Tiếp theo hai người nói vài câu, Mã Như Long đứng dậy rời đi.

Sau khi Mã Như Long rời đi, Sở Mộ dùng kiếm khí đóng cửa, hắn quan sát Trảm Yêu Kiếm.

Mũi kiếm Trảm Yêu Kiếm vô cùng sắc bén, sáng chói mắt đến cực điểm, Sở Mộ không thể không nheo mắt quan sát.

Hắn vung tay lên, Trảm Yêu Kiếm mang theo tiếng xé gi rất nhỏ, lưu lại vết cắt nhàn nhạt trong không khí.

Sở Mộ cầm một thanh kiếm khí thượng phẩm trên tay trái, tay phải giơ Trảm Yêu Kiếm lên, không quán chú kiếm khí và ý cảnh chém xuống, hào quang như tia chớp vang lên, kiếm khí thượng phẩm bị cắt đứt, một đoạn rơi xuống đất, chỗ đứt gãy sáng bóng như gương.

Kiếm khí thượng phẩm không bằng kiếm khí cực phẩm nhưng đã tiếp cận kiếm khí cực phẩm bình thường, trong tình huống bình thường, kiếm khí cực phẩm nhiều lắm chỉ có thể lưu vết nhỏ trên kiếm khí thượng phẩm, cho dù là một ít kiếm khí cực phẩm đỉnh cấp cũng đừng mơ tưởng một trảm có thể cắt đứt kiếm khí thượng phẩm.

- Hảo kiếm!

Sở Mộ vứt kiếm khí thượng phẩm qua một bên, hắn lại vuốt nhẹ Trảm Yêu Kiếm, cảm xúc lạnh buốt bao phủ cả ngón tay, Sở Mộ thở dài, ánh mắt mê say.

Kiếm giả yêu kiếm, kiếm thuật sư cũng yêu kiếm, nhất là hảo kiếm.

Đối với người tu luyện kiếm thuật như Sở Mộ mà nói, Trảm Yêu Kiếm là thanh kiếm tuyệt hảo, là hảo kiếm cao cấp nhất hắn gặp, làm hắn yêu thích không buông tay.

- Trảm Yêu Kiếm còn như thế, Tru Yêu Kiếm thì sao?

Trong đầu Sở Mộ xuất hiện một ý niệm, có cảm giác không thể chờ đợi được.

Thu kiếm vào vỏ, cũng thu Trảm Yêu Kiếm vào không gian oản luân, từ nay về sau hắn có Trảm Yêu Kiếm trong tay, lực công kích của Sở Mộ lực sẽ tăng mạnh hơn trước.

Có thể nói lần này Sở Mộ ra ngoài lịch lãm rèn luyện đã hoàn thành, lại tiếp tục lưu lại cũng không có bao nhiêu trợ giúp, lập tức bắt đầu suy nghĩ rời khỏi thành Hám Yêu.

Loạn Yêu Sơn xuất động trăm vạn đại quân yêu thú bị giết sạch, dựa theo phán đoán của đám người Mã Như Long, ít nhất trong trăm năm sẽ không xuất hiện yêu thú bạo động, hiện tại yêu thú trong Loạn Yêu Sơn ít chưa từng có.

Dùng thực lực của Sở Mộ hiện tai, yêu thú trung cấp hoàn toàn không phải đối thủ của hắn, yêu thú trung cấp bá chủ quá mạnh mẽ, một chọi một Sở Mộ không hề có cơ hội chiến thắng, cho dù có Trảm Yêu Kiếm trong tay cũng vậy, càng đừng nói yêu thú cao cấp.

- Trước phục dụng Thăng Ý Đan tăng ý cảnh tê liệt lên tới đại thành, thực lực tăng cường mới dễ dàng tính toán tiếp, cũng rời thành Hám Yêu tiến về thành Biên Hoang.

Sở Mộ nói thầm, hắn lấy hộp ngọc Thăng ý Đan trong không gian oản luân ra ngoài.

Đêm nay không ai quấy rầy hắn.

Sở Mộ điều tức, hắn điều chỉnh tinh khí thần đến trạng thái tốt nhất sau đó ăn Thăng Ý Đan.

Thăng Ý Đan lớn như long nhãn, màu sắc vàng óng ánh mượt mà, trên đó có hào quang xuất hiện, mùi hương thơm ngát, vừa ngửi liền cảm thấy sảng khoái khó nói nên lời.

Nuốt Thăng Ý Đan vào bụng, Thăng Ý Đan hóa thành dòng nước chạy thẳng lên đầu, tiến vào trong thế giới tinh thần của hắn.

Sở Mộ cảm giác ý niệm của mình phóng đại rất nhiều lần, rõ ràng chưa từng có, cho dù không có suy nghĩ nghiêm túc cũng rõ ràng.

Một giây đồng hồ cũng rất trân quý, Sở Mộ nhân cơ hội này chuyên chú kiếm quang màu vàng lợt trong thế giới tinh thần.

