- Cẩn thận, chúng ta đang đi vào âm linh địa vực.

Hạ Vĩnh Tầm nói:

- Âm linh khác với du thi, chúng là nguyên thần của cường giả hấp thu âm sát khí hình thành, hình thể có thể biến ảo tự do, không sợ công kích thật thể, hơn nữa còn biết chế tạo rất nhiều ảo giác, xuất kỳ bất ý, duy chỉ có lực ý chí mạnh và lực lượng thiên địa cường đại sẽ không có gì.

Du thi chỉ có thân thể cường đại, mà âm linh chính là nguyên thân của cường giả hấp thu âm sát khí hình thành, cũng là hình thể tinh thần, công kích thật thể không có chút tác dụng với chúng, duy có ý chí và lực lượng thiên địa mới có thể tạo thành hiệu quả rõ rệt, nhất là ý chí.

Từ lời Hạ Vĩnh Tầm nói, mọi người không dừng bước, lập tức đi vào trong âm linh địa vực.

Táng Ma Đại Uyên, tít mãi bên ngoài là du thi địa vực, chính thức tiến vào Táng Ma Đại Uyên chính là âm linh địa vực, sau đó là ma sát địa vực, như vậy mới xem như tiến vào bên trong Táng Ma Đại Uyên.

Âm linh địa vực có nguy hiểm làm tuyệt thế nhị luyện tử vong, đương nhiên cũng có cơ duyên do cường giả tuyệt thế nhị luyện lưu lại, trong khu vực ma sát vô cùng có cường giả tuyệt thế tam luyện tử vong, phạm vi ma sát địa vực rộng kinh người, nó sẽ đi vào trugn tâm của Táng Ma Đại Uyên, tới nơi này cho dù Thánh Tôn ngũ luyện đi vào sâu trong Táng Ma Đại Uyên cũng không thể bảo đảm còn sống ra ngoài.

Nhưng đối với đám người Sở Mộ mà nói, muốn đạt được cơ duyên tăng cường thực lực của bọn họ thì nhất định phải tiến vào ma sát địa vực mới được, đó là cơ bản nhất.

Gió lạnh gào thét, âm linh địa vực có âm sát khí đậm đặc. Âm hàn không ngừng rót vào thân thể bọn họ, ý đồ ăn mòn nhưng bị lực lượng mọi người đuổi ra khỏi cơ thể.

Bỗng nhiên Sở Mộ cảm thấy bên tai có tiếng khóc nỉ non vang lên, những âm thanh kia giống như tới từ nơi xa xôi, lại giống như vang lên bên tai, nó đứt quãng và không ngừng kêu gọi Sở Mộ.

Âm thanh này nhẹ nhàng ôn nhu như là gió thổi bên tai, làm nội tâm người ta cảm thấy thoải mái, hắc ám bốn phía lui bước, âm hàn tiêu tán mà biến thành rộng rãi, ấm áp và quang minh bừng sáng, làm Sở Mộ cảm thấy thân thể và nguyên thần thoải mái không nói nên lời.

Thậm chí Sở Mộ còn sinh ra suy nghĩ muốn đắm chìm trong thoải mái này vĩnh viễn.

Loại suy nghĩ này vừa mới xuất hiện trong lòng của hắn, nguyên thần trong thế giới tinh thần và Phong Thiên La Bàn rung động, hai đạo kiếm hồn tỏa ra hào quang sáng ngời, vĩnh hằng kiếm ý tràn ngập thế giới tinh thần, bọn chúng đồng loạt xua tan suy nghĩ vừa xuất hiện.

Lúc này có tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên như xé rách màng tai, quang minh chung quanh biến mất, tất cả biến thành u ám lần nữa, cảm giác ôn nhuận và nhẹ nhàng vừa rồi biến mất không thấy bóng dáng đâu, trở lại thành âm hàn như cũ.

Trong nháy mắt ánh sáng biến mất, khóe mắt Sở Mộ nhìn thấy một bóng đen lờ mờ tan rã như băng tuyết, sau đó không thấy đâu nữa.

- Đây chính là âm linh?

Nội tâm Sở Mộ hơi động, hắn nói thầm sau đó nhìn sang những người chung quanh.

Hạ Vĩnh Tầm cũng tỉnh táo lại, hắn năm đó đã đi tới âm linh địa vực, cũng bị âm linh xâm nhập cho nên có tính chống cự tốt hơn.

