Vừa chờ đợi, đồng thời Sở Mộ cũng không có lãng phí thời gian mà nắm chặt mỗi một hơi thời gian, tìm kiểu Kiếm thiên địa, tìm hiểu kiếm pháp.

Thời gian không tới ba mươi năm trong Lưu Phóng chi địa đối với rất nhiều tu luyện giả mà nói có khả năng chỉ là mấy lần, thậm chí là một lần bế quan mà thôi. Nhưng đối với Sở Mộ mà nói lại là một lần kinh nghiệm vô cùng phong phú. Mà những kinh nghiệm này đều là lịch duyệt của hắn, đều là tích lũy của hắn, tích lũy nhân sinh, lắng đọng nội tình.

Chỗ Hôi vụ chi cảnh cực kỳ ít người tới, ở chỗ này Sở Mộ cũng sẽ không bị quấy rầy gì.

Lần này rời đi chỉ có rất ít người biết được. Thất vương Tàn Nguyệt kiếm thánh, Bàn Nham kiếm thánh và tiểu thị nữ Lâm Bích Nhược cùng với đệ tử Ngụy Vô Đạo hai năm trước hắn mới thu.

Bàn Nham kiếm thánh, Tàn Nguyệt kiếm thánh sau khi tâm phục khẩu phục vô cùng trung tâm với Sở Mộ. Bởi vậy Sở Mộ cũng cho hai người bọn hắn cơ duyên. Tu vi của hai người đã đạt tới Vạn Cổ cảnh cửu trọng thiên trung kỳ. Dựa vào tài nguyên hắn lưu lại có khả năng đạt tới Vạn Cổ cảnh cửu trọng thiên đỉnh phong. Hơn nữa Sở Mộ cũng truyền thụ cho bọn hắn một môn kiếm pháp, phù hợp với đặc điểm của bọn hắn, có thể đem uy lực kiếm pháp phát huy tới mức tận cùng.

Có kiếm pháp thích hợp, hai người Tàn Nguyệt kiếm thánh và Bàn Nham kiếm thánh hoàn toàn có thể dùng cấp độ Thánh cấp cửu tinh trung giai khiêu chiến Thánh cấp cửu tinh cao giai tầm thường. Đối với đám người Tàn Nguyệt kiếm thánh, Bàn Nham kiếm thánh vốn chỉ có thể bồi hồi ở Thánh cấp bát tinh đỉnh phong mà nói đây đã là ban ân rất lớn.

Thánh cấp cửu tinh đỉnh phong đó là đỉnh trong cuộc đời của rất nhiều tu luyện giả.

Tiểu thị nữ Lâm Bích Nhược, một thân tu vi đạt tới Vạn Cổ cảnh cửu trọng thiên sơ kỳ, hơn nữa lại triệt để nắm giữ Liên Y bát pháp, Sở Mộ còn truyền thụ cho nàng một môn kiếm pháp càng cao sâu hơn, cường đại hơn, có chút hương vị nhất mạch tương thừa với kiếm pháp của nàng, vô cùng phù hợp. Đẳng cấp môn kiếm pháp này cơ hồ là đỉnh phong cấp truyền thừa, không kém hơn kiếm pháp như Bạch Ngân kiếm quyết.

Sở Mộ rời đi, nếu như Lâm Bích Nhược muốn trở về Lâm gia, có nàng tọa trấn, Lâm gia sẽ từ từ phát triển, từ nay về sau trở thành thế lực lớn số một số hai trong Đồ Huyết thành. Dù sao Sở Mộ cũng từng có lời nhờ, hi vọng Đồ Huyết phủ có thể đối xử tử tế, thậm chí là giúp đỡ Lâm Bích Nhược một chút.

Mặt mũi của Vô Song vương đương nhiên phải cho.

Cuối cùng là nhị đồ đệ Ngụy vô đạo.

Chín tuổi, nhưng lại là thiên tài khó có được, một thân tu vi đạt tới gần Niết Bàn cảnh.

Mà dưới sự dạy dỗ của Sở Mộ lại cố gắng dạy bảo hắn không nên nhanh chóng đột phá Niết Bàn cảnh như vậy, tốt nhất là đợi sau khi trưởng thành mới đột phá.

Niết Bàn cảnh là một lần Niết Bàn huyết nhục, Niết Bàn đan điền, thậm chí là Niết Bàn linh hồn. Bởi vậy muốn Niết Bàn thì nên chờ sau khi thành niên, thân thể phát triển, đạt tới trình độ nguyên vẹn, như vậy hiệu quả mới tốt.

