- Không ngờ là Vương Duệ thắng?

Người nọ không thể tưởng tượng nổi thốt lên, mấy người bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc.

- Này, bằng hữu, giải thích một chút đi. Rốt cuộc sao bằng hữu lại phán đoán là Vương Duệ thắng? Cuối cùng Vương Duệ cũng thắng thật?

Học viên này không ngại học hỏi một chút.

- Tạo nghệ kiếm thuật của hai người Triệu Ngọc Long và Vương Duệ tương đương với nhau, muốn phân ra thắng bại rất khó. Hai người bọn họ có lẽ cũng biết điểm này, cho nên Triệu Ngọc Long mới tăng nhanh thế công, trở nên càng thêm hung mãnh. Ý đồ dùng công kích hung mãnh đánh bại Vương Duệ. Nhưng mà hắn lại không ngờ năng lực phòng thủ của Vương Duệ lại mạnh như vậy.

Đối phương thỉnh cầu như vậy, Sở Mộ cũng thuận miệng giải thích.

- Thế công hung mãnh như vậy không có khả năng không có sơ hở, Vương Duệ lại bắt đầu phản kích khi Triệu Ngọc Long lộ ra sơ hở. Cho nên mới thoáng cái đánh bại Triệu Ngọc Long. Thắng bại giữa bọn họ không phải là trình độ kiếm thuật cao thấp ra sao, mà là sự thực dụng.

Mấy người bên cạnh nghe vậy liên tục gật đầu, bộ dáng như có điều suy nghĩ, mà Lôi Hạo thì nhìn Sở Mộ thêm vài lần. Chung Lập Dương thì khóe miệng cười lạnh, lạnh nhạt nói:

- Đạo lý này ai cũng hiểu được.

Sở Mộ cũng không để ý tới Chung Lập Dương, bởi vì trọng tài đã lần nữa tuyên bố tên hai Kiếm giả lên đài trận tiếp theo.

- Trận thứ tư vòng hai, Lôi Hạo đấu với Tống Đông Húc.

- Là hắn.

Sở Mộ thầm nghĩ, trận đấu vòng thứ nhất của Lôi Hạo đã khiến cho Sở Mộ có chút chú ý, Sở Mộ nhìn ra được Lôi Hạo này che dấu trình độ kiếm thuật, bởi vậy Sở Mộ cũng không có cách nào chính thức suy đoán ra trình độ kiếm thuật của Lôi Hạo thế nào.

- Tống Đông Húc này không phải là đối thủ của Lôi Hạo.

Sở Mộ nhìn đối thủ của Lôi Hạo, thầm nghĩ.

Trận đấu của Lôi Hạo và Tống Đông Húc bắt đầu.

Lần này Lôi Hạo không giống như trận đấu của hắn trong vòng đầu tiên, vừa ra kiếm lập tức phát động thế công hung mãnh, mỗi một kiếm đâm ra, mỗi một kiếm đều là lực lượng và tốc độ kết hợp, nhanh vô cùng, hung mãnh dị thường.

Loại đấu pháp này hiển nhiên đã vượt quá dự kiến của Tống Đông Húc, sắc mặt Tống Đông Húc hơi đổi, vội vàng vận kiếm đón đỡ, từng kiếm, từng kiếm phòng thủ.

Tạo nghệ kiếm thuật của Tống Đông Húc cũng không tệ, bởi vậy mỗi một kiếm hung mãnh của Lôi Hạo đều bị hắn ngăn cản, chỉ là hắn cũng không có cách nào phản kích mà thôi.

- Lần này hẳn là Tống Đông Húc sẽ thắng a, hắn là người đứng thứ tám trăm mười ba trong tổng bảng lần trước, trong bổn viện cũng xếp thứ tám mươi tư đó.

Người bên cạnh Sở Mộ lầm bầm nói, giống như tự nói một mình lại giống như nói với Sở Mộ.

- Lôi Hạo.

Sở Mộ nhẹ nhàng nói.

- Lôi Hạo sẽ thắng?

Người nọ sững sờ một chút rồi nói:

- Không đúng, dựa theo lời ngươi vừa nói, thế công hiện tại của Lôi Hạo vô cùng hung mãnh, sau khi một hơi xông lên nhất định sẽ suy yếu, một khi suy yếu chính là thời điểm đối thủ ra tay a. Sẽ bị Tống Đông Húc nắm lấy cơ hội phản kích dẫn tới hắn thua nha.

Sở Mộ lắc đầu, cũng không có nói tiếp.

Lời nói của học viên kia quả thực cũng rất có đạo lý, nhưng mà vấn đề cũng ở ngay chỗ đó, bản thân Lôi Hạo cũng hiểu rõ điểm này, đã hiểu rõ vì sao lại còn muốn tấn công hung mãnh như vậy đây chứ?

Đơn giản chính là tin tưởng, Lôi Hạo có lòng tin trước khi hắn suy yếu đánh bại Tống Đông Húc.

Sở Mộ không giải thích, những người khác bên cạnh lại tưởng rằng hắn không có lý do phản bác, cho nên lục tục hừ một tiếng rồi nhìn về phía trận đấu.

