Còn nữa, một khi tu luyện Ma Linh Thể, đạt tới thánh khu Cửu cấp cực hạn sẽ không thể thành tựu linh thể chính thức. Còn phải tu luyện dựa theo công pháp Ma Linh Thể, nếu dùng cho những người không có thiên phú thánh khu chi đạo thì nó không có chỗ thiếu hụt gì cả, nhưng đối với người có thiên phú tu luyện thánh khu chi đạo thiên phú mà nói đây là cách làm tự tuyệt tiền đồ.

Đúng vậy, Sở Mộ tu luyện Ma Linh Thể chẳng khác gì tự tuyệt tiền đồ, nhưng nhân sinh trên đời phải lựa chọn lấy hay bỏ.

Nếu bảo hắn tu hành linh thể, đầu tiên hắn phải có được công pháp tu hành linh thể. Sau đó lại tìm hiểu, căn cứ vào tự thân tiến hành cải biến phù hợp, việc này tốn hao thời gian ít thì vài chục năm, lâu thì hơn trăm năm, nói cách khác hắn tạm thời buông tha tu hành thứ khác, tối thiểu cũng cần thời gian trăm năm mới tu thành linh thể, từ nay về sau tiếp tục tu luyện tăng uy lực linh thể lên, muốn đạt tới cấp độ linh thể tam luyện tổng cộng cần thời gian ít nhất là hai trăm năm.

Nếu như tu luyện thuận lợi, Sở Mộ cũng không lựa chọn tu hành công pháp như Ma Linh Thể, hiện tại hắn không có nhiều thời gian như thế.

Hoàng đình, còn có Thiên tộc cường đại đang đuổi giết mình, nếu không có được thực lực cường đại hơn, hắn làm sao có thể bảo vệ tính mạng của mình, làm thế nào chém giết cường địch tới tìm.

Huống chi Sở Mộ cũng có tự tin, cho dù tu thành linh thể chính thức, dựa vào nguyên lực và kiếm đạo, hắn cũng có thể trở thành cường giả đỉnh phong, điều kiện tiên quyết là sống sót.

Đây chính là nguyên nhân hắn không chùn bước mà lựa chọn tu hành Ma Linh Thể.

Lúc này mọi người lại săn giết một ma sát, do mọi người hấp thu luyện hóa, đột nhiên một thân ảnh tiếp cận một cách vô thanh vô tức, sau khi nhìn thấy đám người Sở Mộ, trong nháy mắt hắn phát hiện Sở Mộ thì Sở Mộ cũng nhìn thấy hắn.

- Sở Mộ!

Người này nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, hiển nhiên có vài phần không dám tin, ánh mắt mừng rỡ không nhỏ.

- Chiến Vương!

Hắn chính là Chiến Vương!

Chiến Vương nhận ra đám người Sở Mộ, Sở Mộ cũng nhận ra Chiến Vương, dù sao hắn đã chiến đấu với phân thân Chiến Vương.

Lúc nhìn thấy Chiến Vương, phản ứng đầu tiên của Sở Mộ chính là xuất kiếm.

Đúng, xuất kiếm không chút do dự, điều động một thân lực lượng, Thần Hoang kiếm nguyên chi lực và lực lượng Ma Linh Thể dung hợp hoàn mỹ, vĩnh hằng kiếm ý bộc phát và điều động các lực lượng khác.

Mây mù bạo phát ra ngoài, lập tức ảnh hướng đến Chiến Vương, một đạo kiếm quang vô thanh vô tức như xuyên phá sương mù đâm thẳng về phía Chiến Vương.

Xuyên Vân kiếm thức!

Sở Mộ nắm giữ đủ loại kiếm thức, Xuyên Vân kiếm thức có tốc độ nhanh nhất, hơn nữa vô thanh vô tức và khó lòng phòng bị.

Uy lực của một kiếm này đã đạt tới cấp độ tam luyện sơ giai.

Nhanh, hơn nữa không có chút dấu hiệu nào đã làm cho Chiến Vương cũng giật mình, nhưng hắn thân kinh bách chiến, thực lực cường đại, phản ứng cũng hết sức nhanh chóng cho nên điểm một chỉ về phía trước.

Cho dù Sở Mộ hay Chiến Vương đều nhớ rõ nơi này là ma sát địa vực trong Táng Ma Đại Uyên, lực lượng chấn động quá mức kịch liệt sẽ sinh ra chú ý, cho nên vừa ra tay thì thực lực bản thân ngưng tụ và giảm bớt lực lượng chấn động sinh ra.

