Trong đại điện không có thứ gì khác, Sở Mộ cảm thấy thất vọng.

Sở Mộ không xem trọng truyền thừa gì đó, tương đối mà nói hắn càng xem trọng bảo vật có thể gia tăng thực lực của hắn lên cao hơn.

- Hi vọng truyền thừa hữu dụng với ta.

Nói thầm một câu, thần hồn chi lực của Sở Mộ thăm dò ngọc giản truyền thừa, trong chốc lát ngọc giản truyền thừa xuất hiện vết rách và vỡ vụn, tỏ vẻ Sở Mộ lấy được truyền thừa, hắn không cao hứng khi đạt được truyền thừa, bởi vì trong đó chỉ có một môn công phá.

Công pháp này giúp Thánh cấp cửu tinh đỉnh phong, dùng nguyên lực Thánh cấp cửu tinh cực hạn rèn luyện pháp tắc, rèn luyện hoàn thành sẽ lột xác bước vào cấp độ cường giả tuyệt thế, trở thành cường giả tuyệt thế.

Đây là công pháp tu luyện giả lột xác pháp tắc, Sở Mộ không cần, hắn lĩnh ngộ chân ý.

- Nếu có đủ thời gian, ta ngược lại có thể cẩn thận cân nhắc môn công pháp này, chậm rãi sửa chữa làm nó thích hợp với bản thân, nhưng cần thời gian vài chục năm cho tới cả trăm năm, mà ta hiện tại đang thiếu thời gian.

Sở Mộ nói thầm.

Hắn có dự cảm trong mấy năm nữa sẽ có đại chiến, cho nên thời gian vài chục năm là quá xa xỉ.

- Đáng tiếc.

Than thở một tiếng, cũng không phát hiện cái gì, Sở Mộ bước ra khỏi đại điện.

Trong nháy mắt Sở Mộ xuất hiện bên ngoài cung điện, dường như cung điện mất đi lực lượng chèo chống, nó rơi xuống càng lúc càng nhanh, không khác gì thiên thạch nện thẳng vào mặt biển.

Âm thanh khủng bố vang lên, một cự thạch mấy chục vạn cân nện thẳng vào mặt biển, biển cả tách ra, vô số sóng biển gào thét trùng kích bốn phương tám hướng, vô số bọt nước màu trắng bắn lên cao mấy trăm trượng.

Cung điện trong mắt mọi người đang bị biển cả dìm xuống đáy.

Qua một lát cung điện biến mất, nó lại chui vào biển cả như ban đầu.

Cơ duyên đã kết thúc.

Đối với bọn họ mà nói cơ duyên vẫn chưa bắt đầu.

Trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy thập phần thất lạc, nhưng nhớ tới xem hai cường giả tuyệt thế chiến đấu với nhau cũng là cơ duyên, sau khi trở về hảo hảo tìm hiểu nói không chừng sẽ có thu hoạch.

Đám người dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.

Một kiếm kia chém giết Huyết Ngọc Đế Vương Sa mang theo uy thế vô tận giống như trường tồn tuyên cổ, tồn tại vĩnh hằng, cả đời cũng không thể quên.

Sở Mộ nhìn sang, hắn hiểu rõ đám người kia tới đây vì cơ duyên trong cung điện nhưng cuối cùng bị mình đoạt được, nói cho cùng cho dù không bị mình đoạt, những người này cũng không thể đạt được, bởi vì Huyết Ngọc Đế Vương Sa là tồn tại cường đại có thể tiêu diệt bọn họ.

- Muốn cơ duyên, ta sẽ cho các ngươi cơ hội..

Bỗng nhiên Sở Mộ lên tiếng nói ra, năm ngón tay vỗ vào hư không,lúc này một dòng nước biển bay lên cao và ngưng tụ trong lòng bàn tay của hắnhắn không ngừng gia trì chân ý và kiếm khí vào bên trong, cuối cùng tạo thành một thanh kiếm màu xanh da trời thâm thúy.

Kiếm này không ngừng hấp thu nước biển, nó không ngừng mở rộng, cuối cùng hóa thành kiếm bia có màu xanh da trời, dường như ẩn chứa huyền bí vô tận, nó sừng sững trong hư không.

- Kiếm bia này có công pháp rèn luyện pháp tắc của truyền thừa trong cung điện, cũng có một phần cảm ngộ kiếm đạo của ta, ai có thể tìm hiểu ra sẽ là cơ duyên của người đó.

Sở Mộ lại nói.

- Chỉ có một trăm lần cơ hội.

Cái gọi là một trăm lần cơ hội chính là tìm hiểu trăm lần, sau trăm lần sẽ biến mất.