Công kích của Lôi Hạo vẫn như trước, vô cùng hung mãnh, không ngờ lại không có chút dấu hiệu suy yếu nào, loại cảm giác này giống như là một hung thú hình người vậy, vô cùng đáng sợ.

Sắc mặt Tống Đông Húc hơi chút trắng bệch, tuy rằng hắn vẫn ngăn cản từng kiếm của Lôi Hạo, nhưng mà Sở Mộ đã nhạy cảm phát hiện ra bàn tay cầm kiếm của Tống Đông Húc đang run rẩy nhè nhẹ.

Lôi Hạo cũng phát hiện điểm này, từng kiếm chém ra rồi đột nhiên thu hồi kiếm, miệng quát lớn một tiếng, khí thế kinh người, lại chém ra một kiếm càng thêm hung mãnh, tốc độ so với những kiếm trước còn nhanh hơn.

Sắc mặt Tống Đông Húc đại biến, khí thế của một kiếm này cực kỳ mãnh liệt, giống như là hung thú trùng kích tới, nếu như có thể vận dụng tiên thiên kiếm khí hắn cũng không sợ, nhưng mà dưới loại trạng thái này căn bản khó có thể ngăn cản.

Thanh âm vô cùng chói tai vang vọng, một thanh kiếm khí bay lên cao, đó là thanh kiếm khí của Tống Đông Húc. Chỉ thấy bàn tay hắn hơi run rẩy. Kiếm của Lôi Hạo chém tới, kình phòng rít gào, giống như muốn dùng một kiếm này chặt đầu Tống Đông Húc vậy.

Hơi run lên, kiếm của Lôi Hạo vững vàng dừng lại trên cổ Tống Đông Húc, không chút sứt mẻ, cho thấy bản lĩnh kiếm thuật của Lôi Hạo vô cùng tinh xảo, khi cần động thì động, khi cần tĩnh thì tĩnh, có thể chuyển đổi tùy tâm sở dục.

- Lôi Hạo thắng.

Trọng tài tuyên bố.

- Quá đặc sắc.

- Đúng vậy a. Công kích của Lôi Hạo này khiến cho ta có cảm giác như cuồng phong bạo vũ, quả thực không có cách nào hít thở.

- Tống Đông Húc cũng không đơn giản a, tuy rằng cuối cùng bị thua, nhưng mà hắn lại trụ được trong công kích đáng sợ của Lôi Hạo trong một khoảng thời gian ngắn.

- Hắc mã a. Lôi Hạo tuyệt đối là một hắc mã trong thi đấu Kiếm thuật vi vương của cửu viện chúng ta.

- Không ngờ là Lôi Hạo thắng, lại bị nói trúng rồi.

Người bên cạnh Sở Mộ lập tức ngượng ngùng cười nói, Sở Mộ thì không rảnh mà để ý tới đối phương, bởi vì hắn đang suy nghĩ.

- Từ trận chiến vừa rồi có thể thấy được, Lôi Hạo đang từng bước một bày ra thực lực, ta có thể khẳng định đây còn chưa phải là trình độ kiếm thuật chính thức của hắn, trình độ kiếm thuật của hắn nhất định còn cao hơn.

Sở Mộ thầm suy nghĩ, lập tức có một chút hứng thú, hắn muốn giao thủ thử một lần với Lôi Hạo, nhìn xem trình độ kiếm thuật chân thật của Lôi Hạo rốt cuộc tới đâu.

Nhưng mà có thể giao thủ với Lôi Hạo hay không phải xem trọng tài sắp xếp, Sở Mộ cũng không có cách nào can thiệp.

- Trận thứ mười vòng thứ hai, Chung Lập Dương đấu với Hoàng Úc San.

Khóe miệng Chung Lập Dương nở nụ cười vui vẻ, ra vẻ như cao nhân kiếm thuật, nói:

- Sư muội, ta sẽ hạ thủ lưu tình.

Vẻ mặt Hoàng Úc San không chút biểu tình, đâm ra một kiếm, trận đấu bắt đầu.

Chung Lập Dương này tuy rằng đều tự cho mình là đúng, nhưng mà một thân kiếm thuật quả nhiên không tệ, tối thiểu cho tới bây giờ, trừ Lôi Hạo Sở Mộ không có cách nào nhìn thấu ra, cũng chỉ có tạo nghệ kiếm thuật của người này sâu nhất. Cuối cùng đương nhiên Hoàng Úc San không phải là đối thủ của hắn, bị đánh bại.

Mà tại chín tổ khác, cũng xuất hiện tình hình giống như Lôi Hạo, có hắc mã xuất hiện.

Trong đó hắc mã ở tổ thứ bảy chính là Lương Hải Sơn.

Phương thức chiến đấu của Lương Hải Sơn không trực tiếp, dũng mãnh như Lôi Hạo, nhưng mà kiếm thuật đại khai đại hợp, hơn nữa còn có biến hóa tinh diệu, huống chi lại đem bốn chữ yếu quyết là nhanh, chuẩn, ổn, hung ác phát huy tới vô cùng tinh tế, bởi vậy hai trận đấu đều dưới tình huống không chút khó khăn đánh bại đối thủ. Thành công tiến vào top bốn mươi người thắng kia.