Sở Mộ đứng ở cửa thang lầu, hắn cảm nhận có mấy hơi thở cường đại dao động, đều đến đẳng cấp Nguyên Cực cảnh. Sở Mộ nhạy bén cảm giác hơi thở yếu ớt khá quen thuộc.

Sở Mộ đi lên cầu thang, đứng trên tầng bốn Bảo Kiếm Lâu. Vài ánh mắt cùng nhìn Sở Mộ, không hề ngạc nhiên, còn có một ánh mắt trêu cợt.

Sở Mộ liếc sơ, trong tầng bốn có năm người, tiểu nhị Phương Lưu ở trong đó. Phương Lưu ngồi yên trên ghế như bị thi triển định thân pháp, không thể nhúc nhích, chỉ có tròng mắt sốt ruột xoay tròn.

Bốn người khác có một Kiếm Giả thanh niên áo trắng hai mươi mấy tuổi, hai Kiếm Giả trung niên khoảng bốn mươi tuổi khuôn mặt hơi giống nhau, cuối cùng là một nữ nhân hai mươi mấy tuổi ăn mặc như thị nữ.

Sở Mộ nhận ra một người là Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh trước đó gây sự trong tiệm Sở ký, cuối cùng đưa một bình Đại Hoàn đan. Với ánh mắt của Sở Mộ nhìn ra ngay tu vi của đối phương: Nguyên Cực cảnh đại thành.

Hai bên không nói chuyện, âm thầm đánh giá đối phương. Sở Mộ nhìn rõ tu vi của bốn người. Trừ người Nguyên Cực cảnh đại thành lúc trước hắn gặp ra Kiếm Giả trung niên khác có tu vi Nguyên Cực cảnh viên mãn. Thị nữ là tu vi Nguyên Cực cảnh tiểu thành, nhưng khí thế lơi lỏng, chắc không phải tự khổ luyện. Thanh niên áo trắng là Nguyên Cực cảnh nhập môn, khí thế vững chắc.

Nếu thị nữ và thanh niên áo trắng đánh nhau, thanh niên áo trắng chỉ cần vài kiếm là có thể giết thị nữ.

Căn cơ hai người cách biệt quá lớn, một người nhờ ngoại lực tạo ra, một người dựa vào tự mình cố gắng cộng thêm tài nguyên phong phú chất thành, hai người khác biệt về mặt bản chất.

Thanh niên áo trắng giơ tay cười mời:

- Sở Đại Sư đã đến rồi thì mời ngồi.

Thanh niên áo trắng ra lệnh cho trung niên kiếm vệ đứng bên cạnh:

- Thả tiểu nhị kia ra.

- Tuân lệnh công tử!

Trung niên kiếm vệ Nguyên Cực cảnh viên mãn xuất hiện trước mặt Phương Lưu, liên tục điểm hơn mười cái trên người gã, thế là Phương Lưu có thể nhúc nhích.

Sở Mộ nhìn ra được đó là thủ đoạn tiệt mạch, hơi giống điểm huyệt, dùng để giam cầm tu vi của người không bằng mình, thủ đoạn rất khá.

Phương Lưu có thể nhúc nhích lập tức dứng dậy chạy lại gần Sở Mộ, vẻ mặt xấu hổ nói:

- Đại sư...

Sở Mộ nói:

- Không cần thấy áy náy cái gì, về cửa hàng trước đi.

Phương Lưu gật đầu nói:

- Vâng!

Phương Lưu biết tu vi như gã ở lại đây không giúp được gì, không chừng còn liên lụy Sở Đại Sư, rời đi mới là cách tốt nhất.

Phương Lưu đi rồi Sở Mộ không e ngại gì nữa.

Sở Mộ lạnh lùng hỏi:

- Tư Đồ công tử tìm ta có chuyện gì?

Tư Đồ Phong cười nói:

- Sở Đại Sư thấy bất mãn vì chúng ta dùng chút thủ đoạn tìm đại sư đến sao?

Tư Đồ Phong toát ra vẻ tự tin nắm chắc mọi thứ, sự ung dung bình tĩnh.

Tư Đồ Phong chậm rãi nói:

- Chúng ta nghe danh tiếng của Sở Đại Sư, từng tìm Sở Đại Sư nhiều lần nhưng tiếc rằng mãi không tìm ra, đành dùng thủ đoạn nhỏ. Sở Đại Sư cũng thấy là tiểu nhị của người không bị tổn thương chút gì, tin tưởng Sở Đại Sư cũng hiểu thành ý của bản công tử.

Giọng điệu nói chuyện hơi cao cao tại thượng.

Sở Mộ khá phản cảm bộ dáng của đối phương.

- Hãy nói mục đích các ngươi tìm ta.

- Sở Đại Sư đừng gấp.

