Chiến đấu như vậy, để cho Sở Mộ cảm thấy vô lực, bởi vì hắn căn bản không cách nào nhúng tay, loại cảm giác này để cho hắn cực kỳ khó chịu.

- Nếu ta có thực lực Đại Đế cảnh...

Sở Mộ không khỏi thầm suy nghĩ nói, hai đấm vô ý thức nắm chặt.

Hắn từ trước đến nay rất tin tưởng thực lực của mình, ở trong quan niệm của hắn, dựa vào người khác cuối cùng không bằng dựa vào mình, mà muốn dựa vào mình nhất định phải có đầy đủ thực lực.

Nhưng loại tình huống trước mắt này, coi như hắn vượt qua phụ tải vận dụng Kiếm đạo bổn nguyên chi lực, hơn nữa thi triển Nhân Đạo Chân Bí, cũng gánh không được một kích của cường giả Đại Đế cảnh, kém, thật sự là quá lớn quá lớn.

Giờ khắc này dưới sự bảo vệ của Sở Huyết, đối mặt sát ý của ba Đại Đế Cự Ma tộc, Sở Mộ có loại cảm giác sởn hết cả gai ốc.

Ở trước mắt Sở Mộ, chiến đấu triển khai kịch liệt, mỗi kích của Đại Đế cảnh phảng phất như có thể hủy thiên diệt địa, phá hủy hết thảy.

Huyết Thủ Ấn của Sở Huyết phảng phất như ngôi sao trụy lạc, rậm rạp chằng chịt, phô thiên cái địa. Toàn bộ đều oanh kích ba Đại Đế Cự Ma tộc, vậy mà một lần áp chế cả ba Đại Đế Cự Ma tộc xuống, để cho Sở Mộ cảm thấy khiếp sợ, hắn có được Kiếm đạo bổn nguyên chi lực, có thể thấy rõ hơn người khác rất nhiều, hắn có thể cảm nhận được, Đại Đế cảnh ra tay, mỗi kích mang theo uy lực rất cường đại.

Khí tức của đại đạo, uy lực của đại đạo, xa xa không phải pháp tắc có thể so sánh.

Lấy pháp tắc cùng đại đạo ra đối lập, giống như là một tiểu hài tử vừa mới học đi đường cùng một chiến sĩ trải qua huấn luyện, cả hai chênh lệch, căn bản là không cách nào hình dung.

Tuy không cam lòng, nhưng Sở Mộ lại rất rõ ràng, loại chiến đấu này mình không cách nào nhúng tay, hắn cần phải làm là tận lực bảo vệ tốt mình không bị thương tổn, giảm bớt áp lực cho Sở Huyết.

- Phần Huyết Thủ!

Quát khẽ một tiếng, Sở Huyết nắm lấy thời cơ, oanh ra một chưởng, chưởng ấn phá không, trực tiếp khắc ở trên ngực một Đại Đế Cự Ma tộc, phát ra tiếng vang nặng nề.

Thân hình của vị Đại Đế Cự Ma tộc kia đột nhiên run lên, liên tiếp lui về phía sau, ngực xuất hiện một chưởng ấn huyết sắc nho nhỏ, lõm vào ba thốn, lực lượng đáng sợ tràn ngập, nhiệt độ cao nóng bỏng không ngừng xuyên vào trong cơ thể của hắn, đốt cháy huyết dịch của hắn.

Uy lực của Phần Huyết Thủ, ngay ở đốt cháy huyết dịch, nếu như không cách nào chống cự, kết quả cuối cùng, là huyết dịch bị đốt cháy hầu như không còn.

Sắc mặt của Đại Đế Cự Ma tộc nhăn nhó, huyết dịch không ngừng bị đốt cháy, hắn điều động Cự Ma lực đối kháng, như khuynh đảo Đại Hải chi thủy, giội tắt lực lượng của Phần Huyết Thủ.

Cuối cùng, Phần Huyết Thủ biến mất, khí tức của Đại Đế Cự Ma tộc này lại suy yếu ba thành, chưởng ấn ở chỗ ngực vẫn không có hoàn toàn biến mất, đủ thấy một kích này của Sở Huyết uy lực mạnh ra sao.

Phần Huyết Thủ, sáp nhập vào hỏa chi đại đạo cùng huyết chi đại đạo, uy lực của nó cực kỳ kinh người.

Sở Huyết cường đại, để cho Đại Đế Cự Ma tộc kinh hãi.

- Binh Giải!

Ba Đại Đế Cự Ma tộc đều thi triển bí pháp Binh Giải, một thân khí tức liên tiếp kéo lên, siêu việt bình thường, trở nên càng cường đại hơn.

