Thân hình Sở Mộ lóe lên, xuất hiện ở bên ngoài sơn động. Sáu Kiếm Vương tứ tinh bị thương và hai Kiếm Vương ngũ tinh đang đợi. Chỉ thấy một bóng người xuất hiện, liền có hai đạo kiếm quang sáng lên.

Hai Kiếm Vương ngũ tinh trước sau bị kiếm chiêu đánh trúng, bị thương. Sáu Kiếm Vương tứ tinh khác lại một lần nữa bị thương. Mỗi người đều không ngừng phun ra máu.

Ngay sau đó, nhẫn không gian trên ngón tay của bọn họ đều bị đoạt lấy. Sắc mặt mỗi người đại biến, giãy dụa muốn đứng dậy đoạt lại, trái lại bị Sở Mộ một quyền đánh bay.

Sở Mộ cũng không nói lời nào, mà cầm chín cái nhẫn không gian này, quay về sơn động của mình. Đám người Chu Hoa Bằng kia muốn đoạt lấy thành quả lao động của người khác. Người ta không cho lại đánh người ta thành trọng thương, cứng rắn ra tay đoạt lấy. Cách làm của Sở Mộ hiện tại chính là một đáp lễ cho bọn họ.

- Sở huynh đệ, ngươi đã trở về. Có bị thương không?

Vương Hoài Lâm vẫn đứng chờ đợi ở bên ngoài sơn động của Sở Mộ. Nhìn thấy Sở Mộ vội vàng đi tới, hắn vội vàng hỏi.

- Không có việc gì.

Sở Mộ nói:

- Vương đại ca, ngươi về trước chữa thương đi. Ta có một chút việc cần xử lý. Sau này lại nói tiếp.

- Được.

Vương Hoài Lâm nhìn Sở Mộ đi vào bên trong sơn động, hắn cũng quay về sơn động của mình.

Sau khi Sở Mộ quay về bên trong sơn động, hắn ngồi xếp bằng xuống. Cuộc chiến đấu trước đó, thoạt nhìn hắn hoàn hảo không tổn hao gì, kì thực cũng bị thương. Đó là nội thương. May chỉ là vết thương nhẹ. Dựa vào năng lực của bản thân hắn, cho dù không có đan dược trợ giúp, không bao lâu vẫn có thể khỏi được.

Sở Mộ hấp thu nguyên khí thiên địa tiến vào trong cơ thể, vận chuyển công pháp, kiếm nguyên chảy xuôi ở trong kinh mạch. Thần Hoang Kiếm Quyết không phải là một môn công pháp thích hợp để chữa thương. Chỉ có điều ít nhiều cũng sẽ đưa đến một ít tác dụng.

Chủ yếu nhất là Sở Mộ nắm giữ bản nguyên mộc, lực sinh cơ bừng bừng đang tản ra, tự dưỡng những chỗ bị thương, làm cho thương thế nhanh chóng khôi phục. Không cần bao nhiêu thời gian, hắn có thể khỏi hẳn.

Bàn tay mở ra. Chín cái nhẫn không gian nằm yên tĩnh ở trong lòng bàn tay Sở Mộ!

Đây chính là những cái nhẫn không gian Sở Mộ cướp đoạt được từ trong tay của Chu Hoa Bằng cùng với chó săn của hắn. Bên trong, còn có phần tích góp được của đám người Chu Hoa Bằng.

Điều Sở Mộ cần phải làm là, mạnh mẽ phá hỏng dấu vết thần niệm trên nhẫn không gian, thứ nhất lấy ra đồ vật bên trong. Thứ hai là báo thù cho Vương Hoài Lâm. Thứ ba là khiến cho đám người Chu Hoa Bằng nếm thử cảm giác thống khổ khi tinh thần bị tổn thương.

Cái thứ nhất là nhẫn không gian của Chu Hoa Bằng. Chu Hoa Bằng là Kiếm Vương ngũ tinh đỉnh phong, thực lực cường đại nhất, thần niệm cũng cường đại nhất. Nhưng so với Sở Mộ, lại vẫn có vẻ chưa đủ.

Thần niệm xông vào bên trong nhẫn không gian, đối mặt với lực thần niệm của Chu Hoa Bằng, triển khai chém giết. Sở Mộ lấy phương thức bí pháp kiếm thần niệm, chu toàn xuống, không ngừng suy yếu dấu vết thần niệm của Chu Hoa Bằng.

Thứ nhất, thần niệm của Sở Mộ cường đại hơn. Thứ hai thần niệm của Sở Mộ có thể bổ sung, nhưng Chu Hoa Bằng lại không có cách nào bổ sung. Không bao lâu, thần niệm của Chu Hoa Bằng bị đánh tan. Cùng lúc đó, sắc mặt Chu Hoa Bằng đại biến, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi. Sắc mặt hắn trắng bệch, hai mắt bắn ra tinh quang kinh người, tràn ngập oán hận.

