- Tiểu hữu, thực cảm tạ.

Thất trường lão trịnh trọng hành lễ với Sở Mộ..

Một Thánh cấp cửu hành lễ với Thánh cấp nhị tinh cũng không phải chuyện kỳ quái, dù sao trong một ít thế lực chỉ dùng địa vị phân chia chứ không phải tu vi.

Nhưng Sở Mộ là Thánh cấp nhị tinh tới từ bên ngoài, còn không biết xuất thân và lai lịch gì, mà Thất trường lão lại là trưởng lão Ngũ Linh Vương tộc, Ngũ Linh Vương tộc không phải thánh địa gì nhưng lại vượt qua vô số thế lực siêu cấp của Nhân tộc, cường đại hơn rất nhiều, giả như thánh địa không có Thánh Hoàng tọa trấn, chỉ sợ còn không phải đối thủ của Ngũ Linh tộc.

Sở Mộ thản nhiên nhận lấy, tuy hắn không rõ Ngũ Linh Kiếm Điển có tác dụng thế nào với Ngũ Linh tộc.

- Hiện tại còn không biết tên của tiểu hữu.

Thất trường lão hành lễ sau đó cười nói.

- Ta tên Sở Mộ.

Sở Mộ nói ra.

- Sở tiểu hữu cũng biết, Ngũ Linh Kiếm Điển có ý nghĩa thế nào với Ngũ Linh tộc.

Thất trường lão cũng nhìn ra tâm tư của hắn, sau đó nói:

- Sở tiểu hữu không đưa Ngũ Linh Kiếm Điển tới, Ngũ Linh tộc chúng ta cũng không biết rõ, Sở tiểu hữu lại bất chấp nguy hiểm tới nơi này giao cho chúng ta, đây là đại ân với Ngũ Linh tộc, ngươi chính là ân nhân của Ngũ Linh tộc.

Nghe đối phương nói thế, Sở Mộ lập tức cả kinh:

- Có phải quá lời hay không?

Đại ân, hai chữ này phải dùng đúng người, có lẽ không tính là cái gì, nhưng đối với một chủng tộc lại có ý nghĩa trọng đại.

- Không quá lời!

Thất trường lão lời nói:

- Ngũ Linh nhất tộc trời sinh nắm giữ ngũ hành chi lực, điểm này tộc khác không bằng, nhưng trên con đường kiếm đạo lại tương đối bạc nhược yếu kém, đương nhiên, tộc của ta cũng không phải không thể tu hành kiếm đạo, nhưng từ xưa tới nơi, tộc ta đặt kiếm đạo và ngũ hành chi đạo song song với nhau, mỗi một tộc nhân đều tu luyện kiếm đạo và ngũ hành chi đạo, nhưng vài ngàn năm trước từng xuất hiện biến cố làm cho rất nhiều pháp môn kiếm đạo thất truyền, tuy ngày sau không ngừng hoàn thiện nhưng vẫn chưa đủ, hôm nay tiểu hữu mangNgũ Linh Kiếm Điển của Ngũ Linh Kiếm Thánh trở về, nó có tác dụng trọng yếu giúp tộc ta hoàn thiện kiếm đạo.

Sở Mộ nghe vậy gật gật đầu, hắn hơi suy nghĩ, cảm thấy có lẽ đây là một trong những lý do, không phải lý do duy nhất, nhưng rốt cuộc thế nào thì không rõ.

Đúng vậy, Ngũ Linh tộc còn có bí mật khác cùng nhịp thở với Ngũ Linh Kiếm Điển, chỉ có điều loại bí mật này Ngũ Linh tộc năm mạch linh tộc đều không biết, cũng chỉ có cao tầng trong Ngũ Linh Vương tộc mới hiểu, tự nhiên không có khả năng nói cho Sở Mộ biết.

Tuy cảm thấy lý do chưa đủ, Sở Mộ cũng không có truy cứu, bởi vì chẳng quan hệ gì với hắn.

- Trưởng lão, ta đã hoàn thành nguyện vọng của Ngũ Linh Kiếm Thánh tiền bối, cũng là thời điểm cáo từ.

Sở Mộ đứng dậy, nói.

- Chậm đã.

Thất trường lão vội vàng ngăn Sở Mộ:

- Ở xa tới là khách, huống chi Sở tiểu hữu mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng tới đây, có đại ân với tộc ta, chính là hảo hữu của tộc ta, sao có thể rời đi như vậy, chẳng phải lộ ra tộc ta quá bạc tình bạc nghĩa sao.

Ngụ ý muốn chiêu đãi Sở Mộ một phen.

Sở Mộ còn có việc cho nên không có ý định lưu lại, Thất trường lão nói một câu làm Sở Mộ suy nghĩ.

