đồ gia vẻ mặt ngạc nhiên, ngây ngốc.

Mọi thứ trước mắt hoàn toàn vượt dự đoán của bọn họ.

Họ cho rằng Sở Mộ sẽ chết dưới kiếm của Long Linh nhưng hắn sống. Long Linh không ai bì nổi thế mà chết, gục ngã trước mặt Sở Mộ.

Cảnh tượng mộng ảo biết bao, đám người không phản ứng lại, tư duy còn tạm dừng ở khoảnh khắc kiếm quang như vẩy mực của Long Linh sắp đâm trúng Sở Mộ.

Diệt gọn, một kiếm giết!

Sở Mộ dời mắt khỏi xác chết dưới đất ngước hướng người Long gia, Phàn gia, lạnh lùng hỏi:

- Còn ai muốn lên chịu chết?

Sở Mộ lạnh nhạt nói cùng với cái xác dưới chân hắn khiến người lòng rung động, cảm giác kinh dị.