Quanh người Sở Mộ xuất hiện khí tức lăng lệ ác liệt, sợi tơ màu vàng quấn quanh người hắn giống như xé rách không gian.

- Ý cảnh thật sắc bén, là ý cảnh biến dị, còn đáng sợ hơn ý cảnh thiết cắt.

Trong tầng cao nhất của khách sạn, Mã Như Long lẩm bẩm.

Chợt Mã Như Long âm thầm cười cười, lắc đầu:

- Tuổi chừng hai mươi, lĩnh ngộ ý cảnh biến dị còn lợi hại hơn ý cảnh thiết cắt, kiếm thế viên mãn, tu vi đạt tới Khí Hải Cảnh tiểu thành, càng có thể bị thương yêu thú trung cấp bá chủ, thiên tài, thiên tài chính thức, đạt tới Nguyên Cực Cảnh không phải việc khó. Tại sao thiên tài như thế lại có sư phó, ta tới chậm!

Trên thực tế Sở Mộ trừ kiếm thuật cơ sở có sư thừa dạy bảo ra, trên đại lục Cổ Kiếm hắn không có sư phó nào cả, tất cả mọi thứ đều do hắn tìm hiểu.

Nếu là người khác nhất định nguyện ý bái một cường giả Nguyên Cực Cảnh làm sư, thực tế lúc cường giả Nguyên Cực Cảnh chủ động nói ra sẽ mừng rỡ như điên.

Đáng tiếc, Sở Mộ là Sở Mộ.

Trong mắt hắn, cường giả Nguyên Cực Cảnh là kiếm giả cường đại chứ không phải cường giả cường đại.

Kiếm giả cường đại cùng cường giả là hai khái niệm khác nhau, đối với Sở Mộ mà nói, Nguyên Cực Cảnh chỉ là một cảnh giới, là cảnh giới hắn sẽ đạt tới, hắn có tự tin mười thành.

Cho nên lúc rất nhiều người sản sinh tâm tình kính sợ và cúng bái Nguyên Cực Cảnh, nội tâm Sở Mộ lại kích động và có chiến ý, mặc dù hiểu mình không đỡ nổi một đạo kiếm khí của Nguyên Cực Cảnh.

Như đám ngời Hung Kiếm Đồ Không, bọn họ chỉ tôn kính cường giả Nguyên Cực Cảnh chứ không cúng bái.

Tâm tính quyết định thành tựu.

Có can đảm sinh ra chiến ý với cường giả Nguyên Cực Cảnh, thành tựu tương lai nhất định không kém, không nửa đường chết non cũng thành tựu Nguyên Cực Cảnh, nếu người có tâm tính cúng bái cường giả Nguyên Cực Cảnh sẽ khó đột phá Nguyên Cực Cảnh, cho dù may mắn đột phá thì thành tựu cả đời chỉ là Nguyên Cực Cảnh.

Sở Mộ có con đường của mình, là kiếm thuật sư và kiếm giả cùng tồn tại, con đường này chỉ có mình hắn, không có người nào chỉ đạo hắn, hơn nữa dã tâm của hắn rất lớn, Nguyên Cực Cảnh chỉ là mục tiêu trong lòng hắn, còn là mục tiêu sẽ đạt tới.

Nếu như Mã Như Long biết rõ suy nghĩ của Sở Mộ sẽ cười khổ.

Thời gian trôi qua, đêm tối âm trầm như nước, trong Loạn Yêu Sơn chỉ có tiếng thú rống, lúc này lại thập phần yên tĩnh.

Quanh người Sở Mộ xuất hiện càng nhiều sợi tơ màu vàng, càng ngày càng nhiều, đại biểu ý cảnh của hắn có tăng lên.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ánh sáng mặt trời lên cao, kim mang vạn đạo, một ngày mới đã tới.

Sợi tơ vàng quanh người Sở Mộ đã biến mất, hai mắt mở ra, đồng tử xuất hiện màu vàng vô cùng lợi hại.

Dược lực Thăng Ý Đan biến mất, Sở Mộ kết thúc tìm hiểu ý cảnh.

- Bảy thành!

Sở Mộ thở ra một hơi, ánh mắt càng trở nên thâm thúy.

Bảy thành ý cảnh tê liệt xem như đại thành, luận uy năng đã tăng lên rất nhiều.

Cho dù Chấn Thạch Ba Động Kiếm hay Liệt Không Kiếm Kích hoặc Trảm Thiết, uy lực cũng vì ý cảnh tê liệt tăng lên liền tăng lên.

Tiếp được đi, Sở Mộ cầm linh thạch trung phẩm bắt đầu tu luyện kiếm khí Thiên Nguyên, sau đó mới đến kiếm thuật.

Sắp tới giữa trưa, cửa phòng trọ có tiếng gõ cửa, là điếm tiểu nhị đưa đồ ăn tới, đồng thời còn có một phong thư.