- Sở tiểu hữu tới đúng lúc, tiếp qua bảy ngày chính là thời điểm tộc ta mở Thần Sơn bí cảnh.

Thất trường lão nói ra:

- Thần Sơn bí cảnh của tộc ta ngàn năm mở ra một lần, là cơ duyên hiếm có, nếu tiến vào trong bí cảnh, bao nhiêu cũng có chút thu hoạch, bất kể tăng tu vi hay thực lực bản thân đều có hiệu quả rõ ràng, Sở tiểu hữu có đại ân với tộc ta, ta có thể làm chủ tặng Sở tiểu hữu một danh ngạch.

Thần Sơn bí cảnh ngàn năm mở một lần!

Sở Mộ nghe vậy liền động tâm.

Thương Lan Hoàng thành có bí cảnh trăm năm mở một lần, mấy trăm năm mở một lần, tiến vào một ngày tương đương trăm năm, hắn có tăng lên thật lớn, đương nhiên, Ngũ Linh tộc có Thần Sơn bí cảnh phải chăng thần kỳ như bí cảnh trăm năm hay không, Sở Mộ không biết, nhưng hắn đoán không tầm thường, bởi vì ngàn năm mở một lần.

Không phải nói thời gian mở bí cảnh càng dài càng tốt, nhưng tối thiểu bí cảnh mở thời gian dài như thế thường thường không kém.

Sở Mộ cũng cảm nhận được thành ý của đối phương, cho nên hắn dang tự hỏi.

Hiện tại hắn cần tăng thực lực lên, tăng thực lực thật nhanh, như vậy mới không thúc thủ vô sách khi đối mặt với cường giả, giống như đối mặt cường giả tuyệt thế, lúc này hắn không có chút lực hoàn thủ nào.

Còn nữa, muốn tìm kiếm... Thâm Lam Thần Châu, tìm được thế giới chi linh, thực lực bây giờ còn chưa đủ.

Tăng thực lực lên, mặc kệ dùng phương thức gì, mặc kệ tăng lên góc độ nào cũng đáng làm.

- Tốt!

Sở Mộ đáp ứng.

Thất trường lão thở ra, hắn ý định dùng phương thức này hoàn ân tình cho Sở Mộ.

- Sở tiểu hữu, Ngũ Linh Kiếm Điển vô cùng trọng yếu với tộc ta, danh ngạch Thần Sơn bí cảnh với tộc ta cũng trọng yếu, cho nên đến chuyện đưa danh ngạch cho tiểu hữu, trừ cao tầng của tộc ta ra, những người khác sẽ không biết được.

Thất trường lão giải thích nói:

- Bởi vậy, đến lúc đó trơớc khi tiến vào Thần Sơn bí cảnh sẽ có người bất mãn, do đó đến tìm tiểu hữu gây phiền toái, cũng mong tiểu hữu đảm đương một hai, nếu như tiểu hữu ngại phiền toái thì ra an bài trụ sở cho tiểu hữu, không bị quấy rầy, thẳng đến ngày Thần Sơn bí cảnh mở ra sẽ mời tiểu hữu vào.

- Cũng tốt!

Sở Mộ nói, hắn vui vẻ đáp ứng, đối phương thành ý mười phần.

Hắn không sợ phiền toái nhưng không thích phiền toái không cần thiết, có thể tránh phiền toái càng tốt, Sở Mộ còn mong vì như vậy, danh ngạch Thần Sơn bí cảnh trân quý, bị người ngoài như mình chiếm được, không biết sẽ có bao nhiêu người Ngũ Linh tộc bất mãn.

Vực này tên là Thiên Linh vực.

Đại lục thế giới Thâm Lam cũng chia thành lớn nhỏ nhỏ, tuyệt đại đa số vực đều là Nhân tộc chiếm cứ, chỉ có một ít tiểu vực do dị tộc chiếm cứ.

Dị tộc cũng có một ít tướng mạo giống Nhân tộc, ví dụ như Ngũ Linh tộc nhưng không phải Nhân tộc, còn có Thiên Tộc cũng không phải Nhân tộc.

Thiên Linh vực, nghiêm khắc mà nói chỉ thuộc về Thiên Tộc vực, tuy số lượng Thiên Tộc nhân không nhiều lắm nhưng chiếm cứ vực này, mà Ngũ Linh tộc không tính là phụ thuộc Thiên Tộc nhưng thực lực chỉnh thể không bằng Thiên Tộc, cho nên lãnh địa của Ngũ Linh tộc cũng gọi là Ngũ Linh Thần Sơn, ở khu vực biên giới của Thiên Linh vực, nối liền với Thiên Cổ Vực.