- Tiểu tử khinh người quá đáng…

Chu Hoa Bằng gầm lên giận dữ, ngã ngửa xuống mặt đất, bất tỉnh. Hắn vốn bị nội thương. Hiện tại thế giới tinh thần bị thương, hắn không nhịn được hôn mê.

Mấy thủ hạ khác bị thương thấy vậy đều kinh hãi. Ngay sau đó, người thứ hai toàn thân run lên, hai mắt trợn trừng, ngã thẳng xuống đất.

Các Kiếm Vương khác liên tiếp ngã xuống đất, bất tỉnh. Nhẫn không gian của bọn họ đều bị Sở Mộ phá hết dấu vết thần niệm, tinh thần bị tổn thương.

Vào lúc này, trên mặt Sở Mộ đầy ý cười. Lần này hắn không chỉ báo thù cho Vương Hoài Lâm, còn có thu hoạch rất lớn, đủ để bù đắp lại một phần tài phú của bản thân đã bị các Ác Long Tinh Đạo cướp đi.

Chu Hoa Bằng bị bắt tới đây cũng đã gần bốn năm. Những người khác ít nhất cũng chỉ có hai năm. Trừ Nguyên Đan do bản thân ngưng luyện ra, số Nguyên Đan cướp đoạt được từ chỗ người khác cũng không ít. Ngoại trừ một phần dùng cho tu luyện ra, sau thời gian dài tích lũy, cũng không phải là số lượng ít.

Tuy rằng không biết vì sao chúng không bị các Ác Long Tinh Đạo cướp đi. Nhưng đã rơi xuống trong tay chính mình, vậy chính của mình.

Có chừng hơn ba mươi gần bốn mươi vạn hạt Nguyên Đan hạ phẩm. Nếu đổi lại thành Nguyên Dịch, đó chính là gần bốn mươi vạn cân hạ phẩm Nguyên Dịch. Vừa nghĩ tới con số này, đầu óc Sở Mộ có chút cháng váng.

Nhưng hắn tính toán một chút, nếu như luyện hóa tất cả những Nguyên Đan này, tối đa cũng chỉ khiến cho tu vi của hắn đột phá đến Tạo Hóa ngũ trọng thiên.

Đương nhiên, luyện hóa Nguyên Đan tuy rằng nhanh hơn so với nguyên tinh. Trong trường hợp đó, muốn luyện hóa gần bốn mươi vạn Nguyên Đan, cũng phải tốn một ít thời gian mới được. Còn phải tính toán tới lực chịu đựng của kinh mạch bên trong thân thể.

Không quan tâm thế nào, Sở Mộ thoáng cái nhận được rất nhiều tài phú.

Ngoài gần bốn mươi vạn Nguyên Đan hạ phẩm ra, còn có một ít đan dược khác. Không ngờ là đan dược chữa thương. Chính điều này đã khiến cho Sở Mộ sinh ra có vài suy đoán.

Đã có đan dược chữa thương, Sở Mộ cũng không khách khí. Hắn lấy ra một viên để dùng, khôi phục thương thế của bản thân. Sau khi thương thế khôi phục, hắn lập tức rời khỏi sơn động, tiến vào sơn động của Vương Hoài Lâm. Hắn lấy ra một nghìn Nguyên Đan hạ phẩm và đan dược chữa thương, đưa cho Vương Hoài Lâm.

Kể từ đó, Vương Hoài Lâm không chỉ có cầm về số Nguyên Đan bị đoạt đi, còn có nhiều thêm không ít. Lại thêm đan dược chữa thương, nội thương của hắn rất nhanh sẽ khỏi hẳn. Nhưng thật ra, vết thương trên phương diện tinh thần lại tương đối phiền toái hơn một chút, chỉ có thể từ từ tốt lên.

Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Sở Mộ rời khỏi sơn động của Vương Hoài Lâm, đi ngược về phía sơn động của lão già mặc áo bào màu xám. Hắn còn nhớ rõ, lời lão già mặc áo bào màu xám thần bí kia đã nói với mình lúc đó. Hiện tại, hắn đã đánh bại Chu Hoa Bằng. Đã đến lúc đi gặp.

Sở Mộ đi nhanh tới sơn động của lão già mặc áo bào màu xám. Lúc đi tới bên ngoài sơn động, lão già hình như biết hắn sẽ đến. Một giọng nói truyền ra, bảo Sở Mộ tiến vào bên trong sơn động.