Không đề cập tới tăng tiến tu vi, Sở Mộ truyền thụ cho Ngụy Vô Đạo Thần Hoang kiếm quyết... Lại để cho hắn cải tu, hơn nữa còn truyền thụ kiếm pháp... để cho hắn tìm hiểu, tu luyện.

Nếu là đệ tử thì đương nhiên càng phải tận tâm đối đãi hơn.

Thời gian hơn hai năm, Sở Mộ cũng coi như tận tâm tận lực dạy bảo Ngụy Vô Đạo. Dù sao từ nay về sau có lẽ khó có được cơ hội gặp lại. Hơn hai năm này hắn chỉ có thể đánh xuống một căn cơ tốt cho Ngụy Vô Đạo, về phần ngày sau thế nào thì đành xem Ngụy Vô Đạo có thể lực và cơ duyên tới đâu mà thôi.

...

- Khí tức trong Lưu Phóng chi địa càng lúc càng nồng nặc, nếu như ở lại sẽ bị lạc ấn, đến lúc đó muốn rời khỏi Lưu Phóng chi địa, độ khó không thể nghi ngờ sẽ càng lớn hơn.

Sau khi Sở Mộ tra xét một lát mới thầm nghĩ.

Hiện tại, tính từ lúc Sở Mộ đi tới Hôi vụ chi cảnh đã được một đoạn thời gian ngắn, cách kỳ hạn ba mươi năm chỉ còn có mấy ngày mà thôi. Nhưng mà ba người Cổ Loạn Không, Dương Chiến Thiên và Luyện Hồng Vân còn chưa xuất hiện.

- Chẳng lẽ bọn hắn đã chết rồi sao?

Sở Mộ không khỏi nghĩ tới khả năng này.

Kỳ thực trước khi rời khỏi Đồ Huyết thành hắn từng mời năm đại phủ thành chủ hỗ trợ qua, tìm kiếm tung tích của ba người Cổ Loạn Không, Dương Chiến Thiên và Luyện Hồng Vân. Dù sao thời gian sắp tới. Chỉ là hắn tìm kiếm không có kết quả, không biết ba người đã đi tới nơi nào.

- Nếu không chết có lẽ đã đi tới nơi khác.

Sở Mộ lại thầm nghĩ.

Ngoài năm đại thành ra, chỗ xa hơn còn có Tội Diễn thành. Như vậy ở các phương hướng khác còn có thành trì khác tồn tại hay không?

Nếu như có, có lẽ ba người Cổ Loạn Không đã đi tới đó.

- Không phải ba người bọn họ quên thời gian rồi chứ?

Trong suy đoán, tới ngày cuối cùng, ba người Cổ Loạn Không vẫn không xuất hiện.

- Như vậy ta đi ra trước.

Sở Mộ thầm nghĩ, vươn tay chộp một trảo vào hư không, nắm lên một vốc đất, lăn mình, quay cuồn, cô dọng, hóa thành một tấm bia đá vô cùng cứng rắn đứng sừng sững ở trên mặt đất.

Dùng ngón tay thay kiếm, liên tục xoát xoát, lưu lại mấy chữ to trên tấm bia đá, khắc vào ba phần bia, phong mang bức người.

- Ta trở về trước.

Chỉ có bốn chữ, không có lạc khoản, người không biết nhìn thấy sẽ cảm thấy rất kỳ quái, không biết nói như vậy là có ý gì? Trở về?

Đi nơi nào chứ?

Nhưng mà Sở Mộ tin tưởng, nếu như ba người Dương Chiến Thiên, Luyện Hồng Vân và Cổ Loạn Không nhìn thấy nhất định có thể cảm nhận được khí tức hắn lưu lại bên trên, biết rõ ý của mình.

Sau khi lập nhiều tấm bia đá, Sở Mộ quay người, cũng không quay đầu mà đi thẳng vào trong Hôi vụ chi cảnh, thân thể giống như bị cắn nuốt, biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại một tấm bia đá đứng sừng sững.

Tấm bia đá kia được Sở Mộ cô đọng, vô cùng cứng rắn. Cho dù là một kích toàn lực của Kiếm Thánh Ám Tinh cấp cũng không có cách nào phá hỏng mảy may, lại có kiếm khí của Sở Mộ lưu lại, tối thiểu trong mấy trăm năm, coi như là cường giả Hạo Dương cấp toàn lực ra tay cũng không có cách nào phá hỏng được tấm bia đá này.

Cả Lưu Phóng chi địa, Kiếm Thánh Hạo Dương cấp có bao nhiêu chứ? Đồng thời bọn hắn trên cơ bản cũng không muốn tới nơi này.