- Trừ khi là kiếm ý đẳng cấp cao.
Hạ Vĩnh Tầm nói.
Kiếm ý của Phong Vô Ngân không thấp, là thiên giai, hơn nữa là thuộc tính kiếm ý phong chi kiếm ý, mà kiếm ý của Hạ Vĩnh Tầm cũng là thiên giai, là bi ai kiếm ý, kiếm ý tăng phúc cho kiếm pháp nên thực lực bọn họ càng cường đại hơn.
Nhưng cho dù như thế, kiếm ý của bọn họ tăng phúc thực lực không đáng sợ bằng Sở Mộ.
Chẳng lẽ nói kiếm ý của Sở Mộ vượt qua thiên giai, là kiếm ý thần cấp, hơn nữa còn là loại đỉnh cấp trong kiếm ý thần cấp?
- Sở Mộ, ngươi có thể phóng xuất kiếm ý hay không?
Phong Vô Ngân nói ra, ngữ khí mang theo vài phần khẩn cầu, Hạ Vĩnh Tầm cũng dùng ánh mắt chờ mong nhìn Sở Mộ.
Việc này không phải đại sự gì, Sở Mộ tự nhiên không cự tuyệt, hắn phóng xuất vĩnh hằng kiếm ý.
Bất hủ bất diệt, tuyên cổ trường tồn, vĩnh hằng trong thiên địa bao phủ chung quanh, trong đó mũi nhọn mạnh tới cực hạn, xuyên thủng cửu u, xé rách thương khung không gì so sánh nổi.
- Là thuộc tính kiếm ý, hơn nữa là thuộc tính kiếm ý cao cấp nhất.
Phong Vô Ngân sợ hãi than thở.
- Kiếm ý này mạnh nhất trong đời mà ta từng gặp qua.
Hạ Vĩnh Tầm cũng thở dài, giọng nói mang theo cô đơn.
- Thì ra ngươi chưa từng vận dụng toàn bộ thực lực.
Đôi mắt Lôi Phách mở to, hắn nhìn chằm chằm vào Sở Mộ:
- Chính ngươi thành thật khai báo, ngươi còn che dấu bao nhiêu thực lực.
Hắn nói như vậy, kỳ thật cũng coi như chính xác, kiếm ý không cách nào vận dụng, Sở Mộ chẳng khác nào không có lấy ra toàn bộ thực lực, đương nhiên, lúc ấy tình huống, không phải hắn không muốn xuất ra toàn bộ thực lực, mà là không có cách nào, hiện tại tựu không giống với.
- Ta có hai chủng kiếm ý, thuộc về cùng giai, nhưng loại khác đang lột xác cho nên không thể sử dụng.
Sở Mộ nói.
- Song kiếm ý!
- Là cùng giai!
Mọi người càng khiếp sợ, nhưng cho dù có song kiếm ý cũng chỉ giúp kiếm ý biến hóa thất thường mà thôi, không cách nào để hai chủng kiếm ý điệp gia với nhau, cho không tăng thêm thực lực cho bản thân, nó chỉ đại biểu tiềm lực, tiềm lực trên kiếm đạo.
Bởi vậy bọn họ cũng không hỏi kỹ càng kiếm ý kia, bằng không nếu biết rõ kiếm ý kia chỉ là một cái phôi, cho dù cùng giai với vĩnh hằng kiếm ý nhưng lực phá hoại còn mạnh hơn rất nhiều, không biết bọn họ sẽ ngạc nhiên thành bộ dáng nào.
Qua một lúc lâu mọi người mới bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn Sở Mộ khác với lúc trước.
Dù sao Sở Mộ dĩ vãng bài ra thực lực nửa bước tam luyện nhưng bản chất vẫn là nhị luyện, nhưng hiện tại hắn có thể đánh bại phân thân Chiến vương, tối thiểu có thực lực tam luyện, đây là cấp độ khác.
- Cuối cùng tất cả vẫn bằng thực lực.
- Chúng ta quá yếu, nếu có thực lực tam luyện, cho dù là tam luyện sơ giai cũng không chật vật như thế.
- Không có biện pháp gì, có thể tăng thực lực lên hnanh hơn sao?
Lôi Phách hỏi.
- Chúng ta đã đi vào Hàn Băng bí cảnh, cũng luyện hóa Hàn Băng Ngọc Tủy, cho dù có thêm Hàn Băng Ngọc Tủy cũng không thể giúp thực lực của chúng ta đạt tới tam luyện.
Không Lưu nói ra.
- Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể xông nơi đó một lần.
Dường như Hạ Vĩnh Tầm đã hạ quyết định.
- Nơi đó ở đâu?
Lôi Phách nhanh chóng hỏi, thời điểm này chỉ cần co thể tăng thực lực lên sẽ làm hắn tích cực.
