Phi hạm trắng tinh bay nhanh trong hư không.

Từ khi rời khỏi Nguyên Lực bí cảnh, Sở Mộ và Tuyết Ngân Linh không định tìm bí cảnh khác nữa. Một vì hai người đã tìm được bí cảnh trong Tuyết tộc ghi lại, mất chút thời gian, thu hoạch cũng lớn nhưng gặp nguy hiểm lớn hơn, suýt mất luôn mạng nhỏ.

Hai vì không có mục tiêu mà muốn dò tìm bí cảnh khác sẽ gặp khó khăn lớn hơn, xác suất đụng phải nguy hiểm càng lớn.

Chuyến đi bí cảnh lần này khiến hai người nhận ra với thực lực hiện tại đi phiêu bạt hoàn toàn không thể được, ít nhất phải trở thành Đại Đế thật sự.

Sở Mộ, Tuyết Ngân Linh thầm quyết định không đến Đại Đế cảnh sẽ không đi ra phiêu bạt, dù sao một số vũ khí bí mật có thể dùng một, hai lần nhưng nói cho cùng thực lực của mình mới là quan trọng nhất.

Hai người kiểm tra thu hoạch của mình trên phi hạm.

Có hàng đống nguyên lực kết tinh, cộng lại khoảng mấy chục vạn khối. Nhỏ cỡ đầu người, lớn thì cao cỡ một người. Nguyên lực linh dược nhỏ nhất cỡ một thước, lớn nhất cỡ ba, bốn thước, tổng cộng hơn một ngàn gốc. Nguyên lực căn nguyên thạch quý giá nhất thì có hơn một trăm khối.

Không nói đến nguyên lực kết tinh và linh dược, hơn một trăm khối nguyên lực căn nguyên thạch có giá trị không nhỏ. Đại Đế nhất bộ bị áp lực sống chết buộc phải lấy một khối tuyết chi bản nguyên thạch, xem bộ dạng đau lòng đứt ruột của gã là biết.

Tóm lại tuy Sở Mộ, Tuyết Ngân Linh không chiếm hữu một Nguyên Lực bí cảnh nhưng có thu hoạch không nhỏ.

Khiến Sở Mộ ngạc nhiên là tinh thể nhiều mặt có quy tắc lấy từ bên dưới căn nguyên trong Nguyên Lực bí cảnh, hắn không nhìn ra đây là cái gì.

Tinh thể dường như màu trắng rồi lại trong suốt, tỏa ánh sáng lập lòa, không cảm nhận được chút dao động hơi thở nào, dường như nó chỉ là một tinh thạch hơi kỳ lạ. Nhưng Sở Mộ khẳng định trăm phần trăm tinh thạch này không giống bình thường.

Lý do thứ nhất là nó ở dưới căn nguyên bí cảnh.

Lý do thứ hai là mặc cho Sở Mộ sử dụng loại lực lượng nào bao bọc đều không thể thẩm thấu vào tinh thể nhiều mặt, hoàn toàn bị ngăn cách bên ngoài.

Tuyết Ngân Linh đã nghiên cứu giây lát nhưng không tìm ra được gì, dù kiếp trước nàng thấy rộng biết nhiều cũng không thể nhận ra đây rốt cuộc là cái gì.

Vì thế tinh thể khiến Sở Mộ, Tuyết Ngân Linh tràn đầy hứng thú.

Sở Mộ đã đếm kỷ, tinh thể có quy tắc này có hơn một trăm lẻ tám mặt cắt, như bảo thạch được cố ý mài giũa.

Không nhìn ra nó là gì nên đành tạm cất đi, trở về Thái Cổ kiếm thành rồi tra duyệt điển tịch sau.

Sở Mộ, Tuyết Ngân Linh chạy nhanh cuối cùng quay về Thái Cổ kiếm thành, hai người thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì đi vào Thái Cổ kiếm thành nghĩa là hai người thật sự an toàn.

Nếu ở trong Thái Cổ kiếm thành cũng không an toàn thì chẳng có chỗ nào bình yên được nữa.

Sở Mộ, Tuyết Ngân Linh chạy nhanh về Thiên Kiêu doanh, lao ngay tới chỗ có điển tịch, tra duyệt ghi chép về các loại thiên tài dị bảo. Nhưng Sở Mộ, Tuyết Ngân Linh mất hơn mười ngày, gần như lật hết mọi điển tịch về thiên tài dị bảo cũng không tìm thấy ghi chép gì liên quan đến tinh thể.

Sở Mộ thầm nghĩ:

- Không lẽ tinh thể này không phải báu vật gì?

Sở Mộ suy nghĩ rất nhiều, thảo luận nhiều điều với Tuyết Ngân Linh nhưng vẫn không có manh mối gì.