Nhìn tâấy Sở Mộ thanh tỉnh còn sớm hơn cả mình, Hạ Vĩnh Tầm cảm thấy kinh ngạc, hắn từng trải qua một lần, bởi vậy khi bước vào âm linh địa vực đã bảo trì cảnh giác cao độ, loại cảnh giác này khác với đám người Sở Mộ cảnh giác, bởi vì đám người Sở Mộ không trải qua cho nên chỉ có cảnh giác đơn thuần mà thôi, Hạ Vĩnh Tầm lại vận dụng ý chí của mình.

Sở Mộ thanh tỉnh sớm hơn cả hắn nói rõ ý chí của Sở Mộ mạnh hơn hắn rất nhiều, ý chí thể hiện ra nhiều loại, kiếm ý là một loại, tín niệm cũng là một loại.

Cũng không phải Hạ Vĩnh Tầm không nói cho đám người Sở Mộ nên làm như thế nào, mà bởi vì khó dùng lời nói diễn tả, hắn đã nói rõ nguy hiểm trong âm linh địa vực cho mọi người biết, phòng bị như thế nào chỉ có thể bằng vào khả năng bản thân, người khác có thể giúp một lần, cũng không cách nào trợ giúp nhiều lần, phải tự đối kháng mà thôi.

Đám người Phong Vô Ngân đứng đó không nhúc nhích, ánh mắt ngây ngốc.

- Không nên động vào bọn họ, đã bị âm linh xâm nhập, chỉ có thể bằng vào ý chí đối kháng mới có thể thoát ra.

Hạ Vĩnh Tầm nói ra.

- Nếu không thoát ra thì sao?

Sở Mộ hỏi.

- Không thoát ra thì nguyên thần biến thành đồ ăn của âm linh, bị xơi tái không còn, lớn mạnh âm linh, ý thức biến thành mảnh vỡ, sẽ hấp thu âm sát khí và biến thành âm linh mới.

Hạ Vĩnh Tầm nói chuyện mang theo bi thương, dường như chuyện này từng xảy ra bên cạnh hắn, hắn lại nói thêm:

- Nơi này mới vào âm linh địa vực, âm linh sẽ không quá mạnh, dùng ý chí của bọn họ có thể chống cự, khác biệt chính là thời gian dài hay ngắn mà thôi.

Đã như thế, đám người Sở Mộ cùng Hạ Vĩnh Tầm chỉ có thể chờ đợi mà thôi.

Có thể vượt qua hay không phải xem đám người Phong Vô Ngân có ý chí kiên định hay không, có bị mê hoặc hay không.

Sở Mộ từng bị âm linh xâm nhập vào nguyên thần, vĩnh hằng kiếm ý bộc phát trấn thủ thế giới tinh thần.

Kiếm ý là một loại thể hiện của ý chí, mũi nhọn như kiếm, vạn tà bất xâm, sở dĩ lúc trước Sở Mộ bị xâm lấn thế giới tinh thần và lâm vào ảo giác cũng là bởi vì hắn không dùng kiếm ý, đương nhiên, tuy hắn cảnh giác nhưng không có chuẩn bị đầy đủ

Kỳ thật đây là dụng ý của Hạ Vĩnh Tầm, nơi này mới vào âm linh địa vực, âm linh sẽ khong quá mạnh, bởi vậy ảnh hưởng ý chí không mạnh, dùng ý chí của mọi người có thể kháng cự, chỉ cần có qua kinh nghiệm chống cự một lần, về sau càng thâm nhập âm linh địa vực sẽ biết rõ làm thế nào mới có thể chống cự âm linh tốt nhất.

Dù sao người khác nhau, làm chuyện gì cũng phải tự mình trải qua mới tạo nên thói quen, có thể nói đây là năng lực.

Lại trải qua mấy giây, tròng mắt Phong Vô Ngân hơi động, từ ngốc trệ biến thành linh hoạt, hiển nhiên đã vượt qua âm linh và tỉnh táo lại.

Âm linh xâm nhập thất bại, tám chín phần mười sẽ tan thành mây khói, số ít may mắn có thể đào tẩu liền ẩn tàng hấp thu âm sát khí khôi phục lực lượng, thường thường cần mấy chục năm thậm chí thời gian càng lâu hơn mới có thể khôi phục.

Qua mười giây sau, đám người Không Lưu cùng Lôi Phách lần lượt thanh tỉnh, qua thêm ba giây sau Vương Tôn thanh tỉnh.

- Âm linh đúng là đáng sợ, vô ảnh vô hình, khó lòng phòng bị.

Lôi Phách nghĩ mà sợ nói ra, hiển nhiên trải qua ảo giác rất nguy hiểm, bằng không hắn sẽ không nói như vậy.