Chỉ có điều, trong đó có bao nhiêu thật lòng, chỉ có chính bọn họ mới biết rõ ràng.

- Truyền thừa của Thánh Hoàng quả nhiên rất lợi hại. Không chỉ có sống sót rời khỏi cấm địa Hắc Ám Hư Vô, còn đang bên trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, tu luyện liên tục đột phá, đạt tới Vạn Cổ tứ trọng thiên sơ kỳ.

Diêm Chính Khang bỗng nhiên mở miệng nói, khiến người ta cảm giác giọng nói kia hình như có chút khác thường.

Vốn bên trong toàn bộ Cổ Thần Kiếm Minh, lấy tu vi của Minh Chủ Trương Phàm cao nhất, Vạn Cổ tam trọng thiên sơ kỳ. Hiện tại mấy tháng trôi qua, cũng vẫn là Vạn Cổ tam trọng thiên sơ kỳ. Sở Mộ vốn là Vạn Cổ nhị trọng thiên sơ kỳ, bây giờ lại đạt tới Vạn Cổ tứ trọng thiên sơ kỳ.

Thoáng cái nâng cao hai trọng thiên, còn ở trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi. Điều này không khỏi khiến mọi người cảm thấy chấn động kinh sợ.

Chấn động kinh sợ đồng thời, tất nhiên là vô cùng hâm mộ.

- Chúc mừng tu vi của Sở huynh tăng mạnh.

Minh Chủ Trương Phàm rất có phong độ cười nói:

- Cũng chúc mừng Sở huynh nhận được truyền thừa của Thánh Hoàng thiên cổ. Ta lại có một chuyện muốn nhờ.

- Minh Chủ mời nói.

Sở Mộ nói.

- Mục đích chúng ta tới đến thế giới Thâm Lam là gì, tất cả mọi người hiểu rất rõ. Hiện tại mọi người cũng biết, nhiệm vụ của chúng ta có liên quan mật thiết tới Thâm Lam Thần Châu. Trước khi tiến vào Thiên Cổ Thánh Điện, ta từng nhận được tin tức. Bên trong Thiên Cổ Thánh Điện, rất có khả năng sẽ có một viên Thâm Lam Thần Châu.

Trương Phàm không nhanh không chậm nói. Ánh mắt hắn đảo qua mọi người, cuối cùng rơi vào trên mặt Sở Mộ:

- Nếu như Sở huynh được truyền thừa của Thánh Hoàng thiên cổ, nói vậy cũng nhận được tất cả bảo vật do Thánh Hoàng thiên cổ lưu lại. Nếu có Thâm Lam Thần Châu, hẳn đã ở trong tay Sở huynh.

Tất cả mọi người nhìn về phía Sở Mộ.

- Ta cũng không có nhận được truyền thừa của Thánh Hoàng thiên cổ.

Sở Mộ dùng giọng điệu bình tĩnh nói. Lời hắn nói là một lời nói thật. Đáng tiếc, ngoại trừ ba người Cổ Loạn Không ra, những người khác đều không tin hắn.

Suy nghĩ một chút, bọn họ không tin cũng là chuyện rất bình thường. Cho nên Sở Mộ không cảm thấy có vấn đề gì. Hắn cũng sẽ không giải thích. Có chính là có. Không, chính là không có.

Về phần Thâm Lam Thần Châu, Sở Mộ cũng không có ý định nói ra. Bởi vậy, hắn không trực tiếp trả lời.

- Nói gì vậy? Nói giống như chúng ta sẽ yêu cầu ngươi phân chia bảo vật vậy.

Diêm Chính Khang lên tiếng nói, giọng điệu kỳ quái. Vừa nghe liền biết hắn đang chế giễu Sở Mộ.

Sở Mộ lại hoàn toàn không để ý đến Diêm Chính Khang.

- Ta tin tưởng Sở Mộ. Hắn nói không có, chính là không có.

Luyện Hồng Vân nghiêm mặt nói. Tuy rằng bình thường bộ dạng của hắn luôn cười hì hì, nhưng vào thời điểm này, hắn lại rất nghiêm túc.

Hai người Cổ Loạn Không cùng Dương Chiến Thiên không mở miệng. Chỉ có điều thần sắc của bọn họ lại dường như đang nói rõ, bọn họ tin tưởng lời Sở Mộ nói.

- Mấy người các ngươi vốn chính là một phe. Hắn nói cái gì các ngươi tin tưởng cái đó, là rất bình thường. Đến lúc đó, các ngươi khẳng định có thể được phân chia một ít bảo vật.

Diêm Chính Khang thấy Sở Mộ không nhìn hắn, trong lòng dâng lên một cơn giận dữ. Sau khi nghe được Luyện Hồng Vân nói xong, hắn lại mở miệng lần nữa, không ngừng châm chọc.

