Hai biện pháp xuất hiện trong lòng, không chút do dự, Sở Mộ lựa chọn biện pháp thứ hai, nếu loại thứ hai không được mới dùng biện pháp thứ nhất.
Đúng, đối với Sở Mộ mà nói, tự tay giết chết Tà Vương mới là chuyện hắn mong muốn nhất, triệu hồi Bạch Linh tiền bối là mượn tay người khác, hắn không thoải mái.
Bí pháp Khô Thương rất ảo diệu, Sở Mộ nhanh chóng vận dụng.
Bí pháp Khô Thương là thiêu đốt sinh cơ thọ nguyên.
Trong người hắn có khí tức màu xám bay ra ngoài, nó giống như căn bệnh lây lan khắp người Sở Mộ, sinh cơ chi lực của Sở Mộ bốc cháy, khí tức màu xám thôn phệ sinh cơ, sau khi thôn phệ khí tức màu xám tăng trưởng.
Mộc chi tướng bổn nguyên không hoàn toàn phóng xuất sinh cơ chi lực, sinh cơ chi lực này cũng có màu xám, nó không thoát khỏi kết cục bị thôn phệ.
Vốn Sở Mộ muốn dựa vào sinh cơ chi lực của mộc chi tướng bổn nguyên sinh chữa trị lực lượng Thiên Tà Chưởng phá hư thân thể của mình, ngày nay, hiện tại hai chủng sinh cơ bị Khô Thương thôn phệ lớn mạnh bản thân, hắn không còn khôi phục thân thể, lực lượng Thiên Tà Chưởng phá hoại thân thể càng ngày càng mạnh.
Lúc này Khô Thương chi lực biến hóa, nó tiếp xúc với lực lượng của Thiên Tà Chưởng, Thiên Tà Chưởng muốn phá hư tất cả, Khô Thương chi lực không ngừng bộc phát lực lượng tan rã Thiên Tà Chưởng, lúc này thân thể Sở Mộ không còn sụp đổ.
Sinh cơ chi lực không ngừng diễn sinh, dùng tiêu hao sinh cơ thọ nguyên bản thân làm đại giá, Khô Thương chi lực bắt đầu lan tràn khắp toàn thân Sở Mộ.
...
Hai phân thân Tà Vương cũng không hợp lại làm một, một đứng bất động, một khác đi từng bước về phía Không Lưu và Hạ Vĩnh Tầm đi đến, bước chân mang lại áp lực nặng nề đè ép Không Lưu và Hạ Vĩnh Tầm, loại áp lực làm tinh thần bọn họ muốn sụp đổ.
- Không Lưu, đi.
Hạ Vĩnh Tầm quát lớn, trong lòng đã có quyết tâm.
Thực lực nửa bước tứ luyện dùng thọ nguyên làm đại giá tăng lên, thực lực như vậy vẫn thua kém Tà Vương, hắn không có khả năng địch lại, hắn cũng không lùi bước, Cổ Kiếm Minh gần như bị diệt, chỉ cần còn người sống mới có hi vọng.
Không Lưu biết rõ mình có thực lực tam luyện sơ giai thua kém đối phương quá lớn, hắn tinh tu không gian chi đạo, lại có Hạ Vĩnh Tầm phối hợp, trên lý luận hắn thoát thân dễ dàng, tối thiểu hắn còn sống, hắn mang tin tức Sở Mộ bị giết nói cho Thiên Kiếm Thánh Tôn, đây là chuyện duy nhất hắn có thể làm.
Thân thể biến mất, Không Lưu trực tiếp biến mất trong hư không.
Phân thân Tà Vương cười cười, hắn búng ngón tay vào trong hư không, sau đó một thân ảnh phun máu tươi lao ra khỏi hư không.
Một chỉ này không giết Không Lưu, chỉ làm hắn trọng thương mất năng lực bỏ chạy, hai người Hạ Vĩnh Tầm cùng Không Lưu biến thành con mồi của hắn.
- Chết đi!
Quát lớn một tiếng, Tà Vương thi triển hai chỉ xuyên thủng hư không bắn về phía Hạ Vĩnh Tầm cùng Không Lưu, đối với Tà Vương mà nói, đối phó hai con sâu cái kiến thì không cần vận dụng Thiên Tà Chưởng.
Phải chết!
Trong lòng Hạ Vĩnh Tầm và Không Lưu xuất hiện ý niệm này, bọn họ không cam lòng.
Qua một lúc vẫn không có cảm giác bị đánh trúng, không biết khi nào trước mặt bon họ có một thân ảnh xuất hiện, trường bào đỏ tươi, bóng lưng hết sức quen thuộc, mái tóc dài đen nhánh biến thành bạc trắng.