Những người khác đều nhìn sang Hạ Vĩnh Tầm.
- Táng Ma Đại Uyên!
Hạ Vĩnh Tầm chỉ nói ra bốn chữ, mỗi một chữ giống như ẩn chứa lực lượng quái dị làm trái tim bọn họ rung động, máu huyết cũng thay đổi.
Sắc mặt đám người Phong Vô Ngân thập phần ngưng trọng, chỉ có Sở Mộ không ảnh hưởng gì, bởi vì Sở Mộ căn bản không biết Táng Ma Đại Uyên là nơi nào, chỉ cảm thấy nơi đó chắc không đơn giản.
- Ngươi đi qua rồi sao?
- Đã từng đi qua.
Hạ Vĩnh Tầm nói, dường như nhớ tới gì dó, ý bi thương xuất hiện trong mắt.
- Nghe đồn trong Táng Ma Đại Uyên có đại khủng bố, cũng có đại kỳ ngộ, như vậy chúng ta đi Táng Ma Đại Uyên, xông vào bên trong có thể đạt được đại kỳ ngộ, thực lực nhất định sẽ tăng lên lần nữa, đến lúc đó càng có nắm chắc đối kháng hoàng đình.
Mọi người lên tiếng, ngữ khí thập phần kiên quyết.
Quan niệm của bọn họ càng trở nên mạnh mẽ hơn trước nhưng không phải quá mạnh, nhưng trải qua việc bị phân thân Chiến Vương trấn áp, phần ý niệm này tăng cường gấp trăm lần.
Thế giới Thâm Lam, thời đại thượng cổ Thánh Hoàng vi tôn, tuyệt thế xưng hùng, cường giả đi đầy đất, đó là đại thế huy hoàng, cũng là năm tháng cường đại, là niên đại vô số người hướng tới.
Trong niên đại đó, Thánh Hoàng cao cao tại thượng, mở đại vực, tọa trấn siêu cấp thế lực hùng cứ một phương, phân cách thế giới Thâm Lam thành trong và ngoài.
Niên đại cường giả xuất hiện lớp lớp, vì tranh đoạt cơ duyên, tranh đoạt tài nguyên, cường đại bản thân nên chiến đấu không ngừng, người với người, thế lực và thế lực, thậm chí là vực cùng vực quanh năm chiến đấu với nhau, tử thương vô số.
Thời đại thượng cổ có một Thánh Hoàng xưng là Ma Hoàng, thống lĩnh ma đạo trong thiên hạ, hắn là đầu lĩnh của ma đạo, có một Thánh Hoàng khác gọi là Đạo Hoàng suất lĩnh chính đạo, là chí tôn của chính đạo.
Chính đạo và ma đạo, hai đại vực do Đạo Hoàng và Ma Hoàng suất lĩnh triển khai quyết chiến, trận chiến ấy đánh thiên băng địa liệt, rất nhiều Thánh Tôn vẫn lạc, vô số cường giả tử vong, máu chảy thành sông, thi cốt như núi.
Đạo Hoàng cùng Ma Hoàng quyết chiến làm thiên địa tan vỡ, lỗ đen chồng chất, hai người bọn họ đều là Thánh Hoàng cực hạn, thực lực vô địch, dùng toàn lực và các loại thủ đoạn, đại chiến mười ngày mười đêm, đại địa văng tung tóe, đánh cho hai vực nghiền nát.
Hai người Đạo Hoàng cùng Ma Hoàng quá mức cường đại, đại chiến mười ngày mười đêm liên tục không chỉ tạo thành phá hư với đại địa, càng ảnh hưởng đến thiên đạo thế giới Thâm Lam vận chuyển, lo lắng lại chiến đấu sẽ làm thiên đạo sụp đổ, Đạo Hoàng thiêu đốt nguyên thần đánh ra một kích khoáng cổ tuyệt kim đánh trúng Ma Hoàng.
Một kích này đã đánh nát hai đại vực, là đánh nát triệt để, cũng đánh chết Ma Hoàng, cả hai tòa đại vực chìm xuống tạo thành đại uyên.
Ma Hoàng chết, sĩ khí ma đạo suy sụp, sĩ khí cường giả chính đạo đại chấn nên chém giết vô số cao thủ ma đạo. Trận chiến ấy được đời sau gọi là chính ma đại chiến.
Bởi vì trận chiến ấy có vô số cường giả ma đạo tử vong, làm cho truyền thừa ma đạo đoạn tuyệt, tuy vẫn có một bộ phận truyền lưu tới nay nhưng sau đó chính đạo rầm rộ, bọn họ đuổi giết cường giả ma đạo như chuột chạy qua đường, triệt để không thể hưng thịnh. Theo thời đại biến thiên, ma đạo dần nhạt trong mắt mọi người, tương đương biến mất.