Sở Mộ bước nhanh tới trước, hắn chỉ biết nơi này là di tích Kiếm Thánh nhưng chưa từng tưởng tượng nó là nơi như thế nào.

Đằng trước, hai bên trái phải một mảnh tối tăm, thị lực viên mãn thị kiếm của Sở Mộ cũng bị ảnh hưởng mạnh, chỉ mơ hồ thấy mười thước trước mặt, nơi này như một hành lang.

Hành lang u ám, Sở Mộ không biết nó dẫn đến đâu, nhưng đã tới rồi thì không thể lùi bước được.

Bốn phía yên tĩnh không thanh âm chỉ có tiếng bước chân đầy nhịp điệu của hắn văng vẳng trong hành lang sâu thẳm tĩnh lặng.

Sở Mộ đang đi bỗng cảm giác hơi thở khác lạ, hắn dừng bước.

Đằng trước có một bóng người bước ra từ hư vô, xuất hiện trước mặt Sở Mộ. Đó là một Kiếm Giả, không thấy rõ đường nét mặt mũi, chỉ có khí thế sắc bén kinh người phát ra từ người đó khuếch tán bốn phía, xao động làm cho người ta sợ hãi.

Bóng người nói:

- Đánh bại ta thì ngươi có thể vào cửa thứ hai.

Giọng nói lạnh băng toát ra sắc bén kinh người, như thể bản thân người này là thanh kiếm.

Từ khi nào người đó cầm một thanh kiếm phản chiếu ánh sáng u ám, chớp mắt kiếm đã đâm Sở Mộ, kiếm quang trở nên chói mắt kèm theo tiếng sấm nổ đáng sợ, thanh thế sắc bén cực kỳ kinh người.

Một kiếm kèm theo khí thế thiên quân vạn mã lao nhanh đâm hướng Sở Mộ, hắn cảm giác kiếm áp đáng sợ tỏa định mình, đánh vào thân thể như muốn xé rách hắn ra thành mấy mảnh.

Trong kiếm này trộn lẫn sát ý đậm đặc, Sở Mộ biết đối phương ra kiếm chỉ với một mục đích là giết hắn, không có đường thứ hai.

Nếu vậy thì đành phản kích giết ngược lại đối phương.

Sở Mộ cảm giác kiếm này không có kiếm nguyên, không kiếm ý, càng không có áo nghĩa, chỉ đơn thuần cơ thể bùng nổ sức mạnh và kiếm thuật cao sâu.

Bàn về lực lượng cơ thể thì Sở Mộ không ngán, về kiếm thuật thì hắn càng không sợ.

Sở Mộ vung tay phải rút Bát Diện Thiên Hoang kiếm ra khỏi vỏ, một vệt kiếm quang như sấm sét với tốc độ càng nhanh, thanh thế càng lớn, ánh sáng càng chói mắt đâm ra.

Răng rắc!

Tiếng động như vỏ trứng vỡ, kiếm của đối phương ngừng lại dưới kiếm của Sở Mộ rồi vỡ nát. Kiếm của Sở Mộ thế như chẻ tre bàn xuyên qua cổ họng người đó, hắn đút kiếm vào vỏ.

Toàn quá trình nhanh kinh người, nếu có ai đứng bên cạnh nhìn sẽ ngỡ mình bị hoa mắt, vì bọn họ không nhìn rõ Sở Mộ rút kiếm thế nào, đặc biệt trong bóng tối thế này, như thể hắn chưa từng nhúc nhích.

Mấy chỗ khác, Kiếm Giả khác nhau gặp thử thách tương tự, đối diện địch thủ thực lực không yếu.

Kinh Vô Mệnh chỉ ra một kiếm đã giết đối phương. Thanh niên vác hai kiếm cũng không đơn giản, hai tay cầm kiếm chém xẻ đôi đối phương ra, bá đạo tuyệt luân.

Một số Kiếm Giả thể hiện kiếm thuật kinh người, sức sát thương cũng siêu khủng bố.

Tóm lại kiếm thuật của người thủ quan cửa thứ nhất không quá mạnh nên hầu hết đều qua, chỉ một số người vượt qua hơi cực nhọc.

***

Người thủ quan cửa thứ ba xuất hiện, vẫn lạnh lùng nói với Sở Mộ:

- Đánh bại ta, ngươi có thể vào cửa thứ ba.

Người thủ quan cho Sở Mộ cảm giác khác hẳn hai người trước, không có khí thế sắc bén kinh người, không có mũi nhọn khiếp người. Sở Mộ cảm giác rất bình thản, như một người bình thường.

Nhưng Sở Mộ biết loại người này hoặc là người bình thường thật sự, hoặc là giấu mũi nhọn, hiển nhiên người thủ quan thuộc vế thứ hai.