Dưới Binh Giải, ba Đại Đế Cự Ma tộc mang đến cho Sở Huyết áp lực càng lớn, Sở Huyết chỉ có thể áp dụng chiến đấu bảo thủ.

Lúc này, linh hồn của Sở Mộ phảng phất như bạo tạc, một cảm giác nguy cơ không cách nào hình dung, từ sâu trong linh hồn trùng kích ra, lập tức tràn ngập toàn bộ thế giới tinh thần, để cho suy nghĩ của hắn xơ cứng không cách nào vận chuyển, toàn thân run lên không thể động đậy.

Đây là sát cơ, sát cơ mãnh liệt đến mức tận cùng, tiềm phục ở quanh thân, chờ đợi thời cơ thích hợp nhất ra tay, triệt để phóng thích, mục đích chính là vì giết chết mình, không lưu cơ hội sống mảy may.

Nói cách khác, ngoại trừ ba Đại Đế Cự Ma tộc kia, ở bên cạnh một mực có người khác ẩn núp, là đang chờ thời cơ, thời cơ ra tay tốt nhất.

Sở Mộ là tuyệt thế thiên kiêu của Nhân tộc, muốn giết chết hắn, cơ hội không nhiều lắm, thậm chí khả năng chỉ có một lần như vậy mà thôi, bởi vậy, phải cam đoan trăm phần trăm thành công.

Bóng dáng tử vong bao phủ, để cho Sở Mộ cảm thấy tuyệt vọng, chưa bao giờ có một khắc tuyệt vọng như thế.

Thực lực người ra tay cũng là Đại Đế cảnh, ở dưới tình huống bình thường đủ để giết chết Sở Mộ, huống chi còn có ý định ẩn núp bắt lấy thời cơ tốt nhất, Sở Huyết cảm thấy, nhưng thực không kịp xuất thủ cứu giúp rồi.

Râu tóc nộ trương, tức giận từ trong tâm bộc phát, tóc của Sở Huyết trở nên đỏ bừng, tóc dài bay lên, không chỉ hai bàn tay đỏ bừng, mà ngay cả hai tay cũng giống như nhuốm máu.

Nổi giận, phẫn nộ cực hạn, để cho Sở Huyết liều lĩnh bộc phát lực lượng bản thân.

Sở Mộ không thể chết được, tuyệt đối không thể chết được, dù bản thân hắn chết, Sở Mộ cũng không thể chết được.

Nhưng nước xa không cứu được lửa gần.

Một đạo hào quang đen kịt, phảng phất như Tử Thần chi hôn, đâm rách hư không, đâm về mi tâm của Sở Mộ, mùi vị của tử vong rõ ràng như thế, một màn này, là Sở Mộ chưa bao giờ nghĩ tới.

Không cam lòng lại có thể thế nào?

Lại ương ngạnh thì có thể thế nào?

Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, hết thảy đều lộ ra không có ý nghĩa như vậy.

Trong nháy mắt hào quang đen kịt đâm về mi tâm của Sở Mộ, mũi nhọn tiếp xúc đến mi tâm, một cỗ lực lượng không cách nào hình dung hàng lâm, trực tiếp phong tỏa hư không bốn phía.

Thân hình ba Đại Đế Cự Ma tộc bất động, thân hình Sở Huyết cũng bất động, trên mặt hắn dữ tợn rõ ràng có thể thấy được, hào quang đen kịt tiếp xúc mi tâm của Sở Mộ cũng bất động, theo sau hào quang đen kịt kia, là một thân ảnh đen nhánh như có như không, hết thảy, đều phảng phất như biến thành điêu như, cứng lại ở trong hư không.

- Dám ra tay với huynh đệ Sở Môn ta, chết!

Một giọng nói phảng phất như từ hư không xa xôi truyền đến, lại vang lên ở bên tai mọi người, trong thanh âm kia, mang theo một loại khí tức bá đạo, như Vương giả quân lâm thiên hạ, chợt, một cỗ lực lượng cũng tùy theo hàng lâm, lực lượng kia vô hình, rồi lại bá đạo đến vô biên vô hạn, dẫn đầu rơi vào trên thân ảnh ám sát Sở Mộ kia.

Không có bạo tạc kinh người, thân ảnh màu đen kia phảng phất như hạt cát bị gió lớn thổi qua, phong hoá rồi.

Ngay sau đó, thân hình ba Đại Đế Cự Ma tộc kia run lên, cũng phong hoá rồi, biến mất không thấy gì nữa.