Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 76: Ngươi có thể không biết xấu hổ hơn một chút nữa sao (2)

- Bản trưởng lão đã biết, ngươi không lá gan này.

Diệu Nhật trưởng lão cười lạnh nói. Hắn cũng biết rõ sự e ngại của Lâm trưởng lão. Nếu như thân phận thay đổi, hắn cũng sẽ cố gắng kìm chế:

- Lúc này đây, Hóa Long thật sự thất bại, nhưng không thể giữ lời. Bởi vì Hóa Long Lưu Hỏa Kiếm Thuật còn chưa đại thành. Đợi đến khi kiếm thuật của Hóa Long đại thành, bản trưởng lão sẽ dẫn theo hắn, lại tới khiêu chiến.

- Vô sỉ!

- Vô sỉ đến mức như vậy, đã là vô địch.

Các đệ tử nội môn của ba viện vừa nghe thấy vậy, nhất thời bị tức giận. Thật không có cách nào tưởng tượng được. Tại sao lại có thể có loại người không biết xấu hổ như vậy. Thua rồi, còn không giữ lời hứa. Hơn nữa, hắn còn là trưởng lão của một phái.

Khinh bỉ, đồng thời Sở Mộ càng thêm cảnh giác. Diệu Nhật trưởng lão, người này khiến hắn vô cùng khinh thường, thật sự không thể tán thưởng nổi.

Nhưng cũng bởi vì điểm này, người hành sự như thế, bình thường không mấy kiêng nể. Sở Mộ tin tưởng vào lúc này, mình xem như đã đắc tội Diệu Nhật trưởng lão. Hắn nhất định sẽ nhớ kỹ ở trong lòng.

Cũng may hắn rời xa Diệu Nhật trưởng lão, tới gần Lâm trưởng lão. Bằng không, nói không chừng Diệu Nhật trưởng lão sẽ vì vậy mà đột nhiên ra tay.

Sự thực cũng chính là như vậy. Diệu Nhật trưởng lão có dự định ra tay. Đột nhiên ra tay giết chết hoặc phế bỏ Sở Mộ. Nhưng bất đắc dĩ, Sở Mộ quá giảo hoạt, không ngờ rời xa hắn, tới gần Lâm trưởng lão. Lâm trưởng lão lại đối với hắn đặc biệt đề phòng. Hắn không có cơ hội ra tay.

- Bản trưởng lão sẽ trở lại.

Diệu Nhật hình như không thèm để ý tới các đệ tử đang nhỏ giọng bàn luận. Hắn liếc mắt nhìn Sở Mộ. Sở Mộ liền có cảm giác như mình bị sói dữ, rắn độc để mắt tới, toàn thân không tự chủ được cảm thấy rét lạnh, run lên:

- Sở Mộ, không tệ, rất tốt. Đệ tử rất ưu tú. Hi vọng bản trưởng lão lần sau gặp được ngươi, ngươi vẫn ở đây.

- Không phiền ngươi phải nhọc lòng. Ta vẫn sẽ sống rất tốt.

Sở Mộ nói, cảm giác u ám lạnh lẽo trên người biến mất. Diệu Nhật trưởng lão mang theo có chút không cam lòng xoay người rời đi.

Sắc trời u ám, gió núi lớn, hàn ý sâu nặng.

Diệu Nhật trưởng lão dẫn theo Tô Hóa Long và Tô Khải Lai rời khỏi Thanh Phong Kiếm Phái, đi theo đường núi gập ghềnh, đi tới Thanh Lan Kiếm Phái.

Dọc đường đi Tô Hóa Long không nói nửa câu, sắc mặt tối tăm, hai mắt vô thần, bị đả kích, đặc biệt trầm trọng. Diệu Nhật trưởng lão thoáng nhìn về phía hắn, âm thầm tức giận.

Hắn xem trọng chính là thiên phú của Tô Hóa Long, muốn bồi dưỡng thật tốt. Nhưng với bộ dạng của hắn bây giờ, nếu như không qua được cửa ải này, không phá được bóng ma trong lòng, cả đời sẽ bị phá hủy. Trái lại, nếu như phá tan được bóng ma trong lòng, nhất định sẽ có một đột phá hoàn toàn mới, trở nên mạnh mẽ hơn.

Nhưng điều này có thể dựa vào chính hắn. Ngoại lực giúp đỡ là rất nhỏ.

- Hóa Long, trình độ kiếm thuật của Sở Mộ kia thật sự không tầm thường.

Diệu Nhật trưởng lão suy nghĩ một chút, vẫn quyết định tận lực giúp một chút:

- Ngươi sẽ bại, có hai nguyên nhân. Nguyên nhân thứ nhất, ngươi quá để ý tới chuyện được mất, dẫn đến kiếm thuật của ngươi không có cách nào nhận được điều kiện phát huy tốt nhất; nguyên nhân thứ hai, Lưu Hỏa Kiếm Thuật của ngươi còn chưa đại thành, uy lực phát huy ra còn chưa được phân nửa. Hơn nữa, bị đánh bại, đối với một kiếm giả mà nói, không có gì đáng kể. Bất kể là một lần, hai lần hay mười lần, một kiếm giả chân chính chỉ có sau khi trải qua nhiều lần thất bại vẫn có thể thẳng giống như lưỡi kiếm, tiến thẳng không lùi.