Một số người nhíu mày. Thái độ Diêm Chính Khang khiến cho bọn họ cảm thấy không thích. Chỉ có điều bọn họ không nói xen vào. Dù sao giữa bọn họ cùng Sở Mộ, không có giao tình gì.

- Sở huynh không cần phải lo lắng. Chúng ta quả thực sẽ không yêu cầu Sở huynh lấy bảo vật bên trong Thiên Cổ Thánh Điện ra phân phối.

Phó Minh Chủ Hình Lương cười nói:

- Chỉ có điều, nếu như Sở huynh nguyện ý, vậy tốt nhất chính là, ha ha...

Không có người nào cười cùng Hình Lương. Bầu không khí có chút nhạt nhẽo. Sau khi Hình Lương cười gượng hai tiếng, nghiêm sắc mặt nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, tiếp tục mở miệng nói:

- Thâm Lam Thần Châu liên quan đến nhiệm vụ của chúng ta. Nếu như Sở huynh có nhận được Thâm Lam Thần Châu, ta cảm thấy chắc hẳn là nên lấy ra, giao cho Kiếm Minh bảo quản.

- Ta thực sự nhận có được Thâm Lam Thần Châu.

Vừa nhắc lại vấn đề này, Sở Mộ cũng không lảng tránh lần nữa. Ngược lại thẳng thắn nói ra. Hắn vừa nói dứt lời, ánh mắt của đám người Trương Phàm cùng Hình Lương nhất thời sáng lên. Sở Mộ lại giống như không nhìn thấy, tiếp tục nói:

- Giao cho Kiếm Minh bảo quản sao? Vậy sau khi giao cho Kiếm Minh xong, để ở nơi nào?

- Cổ Thần Kiếm Minh chính là do Minh Chủ triệu tập sáng lập ra. Tất nhiên là giao cho Minh Chủ bảo quản.

Hình Lương đương nhiên nói.

Thần sắc Trương Phàm không thay đổi. Thoạt nhìn, hình như hắn cũng cho là như vậy.

- Chỉ là một viên Thâm Lam Thần Châu mà thôi. Ta cũng không hiếm lạ gì.

Sở Mộ nói xong, trong tay hắn liền xuất hiện một viên trân châu màu lam đậm. Trong nháy mắt ánh mắt của mọi người bị thu hút tới. Bất chợt, Thâm Lam Thần Châu này biến mất:

- Chỉ có điều, đây là do ta ở trong Thiên Cổ Thánh Điện cửu tử nhất sinh, mới nhận được. Chỉ bởi vì một câu nói của ngươi, ta sẽ giao Thâm Lam Thần Châu này cho người khác bảo quản sao? Vì sao ta phải giao Thâm Lam Thần Châu cho ngươi tới bảo quản?

Sở Mộ nhìn Trương Phàm, hỏi ngược lại. Không đợi Trương Phàm mở miệng nói, hắn lại hỏi ngược:

- Ngươi cho rằng mình có năng lực, bảo quản Thâm Lam Thần Châu này sao?

Cuối cùng Sở Mộ đã nhìn ra được, Cổ Thần Kiếm Minh này lại chẳng khác nào một mình Trương Phàm độc đoán. Không biết hắn lấy dạng thủ đoạn nào, khiến cho đám người Hình Lương đối với hắn khăng khăng một mực.

Đã như vậy, Sở Mộ cũng sẽ không khách khí.

- Sở Mộ, giao Thâm Lam Thần Châu ra. Giao cho Minh Chủ bảo quản.

Diêm Chính Khang vỗ bàn một cái, lớn tiếng quát.

Sở Mộ quay đầu nhìn về phía Diêm Chính Khang. Hai tròng mắt sắc bén, giống như hai thanh kiếm sắc bén trực tiếp đâm vào trong hai mắt Diêm Chính Khang. Nhất thời tâm thần Diêm Chính Khang run lên. Trong nháy mắt đồng tử của hắn co lại. Hắn nhắm hai mắt lại, quay đầu sang một bên, không dám đối diện cùng Sở Mộ.

- Thâm Lam Thần Châu ở ngay trên người ta. Có gan cứ tới mà lấy.

Sở Mộ cười nói.

Ai dám?

Liên hệ một chút, ở bên trong Thiên Cổ Thánh Điện, Sở Mộ có thể cùng cường giả tuyệt thế đánh một trận, thậm chí trở thành kỹ năng chiến đấu cuối cùng của Doanh gia. Lại kết hợp với hiện tại, tu vi của hắn đã đạt tới Vạn Cổ tứ trọng thiên sơ kỳ. Thực lực phát huy ra, có thể cường đại tới mức nào?

Khó có thể tưởng tượng được.