Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 257: Gia Cát Xung! Nơi ba cửa ải hiểm yếu

Nếu như chỉ bởi vì có nguy hiểm tính mạng mà rời khỏi đây, như vậy bọn họ cực cực khổ khổ tu luyện tranh đoạt Bách Cường lại có ý nghĩa gì? Lui một bước mà nói, buông tha như vậy, sau khi quay về, không phải sẽ bị mọi người phỉ nhổ. Ngay cả nội tâm của mình cũng không có cách nào tha thứ cho mình, nảy sinh tâm ma. Từ đó về sau lại cũng không cách nào tiến bước được nữa.

- Xem ra, các ngươi cũng không dự định rời khỏi đây.

Gia Cát Xung nói, trong nháy mắt giọng nói không ngờ có điểm quái dị, khiến người ta nghe không ra rốt cuộc là hắn đang thưởng thức hay là thờ ơ:

- Chỗ ba cửa ải hiểm yếu là sát hạch của kiếm phủ đối với học viên mới dưới Hóa Khí Cảnh. Có sát hạch, tất nhiên sẽ có thưởng. Ở trong ba cửa ải hiểm yếu, phàm là học viên mới có thể đoạt được mười vị trí đầu, đều có thể có được thưởng học phần tương ứng. Thứ tự càng cao thưởng học phần càng nhiều.

- Vị... Sư huynh này... Cái gì gọi là học phần?

Tôn Trường Phong làm kiếm lễ, hỏi.

- Giống như điểm cống hiến trong kiếm phái.

Gia Cát Xung liếc mắt nhìn Tôn Trường Phong, thản nhiên nói:

- Nhớ kỹ, xông qua ba cửa ải, là dựa vào năng lực của tự bản thân các ngươi, không được mượn ngoại lực gì. Đồng thời, không được xuất kiếm trực tiếp công kích người khác. Bằng không đừng trách ta hạ thủ vô tình.

Mặc dù giọng nói không có tàn nhẫn, nghe còn bình bình thản thản, nhưng lại khiến cho trong lòng người ta cảm thấy sởn tóc gáy. Trái tim còn co lại, giống như bị kiếm phong tới gần. Bất kỳ kẻ nào cũng nghe ra được, Gia Cát Xung không phải đang nói đùa..

- Bắt đầu xông qua ải!

Gia Cát Xung quát khẽ.

Lập tức có người phản ứng nhanh chóng thi triển thân pháp, lao về phía đỉnh núi Hắc Giao. Bọn họ xuất phát lập tức kinh động tới những người khác. Tất cả đều vội vàng lên đường, đều thi triển thân pháp, tranh đoạt với người khác lao tới trước.

Mặc dù không biết mười người đứng đầu sẽ được thưởng bao nhiêu học phần, nhưng nếu học phần tương tự với điểm cống hiến kiếm phái, mọi người đều hiểu giá trị của học phần không tầm thường. Bất kể là thưởng bao nhiêu học phần chung quy đều tốt hơn so với không có được. Nếu đạt được mười vị trí đứng đầu, cho dù là không có được thưởng gì, cũng đủ để khiến cho một vài coi trọng.

Gia Cát Xung xoay người nhìn lại. Hơn một ngàn học viên mới, thi triển hết năng lực, nhanh chóng đi trên núi Hắc Giao.

- Không có gì bất ngờ, mười vị trí đầu hẳn là mười người bọn họ.

Gia Cát Xung thầm nghĩ. Làm cao thủ Khí Hải Cảnh, nhãn lực của hắn rất mạnh. Có thể cảm giác được tu vi của những học viên mới. Bởi vậy, hắn mới đưa ra phán đoán như vậy.

...

- Sư đệ, không cần phải để ý tới ta, cứ thoả thích thể hiện, đoạt lấy một vị trí trước mười đi.

La Ngọc Phong nói.

- Được.

Sở Mộ gật đầu. Hắn ngược lại không phải tận lực chờ đợi La Ngọc Phong. Chẳng qua là thân pháp vừa mới thi triển, kiếm khí trong cơ thể vận chuyển tuần hoàn, cần có một giai đoạn điều chỉnh. Mà bây giờ, khi điều chỉnh xong, là thời điểm nên bạo phát.

Tiếng bọn họ nói chuyện với nhau không lớn cũng không nhỏ. Mọi người xung quanh đều có thể nghe được. Nhất thời có người lộ ra tiếng cười nhạo, vẻ mặt đầy xem thường. Ở trong mắt bọn họ, tu vi của Sở Mộ chẳng qua chỉ là thập đoạn đỉnh phong mà thôi, còn chưa tới nửa bước Hóa Khí. Lúc này ở trên phương diện tốc độ có thể ngang hàng cùng bọn họ, đã là đặc biệt tốt rồi.

