- Ba vị, Hạ khách khánh là Kiếm Thánh, không phải là cường giẳ Thánh cấp tầm thường. Có lẽ các ngươi không còn dị nghị gì chứ?

Sở Mộ cười.

Sắc mặt ba người tái nhợt.

- Ba vị, từ lúc bắt đầu các ngươi vẫn luôn yêu cầu, lại không ngừng bổ sung yêu cầu, như vậy có phải quá quá phận hay không?

Sở Mộ lạnh lùng nói.

Ba người lập tức giật mình. Đúng vậy, từa lúc bắt đầu dường như chỉ có một mình bên bọn họ ra yêu cầu, nói yêu cầu nọ yêu cầu kia...

- Các ngươi yên tâm, Hạ khách khanh chỉ ra tay một lần, đối kháng với một người trong các ngươi.

Sở Mộ lần nữa nói, ngữ khí mang theo vài phần khinh miệt khiến cho sắc mặt ba người đỏ bừng lên, thế nhưng lại không thể phản bác được gì.

Bọn hắn thực sự đang lo lắng một mình Hạ Trấn Không ra tay thu thập ba người bọn hắn.

Bây giờ nghe Sở Mộ nói, trong lòng thở dài một hơi.

- Thực lực Hạ Trấn Không rất mạnh, bất luận một ai trong ba người chúng ta đều không phải là đối thủ. Nhưng mà trận này là ba đấu ba, chỉ cần thắng hai là được. Chỉ cần hai người còn lại thắng hai trận, chúng ta là người thắng.

Đại trưởng lão Tinh Kiếm môn truyền âm cho hai môn chủ.

- Để ta đối phó với Hạ Trấn Không.

Môn chủ Vương Kiếm môn nói. Trong ba người thực lực hắn xem như yếu nhất, nhưng mà cũng không yếu hơn là bao.

- Sở tông chủ, ba đấu ba. Như vậy xin hỏi người thứ ba của quý tông là ai?

Môn chủ Vọng Kiếm môn mở miệng nói.

- Ta.

Sở Mộ nói.

- Ngươi...

Ba người lập tức cả kinh.

- Chính là ta...

Sở Mộ cười nói.

- được rồi, nơi này là Chân Kiếm tông. Là khách, các ngươi có quyền ưu tiên lựa chọn đối thủ.

- Chúng ta thắng rồi.

ba người môn chủ Vọng kiếm môn âm thầm mừng rỡ không thôi.

Người thứ ba không ngờ lại là một Thánh cấp nhị tinh sơ kỳ như Sở Mộ. Cho dù đối phương có lợi hại hơn đi chăng nữa cũng không có khả năng chống lại Thánh cấp thất tinh.

- Trận chiến đầu tiên, ta khiêu chiến Hạ Trấn Không.

Môn chủ Vương Kiếm môn mở miệng nói. Chợt, không đợi Hạ Trấn Không nói chuyện, hắn lại lập tức mở miệng:

- Ta không phải là đối thủ của Hạ Trấn Không cho nên ta nhận thua. Chúc mừng Sở tông chủ, quý tông thắng ván đầu tiên, có một khởi đầu rất tốt.

- Các ngươi quả thực biết phát huy bản lĩnh vô liêm sỉ tới mức tận cùng, rất là tinh tế. Ta thậm chí đang rất hoài nghi, rất cuộc các ngươi có phải dệ tử Chân Thần kiếm tông hay không.

Sở Mộ không nhanh không chậm nói.

- Coi như là phải, chỉ sợ cũng là đệ tử năm đó đào tẩu ra ngoài, lại làm bộ đi chấp hành nhiệm vụ a.

Đại trưởng lão phụ họa, nói một câu.

Sở Mộ và Đại trưởng lão kẻ tung người hứng, sắc mặt ba người đối phương tím lại như gan heo.

- biết rõ không địch lại mà lại xông lên, đây chẳng qua chỉ là hành vi của mãng phu mà thôi.

Môn chủ Vương Kiếm môn hừ lạnh một tiếng, phản bác lại.

Sở Mộ thản nhiên cười, không có để ý tới hắn.

- Ván đầu tiên chấm dứt, hiện tại ván thứ hai bắt đầu.

- Ta lựa chọn hắn.

Môn chủ Vọng Kiếm môn nhìn Đại trưởng lão Chân Kiếm tông rồi nói.

Đây là chuyện trong dự liệu, đám người Sở Mộ thối lui, đem sân nhường lại cho Đại trưởng lão và môn chủ Vọng Kiếm môn.

Sở Mộ biết rõ Đại trưởng lão còn không phải là đối thủ của đối phương. Dù sao cũng mới đột phá không bao lâu, một thân lực lượng còn không có hoàn toàn thích ứng, nắm giữ. Còn đối phương đã chìm đắm mấy chục năm ở cấp độ Thánh cấp thất tinh sơ giai. Đối với lực lượng bản thân đã nắm giữ một cách thuần thục.