Sở Mộ tùy tay rút ra một quyển điển tịch, tên gọi Viễn Cổ dị chí. Sở Mộ giở mấy trang ra xem, bị hấp dẫn tầm mắt đọc kỹ hơn.

Điển tịch này ghi về Thần tộc, Ma tộc, còn có một chủng tộc tên là Nguyên tộc.

Thái Sơ Thần giới, Thái Thủy Ma giới, Căn Nguyên Nguyên giới là ba chủ thế giới trong vũ trụ hỗn độn. Tương tự, trong ba chủ thế giới có ba chủng tộc lớn.

Thần tộc, Ma tộc, Nguyên tộc.

Thần tộc có thiên phú đặc biệt về tinh thần, linh hồn. Ma tộc có thiên phú đặc biệt về khí lực. Nguyên tộc có thiên phú đặc biệt về nguyên lực. Ba chủng tộc này giống như hỗn độn cự thú đều là sinh mệnh xếp hạng hai.

Từ ba chủng tộc sinh ra đến Nguyên tộc biến mất đều được ghi lại trong điển tịch nhưng không kỹ càng.

Có vài tin tức lúc trước Sở Mộ đã biết.

Ghi chép đoạn sau thì Sở Mộ chưa từng thấy.

Thần tộc tu luyện chủ yếu là lực lượng tinh thần, đến đẳng cấp Đại Đế cảnh thì cô đọng ra thần hồn. Đến Chúa Tể cảnh thì cô đọng ra tinh thần căn nguyên.

Ma tộc tu luyện chủ yếu là khí lực, đến đẳng cấp Đại Đế cảnh thì cô đọng ra ma phách. Đến Chúa Tể cảnh thì cô đọng ra khí lực căn nguyên.

Nguyên tộc nhân tu luyện chủ yếu là nguyên lực, đến đẳng cấp Đại Đế cảnh thì cô đọng ra nguyên tâm. Đến Chúa Tể cảnh thì cô đọng ra nguyên lực căn nguyên.

Ba chủng tộc lớn đều có đặc điểm riêng, đó là thiên phú chủng tộc của chính họ.

Sở Mộ cảm thán rằng:

- Nếu có hết thiên phú của ba chủng tộc lớn thì không biết sẽ là bộ dạng gì?

Tuyết Ngân Linh gật đầu nói:

- Tụ tập ba thiên phú chắc sẽ trở thành sinh mệnh hoàn mỹ nhất.

Hai người đọc tiếp.

Điển tịch ghi lại về thần hồn, ma phách, nguyên tâm.

Khi Sở Mộ, Tuyết Ngân Linh đọc đến đoạn về nguyên tâm thì ngẩn ngơ. Sở Mộ nhanh chóng móc ra tinh thể nhiều mặt, cẩn thận so sánh với điển tịch.

Sở Mộ kinh ngạc hỏi:

- Không lẽ... đây là nguyên tâm?

So sánh thấy giống ghi chép trong điển tịch.

Nguyên tộc nhân tu luyện lấy nguyên lực chủ yếu vì bọn họ có thiên phú đặc biệt về nguyên lực. Nguyên lực của họ cực kỳ bàng bạc, bá đạo, mạnh mẽ đến khó tin. Nguyên tộc không cần võ học cường đại, chỉ dùng võ học đơn giản là có thể phát huy sức mạnh của bản thân đến tột đỉnh, siêu đáng sợ.

Nguyên tộc Tuyệt Thế cảnh sẽ cô đọng ra nguyên dịch, đến Đại Đế cảnh thì ngưng tụ nguyên tâm. Nguyên tâm là sau khi nguyên dịch đã đông lại, nguyên tâm của Đại Đế là nhiều mặt cắt có quy tắc. Theo như điển tịch ghi thì nguyên tâm của Đại Đế nhất bộ là mười hai mặt, hai mươi bốn mặt, ba mươi sáu mặt.

Nguyên tâm của Đại Đế nhị bộ là bốn mươi tám mặt, sáu mươi mặt, bảy mươi hai mặt.

Nguyên tâm của Đại Đế tam bộ tám mươi bốn mặt, chín mươi sáu mặt, một trăm lẻ tám mặt.

Sở Mộ mở miệng nói, cảm thấy thật vớ vẩn:

- Tức là khối tinh thể nhiều mặt chúng ta có được là nguyên tâm của Đại Đế đỉnh tam bộ Nguyên tộc?

Nguyên tộc cách bây giờ đã rất xa xưa, đã biến mất, không còn bao nhiêu dấu vết nên ít có ghi chép về Nguyên tộc, có vẻ bí ẩn. Sở Mộ không thể ngờ hắn và Tuyết Ngân Linh đi bí cảnh một chuyến lại tìm được nguyên tâm mà Nguyên tộc để lại.

Vui vẻ qua đi Sở Mộ hoang mang. Nguyên tâm này có ích lợi gì cho hắn.