Từng đòn công kích nối tiếp nhau, thế công liên miên không ngớt chẳng cho Sở Mộ chút cơ hội thở dốc, dường như sợ hắn lấy ra tuyết ngọc kiếm đạo.

Đối diện thế công dày đặc mà dồn dập đúng là Sở Mộ trong một lúc không thể rút tuyết ngọc kiếm đạo ra, vì khoảnh khắc móc tuyết ngọc kiếm đạo ra hắn sẽ bị đánh trúng.

Đánh lén đột ngột nhưng không giết được Sở Mộ, hắn dần bắt lấy thời cơ. Thái Cổ Kiếm Ấn đệ tứ trọng, Thiên Kiếm phù văn!

Thực lực Sở Mộ càng mạnh hơn, hắn vung kiếm đánh nát vô số tia sáng đen, giải trừ nguy hiểm sống chết.

Một bóng đen vô cùng quỷ dị xuất hiện sau lưng Sở Mộ, ánh sáng đen mang theo sát ý kinh người đánh xuống nhưng bị hắn giơ kiếm ngăn lại. Thân kiếm rung rung, lực lượng chấn động lan tràn, hắn vung kiếm đánh trả.

Sở Mộ bắt lấy cơ hội móc tuyết ngọc kiếm đạo ra.

Khoảnh khắc Sở Mộ lấy tuyết ngọc kiếm đạo ra bóng đen liền lùi lại trốn vào trong hư không mất tăm, hắn không thể bắt giữ một chút hơi thở nào.

Dù Sở Mộ sử dụng hơi thở lực lượng căn nguyên kiếm đạo tìm kiếm cũng không thu hoạch được gì, giống như là bóng đen kia đã đi xa chẳng còn tung tích.

Sở Mộ không dám thả lỏng cảnh giác, mới rồi hắn vừa thả lỏng liền bị đánh lén, ai biết bóng đen đó còn núp trong hư không chờ hắn mất cảnh giác lại tấn công nữa không.

Đáng mừng là bóng đen không quá mạnh, cỡ Đại Đế nhất bộ sơ giai, điểm lợi hại nhất là ẩn độn, nếu không Sở Mộ đã gặp nguy hiểm.

Sở Mộ giữ cảnh giác cao độ, tay trái cầm tuyết ngọc kiếm đạo không cất nó đi, hắn giữ tốc độ đều đều đi tới. Lực lượng tinh thần tinh khiết kèm theo hơi thở căn nguyên kiếm đạo bao trùm bốn phía, hy vọng có thể tìm thấy báu vật khác.

Sở Mộ chợt phát hiện trải qua áp lực lớn từ ba Đại Đế nhị bộ, lại bị bóng đen đánh lén, nguy hiểm sống chết đột ngột khiến bình cảnh của hắn có dấu hiệu thả lỏng.

Sở Mộ thầm nghĩ:

- Quả nhiên sống chết là sự rèn luyện tốt nhất.

Nhưng loại sống chết này cực kỳ nguy hiểm, có khi không rèn luyện được gì ngược lại bị giết, mất hết tất cả.

Giống như đi trên dây thép, bên dưới là núi đao địa ngục.

Sở Mộ cảnh giác cao độ nhưng không còn bị đánh lén nữa, có lẽ bóng đen đã đi xa từ lâu, có lẽ ẩn núp xung quanh chờ cơ hội lại tấn công nữa.

Cảm giác tùy thời đề phòng bị ám sát mang đến trạng thái kỳ lạ cho Sở Mộ, dường như bình cảnh thả lỏng chút ít.

Một thời gian sau Sở Mộ không tìm được báu vật gì nhưng gặp lại ba Đại Đế nhị bộ trước kia. Ba Đại Đế nhị bộ thấy Sở Mộ thì sắc mặt âm trầm, nếu ánh mắt có thể giết người không biết hắn đã bị giết chết bao nhiêu lần.

Một trong ba Đại Đế nhị bộ mở miệng nói:

- Các vị, lúc trước người này tìm được hơn mười khối lôi chi bản nguyên thạch.

Đại Đế nhị bộ cố ý lớn tiếng, xung quanh có cường giả Đại Đế cảnh khác, bọn họ nghe vậy đều nhìn Sở Mộ chằm chằm.

Mười mấy cường giả Đại Đế cảnh nhìn Sở Mộ chăm chú, bá đạo, sắc bén, âm lạnh đủ loại đem đến áp lực lớn cho hắn, vốn đã tập trung cao độ càng căng thẳng thần kinh hơn.