Tư Đồ Phong vẫn mỉm cười nói:

- Ta là nhị công tử của Tư Đồ thế gia, lần này phụng mệnh đến quận Thiên Phong tọa trấn Bảo Kiếm Lâu phải làm ra thành tích, nên muốn rộng rãi chiêu hiền tài. Ta thấy Sở Đại Sư đúc kiếm khí cực phẩm đúng là loại đỉnh cao, so sánh với kiếm khí cực phẩm của một số Chú Kiếm Tông Sư rèn cũng không thua kém gì.

Sở Mộ không nói chuyện nhưng hắn đã hiểu ý của đối phương, đó là muốn chiêu lãm mình.

Sở Mộ suy đoán sơ, đại khái hiểu ý của Tư Đồ Phong. Đó là gia tộc phái Tư Đồ Phong đi rèn luyện, có lẽ vì dự tuyển gia chủ đời tiếp theo, trước đó phải làm ra thành tích, đương nhiên cũng cần các loại nhân tài hỗ trợ.

- Tư Đồ thế gia của ta đã có lịch sử hơn năm ngàn năm, chuyên rèn kiếm khí. Trong gia tộc có nhiều Chú Kiếm Tông Sư, thậm chí trong nhà chính còn có một vị Chú Kiếm Đại Tông Sư.

Tư Đồ Phong tiếp tục bảo:

- Sở Đại Sư trẻ tuổi đã có thể rèn ra kiếm khí cực phẩm đỉnh cao như thế, tương lai chắc chắn trở thành tông sư, rất có thể là đại tông sư. Chỉ cần Sở Đại Sư tham gia Bảo Kiếm Lâu, thành Chú Kiếm Sư riêng của Bảo Kiếm Lâu thì Tư Đồ Phong ta bảo đảm sẽ cho Sở Đại Sư đãi ngộ tông sư. Sở Đại Sư còn có quyền lợi xem tâm đắc của Chú Kiếm Tông Sư, tương lai nếu có cơ hội ta bảo đảm Sở Đại Sư sẽ được đại tông sư chỉ điểm.

Công nhận Tư Đồ Phong ra điều kiện rất phong phú.

Nếu Sở Mộ là Chú Kiếm Đại Sư thật sự, còn là loại người lập chí đi xa trên đường đúc kiếm thì chắc chắn sẽ rất động lòng, sẽ không suy xét nhiều mà đồng ý Tư Đồ Phong chiêu lãm ngay.

Đại sư mà được hưởng đãi ngộ đẳng cấp tông sư, còn được tùy ý xem tâm đắc chú kiếm của tông sư, còn có cơ hội được đại tông sư chỉ điểm.

Từ xưa đến nay biết bao Chú Kiếm Đại Sư mãi không thể trở thành tông sư, bao nhiêu Chú Kiếm Tông Sư mãi không thể trở thành Đại Tông Sư.

Đường chú kiếm tựa như đường kiếm đạo, ai đều muốn đi tới cuối nhưng không phải ai cũng có thể tới nơi cuối cùng.

Tư Đồ Phong nói xong ung dung nhìn Sở Mộ, mỉm cười nắm giữ tất cả. Tư Đồ Phong cảm thấy Sở Mộ đương nhiên phải đồng ý, thậm chí mừng như điên.

Bảo Kiếm Lâu, miễn là Chú Kiếm Sư có ai không biết Bảo Kiếm Lâu? Trừ phi nhà quê sống ở nơi hẻo lánh.

Bao nhiêu Chú Kiếm Sư giành nhau đổ máu đầu muốn trở thành Chú Kiếm Sư riêng của Bảo Kiếm Lâu, đó là một loại kỳ ngộ.

Sở Mộ dứt khoát từ chối:

- Nếu ngươi chỉ muốn nói mấy chuyện đó thì ta không có hứng thú.

Sở Mộ đứng lên nói:

- Đừng làm phiền ta nữa, thời gian của ta rất quý giá.

Sở Mộ nói xong đi hướng cửa cầu thang.

Nụ cười trên mặt Tư Đồ Phong đông lại, biểu tình kinh ngạc. Ba người khác cũng vậy, cách biệt quá lớn với tưởng tượng trong lòng họ, khiến bọn họ một chốc không kịp phản ứng.

Thấy Sở Mộ đã đến cửa thang lâu đám người mới phản ứng lại. Kiếm Giả trung niên Nguyên Cực cảnh đại thành tức giận hừ mạnh, bay nhanh tới chặn đường Sở Mộ. Kiếm Giả trung niên khác mắt bình tĩnh nhìn Sở Mộ, tay cầm chuôi kiếm.

Sở Mộ không hề sợ hãi, hắn liếc Tư Đồ Phong, ngữ điệu khinh thường cười khẩy nói:

- Chiêu lãm không được muốn ép buộc sao?

Dù thật sự đánh nhau Sở Mộ cũng không sợ, có lẽ hắn không đánh lại đám người này nhưng nếu hắn muốn đi chưa chắc bọn họ giữ lại được. Nếu chọc giận Sở Mộ, hắn phát ra Vẫn Tinh kiếm nguyên ra là giết hết.