Kiếm Giả có mũi nhọn, về mặt lý luận thì Kiếm Giả càng mạnh mũi nhọn càng dữ dội. Cách nói này không sai. Những Kiếm Giả có mũi nhọn mạnh mẽ đến cực điểm thì rất khủng bố, nhưng có tồn tại càng kinh khủng hơn thuộc hàng giấu mũi nhọn.

Giấu mũi nhọn là một loại cảnh giới, như một thanh bảo kiếm giấu sâu trong vỏ kiếm, khi nào rút khỏi vỏ thì người ta mới biết phong quang tuyệt thế của nó.

Giấu mũi nhọn cao hơn phóng mũi nhọn ra ngoài một cảnh giới, chênh lệch thực lực gấp mấy lần.

Nhưng với Sở Mộ thì cảnh giới đó còn chưa đủ, cùng lắm ngang ngửa Thân Đồ Vô Địch.

Tức là miễn tạo nghệ kiếm thuật đến đẳng cấp như Thân Đồ Vô Địch thì có bảy mươi phần trăm khả năng qua cửa thứ ba, đi vào cái gọi là Thiên Long kiếm điện.

Người thủ quan cửa thứ ba ra kiếm, kiếm này không có thanh thế phong lôi ầm ầm, không có thiên quân vạn mã lao nhanh khiến người sợ hãi, càng không có khí thế sắc bén gần như lăng trì người. Chỉ có sâu thẳm u ám không tiếng động.

Kiếm như vậy càng nguy hiểm hơn, thuần giết chóc.

Tất cả mũi nhọn giấu trong mũi kiếm, tựa như tất cả lực lượng giấu trong mũi kiếm, một khi đánh trúng mục tiêu sẽ hoàn toàn bùng nổ, uy lực đó khủng bố tuyệt luân.

Đối diện một kiếm không tiếng động nhưng Sở Mộ vẫn lù lù bất động, một kiếm phản kích tới sau mà đến trước giết chết người thủ quan.

Kiếm quang gần trong gang tấc tán loạn kiếm hắn, thông qua.

***

- Đáng sợ quá, ta không có cả thời gian rút kiếm đã bị diệt trong tích tắc.

- Ta cũng vậy, người thủ quan cửa thứ ba thật khủng bố.

Ngoài di tích Kiếm Thánh lục tục xuất hiện các bóng người, là Kiếm Giả không thể vượt cửa thứ ba, bị giết nhưng bọn họ không chết thật.

- Chết tiệt, nếu có thể sử dụng kiếm nguyên, kiếm ý, lực lượng áo nghĩa thì ta nhất định có thể xông qua cửa thứ ba!

Câu hờn giận kiểu này chẳng ai thèm để ý.

- Đáng tiếc vào di tích Kiếm Thánh nhưng không đi vào Thiên Long kiếm điện, không được cái gì hết.

- Ta phỏng chừng cái gọi là Thiên Long kiếm điện mới thật sự là di tích của vị Kiếm Thánh này, ba cửa ải là thử thách.

Một Kiếm Giả cao lớn thô kệch gào to:

- Thử thách? Thử thách có ích gì? Đã chết rồi, để lại di tích chẳng phải cho hậu nhân được đến ích lợi sao?

- Ngu hết biết.

Kiếm Giả cười khẩy nói:

- Kiếm Thánh để lại di tích lại đặt ba cửa thử thách không chừng vì chọn lựa người thừa kế thích hợp, ích lợi trong đó tất nhiên dành cho người thừa kế.

***

Sở Mộ quét nhanh bốn phía:

- Đây là Thiên Long kiếm điện?

Sau khi đánh bại người thủ quan thứ ba, Sở Mộ đi lên mấy bước phát hiện mình xuyên qua đường hầm thời không đi tới cung điện này.

Cung điện cao trăm thước, trông cực kỳ to lớn trống trải, xung quanh có nhiều bức tranh, dường như không có giá trị gì nhưng tăng thêm khí thế bất phàm, càng khiến cung điện rộng lớn hơn.

Lúc này có hai bóng người cùng lúc hiện ra trong cung điện to lớn trống trải.

Sở Mộ nhanh chóng nhìn sang, thấy nhị thiếu gia Kinh Vô Mệnh của Kinh gia, Đồng Thiên Minh tử đệ của Đồng gia tức là Kiếm Giả thanh niên hai tay cầm trường kiếm, khuôn mặt cuồng ngạo.

Kinh Vô Mệnh, Đồng Thiên Minh liếc nhau rồi biểu tình kinh ngạc nhìn Sở Mộ.

Đồng Thiên Minh nhìn Sở Mộ, kinh ngạc hỏi:

- Ngươi... là người vào nơi này đầu tiên?