Hai mắt Tô Hóa Long vốn vô thần thoáng giật giật, sau đó lại yên tĩnh. Diệu Nhật trưởng lão biết, mình nói một hồi chắc sẽ đưa đến một chút tác dụng. Nhưng muốn thật sự phá được bóng ma, còn cần Tô Hóa Long tự mình nghĩ thông. Như vậy cần thêm một ít thời gian nữa.

- Trưởng lão, ta nhớ tới một việc.

Tô Khải Lai đột nhiên nói:

- Hơn một tháng trước, Hóa Long sư huynh tới quét ngang ngoại môn Thanh Phong Kiếm Phái, cuối cùng chính là bị Sở Mộ đánh bại. Lúc đó, Sở Mộ hình như đang từ Bách Thú Cốc rèn luyện trở về. Khi đó, hình như chính là thời gian đám người Lý Hạ sư huynh ở Bách Thú Cốc.

- Ngươi muốn nói cái gì? Ngươi muốn nói Lý Hạ chết là có liên quan tới Sở Mộ này hay không?

Diệu Nhật trưởng lão liếc mắt nhìn về phía Tô Khải Lai, khiến Tô Khải Lai giật mình, vội vàng trả lời:

- Trưởng lão... Ta cảm thấy... Có chút khả năng...

- Ngu xuẩn. Bây giờ nói vậy có ích lợi gì.

Diệu Nhật trưởng lão phẫn nộ chê bai một câu, khiến Tô Khải Lai giật mình lại không nghĩ ra.

- Trình độ kiếm thuật cuar Sở Mộ này thật đáng sợ. Người như thế, không thể để cho hắn trưởng thành được.

Diệu Nhật trưởng lão nhìn về phía xa, hai mắt hơi nheo lại, dường như có điều suy nghĩ, lại thầm nói với mình:

- Vừa rồi không có cơ hội thích hợp để động thủ. Chờ sau khi quay về kiếm phái, phải an bài xong xuôi, luôn luôn chú ý tới động tĩnh bên đó. Chỉ cần tên Sở Mộ kia vừa rời khỏi Thanh Phong Kiếm Phái ra ngoài, lập tức động thủ giết chết hắn, để diệt trừ hậu hoạn.

...

- Sư huynh, sư huynh đã trở về.

Thấy Sở Mộ, trong đôi mắt to của Lý Vi ánh lên niềm vui bất ngờ, dáng vẻ đặc biệt cao hứng:

- Ta đã làm xong thức ăn rồi.

- Tốt, khổ cực cho sư muội.

Sở Mộ cười nói xong, liền đi lên tầng hai. Lý Vi vội vàng bưng cơm nước đuổi theo lên tầng hai.

Sau khi khẽ trò chuyện vài câu, Lý Vi quay về tầng một. Sở Mộ lại chuyên tâm hưởng thụ thức ăn ngon, uống vài chén rượu, tạm thời quên hết mọi điều khác, chỉ dùng đầu lưỡi cảm nhận thế giới vị giác.

- Tiểu Vi, tiếp theo, ta dự định bế quan tu luyện một thời gian. Chắc hẳn phải mười ngày đến nửa tháng. Trong khoảng thời gian này, làm phiền sư muội đừng cho người khác tới làm phiền ta.

Nhân lúc Lý Vi lên thu dọn chén đũa, Sở Mộ nói.

- Vâng, sư huynh.

Lý Vi lập tức đồng ý. Nhưng nàng vẫn có chút tò mò nhìn Sở Mộ:

- Sư huynh là muốn đột phá tu vi sao?

- Ừ.

Sở Mộ gật đầu, cũng không nhiều lời. Lý Vi mặc dù hiếu kỳ giống như có móng vuốt mèo gãi vào trong lòng, nhưng vẫn nhịn xuống không có hỏi nữa. Thu dọn bát đũa xong, nàng đi xuống thang lầu.

- Ngày mai, luyện hóa Luyện Khí Hoàn. Khi thật sự đạt được thất đoạn đỉnh phong, tiếp theo sử dụng khoảng năm ngày để củng cố tu vi. Chừng mười ngày sau đột phá tu vi.

Trong lòng Sở Mộ có một an bài tương đối cặn kẽ:

- Hiện tại, lĩnh ngộ kiếm thế.

Ở trên đài đấu kiếm một tháng, sau khi quay về, Sở Mộ tu luyện, chính là lĩnh ngộ kiếm thế.

Trong đầu Sở Mộ không ngừng nhớ lại, bắt chước khí thế đè ép của Văn Nhân Vân, lại nhớ tới khí thế cường đại của Diệu Nhật trưởng lão và Lâm trưởng lão.

Lúc này, Lý Vi đi lên lầu hai, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn không tự chủ được run lên, kinh hãi, Chỉ thấy trước mắt, Sở Mộ tuy rằng ngồi yên nhưng lại có một khí tức đặc biệt kỳ lạ đồng thời cường đại, chậm rãi lan tràn ra.

-------