Sở Mộ động ý niệm lập tức thả ra hơi thở tuyết ngọc kiếm đạo, dao động lực lượng thuộc về Đại Đế tam bộ tràn ngập bốn phía chấn nhiếp mọi người. Quả nhiên có một đám cường giả Đại Đế cảnh bị chấn nhiếp, ánh mắt e ngại nhìn tuyết ngọc kiếm đạo trong tay trái của Sở Mộ.

Nhưng có một Đại Đế không bị chấn nhiếp, vì bản thân gã là Đại Đế tam bộ.

Đại Đế tam bộ bình tĩnh nhìn Sở Mộ:

- Là ngươi tự mình giao ra hay muốn ta giết ngươi rồi lấy sau?

Đại Đế tam bộ cũng e ngại nhưng vì bản thân có đủ thực lực, tự tin bơm can đảm. Tuy nhiên Đại Đế tam bộ không dám thả lỏng cảnh giác, lực lượng dâng trào trong người, hơi thở đại đạo tràn ngập tùy thời bùng nổ.

Sở Mộ có ba khối tuyết ngọc kiếm đạo, đều có lực lượng đẳng cấp Đại Đế tam bộ, nhưng đối phương là Đại Đế tam bộ thật sự.

Trừ Đại Đế tam bộ này ra còn mười mấy Đại Đế nhị bộ, Đại Đế nhất bộ, Sở Mộ tuyệt đối không đánh lại nổi.

Một Đại Đế tam bộ và mười mấy Đại Đế nhất bộ, Đại Đế nhị bộ mang đến áp lực rất lớn cho Sở Mộ. Có lẽ trong hư không còn ẩn độn một thích khách Đại Đế cảnh. Tinh thần Sở Mộ run rẩy, loại cảm giác này giống như dê con lọt vào bầy sói.

Một cục đá căn nguyên có lẽ chưa đủ làm Đại Đế tam bộ động lòng, nhưng hơn mười đá căn nguyên thì sức hấp dẫn quá lớn.

Áp lực như vậy dù là Đại Đế nhất bộ cũng không chịu nổi, nhưng Sở Mộ không bị áp lực hạ gục ngược lại sâu trong lòng hắn dâng lên cảm giác khó tả, như run rẩy vì thấy sợ lại hưng phấn, kích động.

Cảm giác rất kỳ lạ, tựa như uống rượu say, như đi trên mây, như là mất hết sức lực, như là cả người tràn ngập lực lượng cường đại.

Tim đập nhanh hơn bình thường gấp mười lần, nhịp đập rộn ràng, khí huyết đẩy đi nhanh hơn bình thường gấp mười lần chạy đến các góc thân thể, làn da đỏ như bị nhiệt độ cao nướng, toát ra hơi nóng.

Lực lượng tinh thần trở nên hoạt bát như sóng biển cuộn trào trong đại dương phẳng lặng, bão tố vô tận ập đến, nguyên lực mất kiểm soát lao ra đan điền tàn phá trong kinh mạch, như muốn đánh nát kinh mạch xông ra khỏi thân thể rách nát.

Tất cả vượt qua dự đoán của Sở Mộ, ý thức của hắn trở thành người đứng xem, từ góc độ khó tin nhìn biến đổi của thân thể.

Tim đập ngày càng nhanh, khí huyết dâng lên cũng càng lúc càng hung mãnh, dần dà có dấu hiệu hỗn hợp với nguyên lực. Sóng lực lượng tinh thần dao động không ngớt, như sóng thần, như núi lửa phun trào.

Sở Mộ thầm thắc mắc:

- Cứ tiếp tục thế này có khi nào cơ thể của ta sẽ nổ tung?

Tình huống vượt qua Sở Mộ kiểm soát, hắn không cách nào ngăn cản.

Một ý tưởng nảy ra:

- Không lẽ sắp đột phá?

Lúc trước Sở Mộ không ngừng tìm cơ hội nhưng không được, bây giờ vì mười mấy Đại Đế mang đến áp lực mà phá bình cảnh.

Nhưng dù đột phá thì nơi này cực kỳ không an toàn.

Linh quang chợt lóe, thân thể Sở Mộ biến mất trước mặt mười mấy cường giả Đại Đế cảnh.

Trong bí cảnh bỏ hoang, mười mấy cường giả Đại Đế cảnh nhìn chằm chằm vị trí Sở Mộ biến mất, không kịp phản ứng:

- Người đâu rồi?

Ngay trước mắt bọn họ một Nửa Bước Đại Đế trực tiếp biến mất, không cảm giác được chút hơi thở nào làm bọn họ thật khó tin.

Đại Đế tam bộ kia biểu tình cực kỳ khó xem.

***