- Ngươi không chết!
Tà Vương hết sức kinh ngạc, hắn biết rõ uy lực của Thiên Tà Chưởng là như thé nào, bị Thiên Tà Chưởng đánh trúng trực tiếp, hơn nữa bản thân còn sống sót, lúc này nhìn không giống bị thương đã làm hắn thập phần kinh ngạc, càng kinh ngạc mái tóc đen của Sở Mộ biến thành màu trắng.
- Các ngươi còn sống thì ta làm sao chết được.
Sở Mộ nói một câu đầy băng hàn, làm cho phân thân Tà Vương không tự giác run lên, hàn ý tới từ sâu trong nội tâm của hắn.
- Nếu như vậy ta cũng tiễn ngươi lên đường.
Phân thân Tà Vương cười cười, hắn vận dụng Thiên Tà Chưởng uy lực đạt tới tứ luyện cao giai, uy lực cực kỳ khủng bố.
Một đạo kiếm quang tỏa sáng chém tới, tốc độ kiếm quang nhanh tới mức tận cùng.
Kiếm quang đánh nát Thiên Tà Chưởng thành phấn vụn, ngay sau đó kiếm quang vẫn chưa kết thúc.
Kiếm quang vô tận xuyên thấu hư không, bay thẳng về phía phân thân Tà Vương.
Một kiếm này vô thủy vô chung, vô cùng vô tận, thương sinh tử tịch.
Đôi mắt phân thân Tà Vương khiếp sợ và bất an khi nhìn thấy kiếm quang tới gần, nội tâm sinh ra một tia sợ hãi, sâu trong linh hồn cảm giác mình phải chết.
Hắn muốn né tránh nhưng lại phát hiện tốc độ kiếm quang vượt qua tốc độ tư duy của hắn, hắn muốn chống cự nhưng phát hiện tốc độ kiếm quang vượt qua tốc độ phản ứng của hắn.
Không cách nào né tránh, không cách nào chống cự, hắn sẽ bị kiếm quang chém giết.
- Không!
Phân thân Tà Vương kêu lên đầy sợ hãi, sau đó lại im lặng, một kiếm này chém thân thể hắn làm hai nửa.
Một kiếm chém giết phân thân Tà Vương, kiếm quang không dừng lại, lập tức cắt qua hư không bay thẳng về một Tà Vương khác.
Biến cố tới quá bất ngờ, thực lực của Sở Mộ lại tăng lên kinh khủng như thế, hắn không có thời gian suy nghĩ hay do dự, phân thân Tà Vương còn lại câu thông với hào quang trong đầu của mình, chính là hào quang của ngục thú bị chém giết, là chìa khóa có thể tiến vào ngục thứ hai.
Kiếm quang quét qua, phân thân Tà Vương biến mất không thấy gì nữa, hắn rời khỏi ngục thứ nhất tiến vào ngục thứ hai.
Vết kiếm xé rách đại địa, bay thêm vài vạn mét nữa mới biến mất, thổ địa cháy đen, vô số hố sâu và cảnh hoàng tàn khắp nơi, trong khoongkhis còn có sát khí kinh người.
Nhìn nơi này cũng biết đã diễn ra đại chiến thảm thiết.
Ba đạo thân ảnh đứng im lặng trên đại địa bị tàn phá.
Sắc mặt Không Lưu tái nhợt, khóe miệng còn có vết máu, khí tức uể oải, Tà Vương đánh một kích đã làm hắn trọng thương, thương thế rất nặng nhưng đã phục dụng đan dược chữa trị, hơn nữa Ma Linh Thể trung cấp có năng lực tự lành nên thương thế cũng dịu đi, nhưng muốn khỏi hẳn cần thời gian rất dài.
Hạ Vĩnh Tầm với mái tóc xám trắng, khóe mắt mang theo nếp nhăn rất rõ ràng, hắn như trải qua thương hải tang điền, làn da không sáng bóng như trước, ngược lại còn mang theo vài phần ảm đạm.
Tóc đen của Sở Mộ cũng biến thành màu trắng, trắng như tuyết, ánh mắt thâm thúy giống như trải qua nhiều tang thương, trên người Sở Mộ có khí tức không nói nên lời, cũng không rõ thực lực của hắn đạt tới mức nào.
- Phong huynh, Lôi huynh, Vương huynh, thù của các ngươi sẽ do ta báo.
Sở Mộ đánh vỡ im lặng, giọng nói băng hàn mang theo kiên quyết, không báo được thù thề không quay về:
- Hoàng đình, ta sẽ nhổ tận gốc nó, chém giết triệt để.