Trừ phi Đại trưởng lão là tuyệt thế thiên tài. Nhưng mà hắn không phải, có thể đột phá tới Thánh cấp thất tinh đã xem như vậy khí, thiên phú bản thân cũng có hạn.

- Thứ ta truyền thừa lại chính là Vọng Sơn kiếm điểm của Chân Thần kiếm tông.

Môn chủ Vọng Kiếm môn nói với Đại trưởng lão Chân Kiếm tông.

- Năm đó ta chỉ là một đệ tử chính thức của Chân Thần kiếm tông mà thôi.

Đại trưởng lão nói, hắn nghe lời nói của đối phương lập tức ý thức được, đối phương năm đó rất có thể là đệ tử hạch tâm của Chân Thần kiếm tông.

Bởi vì chỉ có đệ tử Hạch Tâm mới có tư cách tu luyện kiếm điển. Vọng Sơn kiếm điển, Bá Vương kiếm điển, Phi Tinh kiếm điển....

Nếu như là trước kia nhất định Đại trưởng lão sẽ rất kích động. Nhưng hiện tại hắn không có bất kỳ cảm giác kích động nafop.

Người trước mắt này là đối tượng ma luyện rất tốt, có thể trợ giúp hắn nắm giữ lực lượng hiện tại. Về phần thắng hay bại, trước đó tông chủ cũng từng nói qua cho hắn nghe. Chỉ cần cố hết sức chiến một trận là được.

Vứt bỏ tất cả tạp niệm, Đại trưởng lão cầm kiếm trong tay, phong mang không dứt, đó là một cỗ khí tức trước nay chưa từng có, cho dù chết cũng không sờn, khiến cho sắc mặt mọi người khẽ đổi.

Kiếm ý của Đại trưởng lão chỉ là kiếm ý bình thường. Nhưng mà dưới cỗ khí thế này kiếm ý của hắn lại trở nên vô cùng thuần tuýu.

Ra tay, một kiếm tựa như lưu tinh xẹt qua không trung, bắn thẳng về phía môn chủ Vọng Sơn môn.

- Sĩ Sơn vọng nhạc.

Môn chủ Vọng Kiếm sơn khẽ quát một tiếng rồi vung kiếm. Kiếm quang trong nháy mắt hóa thành hư ảnh một ngọn núi cao đánh về phía Đại trưởng lão.

Đám người Sở Mộ thì xem hai người chiến đấu.

Đây cũng là lần đầu tiên Sở Mộ nhìn kiếm điển truyền thừa của Chân thần kiếm tông.

Quan sát một lát, hắn phát hiện ra kiếm chiêu của Vọng Sơn kiếm điển quả thực rất mạnh, nhưng mà không có cách nào so sánh với những kiếm pháp trong Vạn Kiếm bi lâm kia. Dù sao những kiếm pháp kia có thể nói là tinh hoa kiếm đạo sau khi cường giả Chân Thần kiếm tông tu luyện kiếm điển của bổn tông, kết hợp với nhiều năm kinh nghiệm của mình, cuối cùng mới sáng tạo ra những kiếm pháp này.

Môn chủ Vọng Sơn môn tu luyện Vọng Sơn kiếm điển mấy ngàn năm, vô cùng thuần thục, tinh hoa hoàn toàn hiểu rõ. Hơn nữa trên cơ sở Vọng Sơn kiếm điển tự nghĩ ra kiếm pháp thích hợp với bản thân mình, đồng thời còn là kiếm pháp cường đại hơn.

Dưới thân kiếm của môn chủ Vọng Kiếm môn, rất nhanh Đại trưởng lão chỉ có thể phòng ngự và né tránh.

Tâm không tạp niệm, Đại trưởng lão đem mỗi một phần lực lượng điều động, không ngừng phòng ngự, không ngừng né tránh, đồng thời còn tìm cơ hội phản kích. Dưới áp lực rất lớn, vốn Đại trưởng lão còn chưa hoàn toàn nắm giữ lực lượng trong ngời, nhưng mà lúc này lại nhanh chóng nắm giữ, vận dụng tự nhiên.

Đúng như Sở Mộ dự liệu, Đại trưởng lão vốn không phải là đối thủ của đối phương.

Chỉ là thời gian chống cự còn chưa đủ nửa khắc Đại trưởng lão đã bị đánh bại. Nhưng mà thu hoạch của hắn lại không nhỏ. Đối kháng chưa đủ nửa khắc đồng hồ còn hơn hắn khổ luyện nửa năm. Đối với nắm giữ lực lượng của bản thân càng têm sâu rộng hơn.