Vậy mà còn có người bảo hắn không cần e ngại, cứ thoả thích thể hiện. Đây không phải là nói, hắn còn có phần giữ lại sao? Quả thực chính là chuyện nực cười.

Một giây sau, những người cười nhạo xem thường nhất thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, biểu tình giống như gặp phải quỷ. Tốc độ bọn họ trong lúc vô tình đã giảm xuống. Bởi vì bọn họ chỉ thấy tốc độ của gia hỏa thập đoạn đỉnh phong bên cạnh này chợt tăng lên.

Vèo.

Hắn giống như một trận gió mạnh bay về phía trước. Nhoáng cái, chỉ còn lưu lại một bóng lưng.

- Thật nhanh...

Mỗi người đều âm thầm kinh ngạc.

- Ta cũng phải nỗ lực lên.

La Ngọc Phong âm thầm khuyến khích bản thân. Hắn loại trừ tất cả tạp niệm, hết sức chăm chú thi triển thân pháp. Tốc độ cũng có phần gia tăng.

Hơn một ngàn học viên mới, mỗi người thấp nhất cũng là tu vi thập đoạn đỉnh phong. Hơn nữa còn đều không phải là thập đoạn đỉnh phong bình thường. Lúc này bọn họ thi triển hết năng lực ra, giống như ngôi sao băng bay nhanh về phía đỉnh núi Hắc Giao. Tốc độ cực nhanh, mang theo từng tiếng xé gió mãnh liệt.

Sau một khoảng thời gian, chênh lệch liền bắt đầu thể hiện ra. Phần lớn đệ tử thập đoạn đỉnh phong ở phía dưới cùng, liều mạng đuổi theo. Nhưng bất đắc dĩ do chênh lệch trong tu vi, bọn họ khó có thể theo kịp.

Dù sao, bọn họ không phải là kiếm giả bình thường, tu luyện kiếm khí quyết cùng với thân pháp đều không tầm thường. Nhưng những người nửa bước Hóa Khí ở trên phương diện công pháp thân pháp, cũng sẽ không kém hơn bọn họ. Thậm chí có thể sẽ còn cao hơn.

Mà ở trong những người tu vi nửa bước Hóa Khí, cũng có kẻ mạnh kẻ yếu. Những kẻ yếu chỉ nhanh hơn so với những người tu vi thập đoạn đỉnh phong một ít. Những những kẻ nửa bước Hóa Khí lợi hại còn nhanh hơn cả bọn họ. Cho nên, không bao lâu, các loại chênh lệch bắt đầu hoàn toàn thể hiện ra.

Sở Mộ thi triển là thân pháp Tật Phong Lược Ảnh. Môn thân pháp cao giai này đã được hắn tu luyện tới mức độ viên mãn. Cho dù hiện tại hắn không có dung nhập bốn thành Phong Chi Ý Cảnh, tốc độ của hắn vẫn nhanh tới mức không thể tưởng tượng nổi.

Hắn vượt qua một người rồi lại một người. Mọi người chỉ cảm thấy bên tai dường như có một trận gió thổi qua. Tiếp theo khóe mắt thoáng nhìn một hư ảnh nhoáng lên bay vút ra. Trong nháy mắt, bọn họ đã bị vượt qua. Chờ tới khi bọn họ muốn nhìn thấy rõ, lại phát hiện cái bóng kia đã biến mất không thấy bóng dáng.

...

- Luyện Thanh Vân sư huynh, nhất định có thể thu được vị trí trước mười.

Trong số một vài học viên mới nửa bước Hóa Khí đang chạy vội trong tốp thứ hai, có người vừa thở vừa nói chuyện với nhau.

- Không sai. Luyện Thanh Vân sư huynh nhất định có thể đoạt được vị trí trước mười. Nói không chừng còn có thể đoạt được danh hiệu đứng đầu.

- Nực cười. Vị trí trước năm là thuộc về con cháu vương thất chúng ta. Năm người phía sau mới có thể thuộc về đệ tử kiếm phái các ngươi.

Một con cháu vương thất lạnh lùng phản bác.

- Ai đoạt được vị trí trước năm còn chưa biết đâu. Nói không chừng con cháu vương thất các người cũng không nhất định có thể đoạt được vị trí trước mười.

Đệ tử kiếm phái tất nhiên không cam lòng tỏ ra yếu kém, cũng phản bác.

- Hừ, vậy mỏi mắt mong chờ.

Người con cháu vương thất kia hừ lạnh nói. Loại đấu miệng lưỡi này không có ý nghĩa gì. Tất nhiên hắn không cần phải tiếp tục nữa. Chỉ có điều bọn họ đều ra sức, chính là muốn vượt qua đối phương.

Hoàng Phủ Trường Không cũng ở trong tốp thứ hai, vừa thi triển thân pháp, vừa suy nghĩ. Trong lúc bất chợt, trong đầu hắn hiện lên đệ tử kiếm phái hạ phẩm mình đã gặp mấy tháng trước kia.