Một lần tạm thời nảy lòng tham, cảm ngộ trong tối tăm, Sở Mộ tiện tay tiến hành nhưng nó lại là hạt giống của Nhân tộc trong hải vực này.

Tiện tay lập kiếm bia sau đó Sở Mộ rời đi.

- Tiền bối xin dừng bước.

Vô ý thức, Lam Kiếm Sinh mở miệng, chính hắn cũng không rõ vì sao kêu lên.

- Chuyện gì?

Sở Mộ nhìn về phía Lam Kiếm Sinh.

Lam Kiếm Sinh nói:

- Vãn bối Lam Kiếm Sinh, tam tọa của Nhất Kiếm Tông, lần này cảm giác tạ tiền bối xuất thủ cứu giúp, kính xin tiền bối đến sơn môn Nhất Kiếm Tông sơn ta, cao thấp Nhất Kiếm Tông nhất định hoan nghênh tiền bối ghé thăm.

Lam Kiếm Sinh vô cùng cung kính.

Sở Mộ lại trầm ngâm.

Hắn chưa từng tới đây nên không biết hải vực này ở nơi nào, chưa nghe qua Nhất Kiếm Tông gì đó, nghĩ đến biển cả mênh mông, cũng không biết đi nơi nào quay về Thiên Long vực, có lẽ cũng nên tìm người hiểu hải vực này hỏi thăm một lần.

- Như vậy ta đi Nhất Kiếm Tông một chuyến.

Sở Mộ nói.

Lam Kiếm Sinh cho rằng mình nghe lầm.

Hắn gọi Sở Mộ lại chỉ là xúc động, sau đó linh cơ khẽ động, cũng không hy vọng xa vời tiền bối này đi tới Nhất Kiếm Tông, không nghĩ tới tiền bối đáp ứng.

Một kiếm của Sở Mộ lưu lại cho trong ấn tượng của Lam Kiếm Sinh quá mức sâu sắc, thế cho nên hắn sinh ra cảm giác thành tâm với kiếm đạo.

- Dẫn đường đi.

Sở Mộ cười nói.

Lam Kiếm Sinh có tuổi không nhỏ nhưng hết sức chân thành với kiếm đạo, tấm lòng son như vậy, chỉ cần nửa đường không chết, chỉ cần có một ít cơ duyên là có thể quật khởi, cuối cùng nhất phi trùng thiên.

Luận niên kỷ, có lẽ Lam Kiếm Sinh lớn hơn Sở Mộ rất nhiều, nhưng luận kiếm đạo Sở Mộ vượt qua Lam Kiếm Sinh rất nhiều, tu luyện giả không so tuổi tác, chỉ dùng tu vi luận cao thấp, bởi vậy được xưng là tiền bối, Sở Mộ cũng không kỳ quái.

Lam Kiếm Sinh lập tức dẫn đường, mang theo Sở Mộ bay về hướng Nhất Kiếm Tông, Lôi Ma Tôn nhìn bóng lưng Sở Mộ, ánh mắt tỏa sáng nhưng do dự gì đó, lại quay đầu nhìn kiếm bia màu xanh da trời, khẽ cắn môi, hắn quyết định không tìm hiểu kiếm bia.

Những người khác đi tới kiếm bia và tìm hiểu kiếm bia, bởi vì cơ hội chỉ có một trăm lần mà thôi.

Đối với chuyện này Sở Mộ không nói gì thêm, Lam Kiếm Sinh thấy thế, mặc dù không vui cũng không nói gì, trên mặt Lôi Ma Tôn còn xuất hiện một tia đắc ý.

Hai người bay không bao lâu cũng đi tới một hòn đảo.

- Tiền bối, đó chính là hòn đảo sơn môn của Nhất Kiếm Tông.

Lam Kiếm Sinh nói.

Hải vực này tên là vùng biển Thiên Lam, phạm vi bao quát mấy chục vạn dặm.

Trong vùng biển Thiên Lam có Nhân tộc, có Hải tộc và Hải Thú nhất tộc chiếm giữ, mỗi bên hùng cữ một phương và tạo thế chân vạc, thực lực cũng có phân chia cao thấp nhưng không kém nhau quá lớn.

Trong đó Nhân tộc là một phương yếu nhất, nhưng bất luận Hải tộc hay Hải Thú nhất tộc đều không dễ dàng gây chiến tranh với Nhân tộc, bởi vì thực lực của chúng cường đại nhưng lại không có ưu thế mang tính áp đảo, một khi bộc phát chiến tranh, có thể tiêu diệt Nhân tộc nhưng bản thân sẽ bị trọng thương, chẳng khác gì giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, một cái giá lớn thảm trọng.