Một kiếm của Sở Mộ va chạm với một chỉ của Chiến Vương.

Đối chọi trực tiếp!

Trên ngón tay kia mang theo hào quang sáng bóng của kim loại nên vô cùng cứng rắn, đánh trúng mũi vĩnh hằng linh kiếm của Sở Mộ, hắn tự tin dựa vào uy lực một chỉ của đánh lui kiếm của đối phương, sau đó hắn sẽ tiếp tục tấn công dẫn dắt tiết tấu của đối phương, sau đó là trọng thương và bắt giữ.

Trong nháy mắt đánh trúng, sắc mặt Chiến Vương hơi đổi, bởi vì một chỉ của hắn lại thất bại, đánh nát, chỉ một bóng kiếm, thân kiếm chính thức đụng chạm với một chỉ của hắn và chuyển dời, kiếm từ góc độ khác đánh vào mi tâm của hắn.

Mũi nhọn thấu xương làm mi tâm Chiến Vương giật giật, hắn có thể khẳng định, nếu như bị đâm trúng, với thực lực của hắn, hơn phân nửa cũng không chiếm được chỗ tốt gì, nhất định sẽ chịu hạn chế.

Chiến Vương cong ngón tay búng ra, lập tức bắn một đám chỉ kình về phía trước, nó giống như kiếm quang đâm thủng tất cả, môt tiếng nổ mạnh bắn về phía Sở Mộ, ngay sau đó bàn tay của hắn biến ảo, ngón tay lại đâm vào kiếm của Sở Mộ.

Đối mặt chỉ kình của Chiến Vương, Sở Mộ hoàn toàn có thể né tránh, hơn nữa làm ra phản kích tương ứng, lúc này hắn không trốn, sau lưng hắn chính là năm người Phong Vô Ngân đang hấp thu khí tức ma sát, một khi hắn né tránh thì chỉ kình sẽ bắn trúng một trong năm người bọn họ.

Dùng thực lực Chiến Vương bắn ra chỉ kình của mình. Uy lực của nó tối thiểu có cấp độ tam luyện, uy lực kinh người, một khi bị đánh trúng sẽ phải chết ngay lập tức.

Ngân Quang linh kiếm nơi tay, hắn chém nát chỉ kình, cùng lúc đó vĩnh hằng linh kiếm rung động, nó tránh một chỉ của Chiến Vương sau đó đâm ra ba đạo kiếm quang, phân biệt là mi tâm và hai mắt Chiến Vương.

Ngân Quang linh kiếm chém vỡ chỉ kình, nó biến ảo như sao băng hàng thế, góc độ tấn công là mỗi điểm trên người Chiến Vương, mũi nhọn đạt đến mức tận cùng, ra tay không lưu tình.

Song kiếm nơi tay. Sở Mộ công kích cực hạn.

Vài chục năm trước, kỹ xảo chiến đấu của Sở Mộ đã có thể so sánh với đám người Không Lưu. Thậm chí còn muốn hơn một tia, trải qua này vài chục năm không ngừng chiến đấu, không ngừng tìm hiểu, không ngừng tăng lên, dưới thiên phú chiến đấu cao siêu, kỹ xảo và kinh nghiệm của hắn tích lũy kinh người, bởi vậy hắn cũng không kém Chiến Vương chút nào, kỳ thật còn mạnh hơn một tia.

Bởi vậy song kiếm vừa xuất hiện, Chiến Vương cảm thấy khiếp sợ.

Lúc trước khi phân thân của hắn đấu với Sở Mộ, bởi vì lực lượng chưa đủ cho nên Sở Mộ cũng không thể hiện ra thực lực cường đại, hiện tại bản thể đích thân tới và đánh một trận, hắn mới biết được Sở Mộ yêu nghiệt cỡ nào.

Kỹ xảo chiến đấu áp đảo hắn hoàn toàn.

Hắn vô cùng giận dữ, lực lượng Chiến Vương bạo phát hoàn toàn giống như núi lửa ngủ say vạn năm thức tỉnh, khí thế cực kỳ cường đại trùng kích tám phương, hai tay của hắn mang theo phong lôi kích động, hải triều gào thét tấn công Sở Mộ.

Hắn đánh hai chưởng không mang theo kỹ xảo gì, không có biến hóa, hai chưởng rất đơn thuần, dùng lực áp người, lấy thế đè người.

Mặc ngươi thiên biến vạn hóa, mặc ngươi kỹ xảo thông thiên, ta dùng lực trấn áp, dùng lực phá vạn pháp.