Khí kình hình rồng vòng quanh người Long Tôn, gã thúc đẩy lực lượng huyết mạch chân long đến tột độ.

Chân Long đế vương lắc đầu nói:

- Tôn nhi khống chế lực lượng huyết mạch mới chỉ là nhập môn.

Đối diện Long Tôn bạo phát trùng kích, Vương Việt hơi lảo đảo lùi về sau, bước chân hơi di chuyển suy yếu Long Tôn bùng nổ. Thừa dịp Long Tôn không kịp trở tay Vương Việt bạo phát lực lượng tích góp đã lâu, tựa như trời sụp đất nứt đánh lên.

Thu về tiến lên, lực xung kích của Vương Việt đến mức tận cùng, hất Long Tôn ra sau đó một chân giẫm mạnh mặt đất làm nguyên Thăng Long đài lắc lư. Vương Việt hóa thành mãnh thú thái cổ lao ra, vai như thái cổ ma hùng muốn đụng bay núi cao, vai gã đập mạnh vào ngực Long Tôn.

Long Tôn chưa lấy lại tinh thần đã bị đụng lảo đảo liên tục thụt lùi. Vương Việt chợt khựng lại, trong quán tính mạnh mẽ gã giơ kiếm lên chém xuống như có ngọn núi từ trên trời giáng xuống.

Long Tôn biến sắc mặt, gã miễn cưỡng vận chuyển lực lượng mới phục hồi đã chống cự.

Vang tiếng nổ điếc tai, Long Tôn bị chém bay ngược ra, kiếm trong tay rung bần bật. Khí huyết cuồn cuộn, Long Tôn không chịu nổi hộc máu.

Phun búng máu xong lực lượng của Long Tôn cũng trôi đi, nhanh chóng suy yếu.

Vương Việt được nước lấn tới, gã cắn chặt răng vận dụng chút sức mạnh cuối cùng lại chém ra nhát kiếm. Trong tiếng nổ inh ỏi sàn Thăng Long đài như bị xới tung đá vụng xung kích, lần nữa đánh bay Long Tôn.

Vương Việt thở hồng hộc như trâu, ngực phập phồng kịch liệt, bàn tay cầm kiếm nổi gân xanh cục cục. Nếu không có ý chí mạnh mẽ thì Vương Việt rất muốn ngồi bệch xuống nghỉ ngơi giây lát.

Cơ bắp toàn thân đau thấu óc.

Đến đây thì Vương Việt đã kiệt sức, Long Tôn thì giang hai tay hai chân trên Thăng Long đài thở hổn hển. Nếu Long Tôn đứng dậy đánh trả thì không chừng có thể đánh bại Vương Việt.

Việc đã đến nước này, Long Tôn không còn sức gượng dậy. Vương Việt tuy còn đứng nhưng rất miễn cưỡng, có điều gã đã thắng.

Long Tôn đầu tiên thua dưới kiếm của Sở Mộ, bây giờ thua Vương Việt, gã đã mất tư cách thi đấu quán quân. Quán quân cuối cùng sẽ sinh ra giữa Sở Mộ và Vương Việt.

So tài đến bây giờ kết quả thật bất ngờ. Đầu tiên là ngựa ô Sở Mộ nổi lên, Long Tôn được cho là có khả năng được quán quân nhất thì liên tiếp thua dưới kiếm của Sở Mộ, Vương Việt.

Chuyện đời thật khó đoán.

Chiến đấu với Long Tôn làm Vương Việt kiệt sức, tất nhiên không thể đánh với Sở Mộ ngay được. Vương Việt có nửa canh giờ nghỉ ngơi, mặc kệ trong nửa canh giờ gã có hoàn toàn lấy lại sức hay không đều phải lên đài chiến một trận.

Vương Việt tiêu hao quá lớn, gã phải tranh thủ mỗi giây phục hồi.

So tài tổ Kiếm Vương cao giai đã chấm dứt từ lâu, quán quân đã sinh ra. Tổ Kiếm Vương trung giai đang so tài trận cuối quyết định quán quân thuộc về ai.

Hai Kiếm Vương lục tinh chiến đấu dữ dội, trong thời gian ngắn khó phân thắng thua.

Tinh khí thần của Sở Mộ đang ở đỉnh, hắn vừa quan sát hai Kiếm Vương lục tinh chiến đấu vừa nhớ lại cảnh Vương Việt và Long Tôn đánh nhau. Phong cách chiến đấu, mọi thứ của Vương Việt bị Sở Mộ phân tích tỉ mỉ.

Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.

Trong phân tích của Sở Mộ thì Vương Việt cũng tu luyện công pháp luyện thể cường đại nào đó, khiến cơ thể của hắn rất cứng cỏi, lực lượng và sức bật kinh người.

Tái hiện từng chút một, phân tích tỉ mỉ, thời gian dần trôi.

So tài của tổ Kiếm Vương trung giai chấm dứt, Kiếm Vương lục tinh cuối cùng giành quán quân tên Long Nguyệt, một nữ Kiếm Vương.

Bây giờ trận so tài chỉ còn tổ Kiếm Vương cấp thấp, Sở Mộ quyết đấu với Vương Việt.

Nửa canh giờ đến, Vương Việt mở mắt ra, tia sáng bắn ra bốn phía rồi thu về ngay, cảm giác nặng nề. Vương Việt đứng dậy đi tới giữa Thăng Long đài như thể gã là trung tâm nguyên sân.

Sở Mộ lắc người nhẹ nhàng đáp xuống Thăng Long đài, đối diện Vương Việt.

Không cần lão nhân tuyên bố, trận so tài bắt đầu.

Vương Việt mạnh mẽ trầm giọng nói:

- Quán quân là của ta!

Vương Việt giơ kiếm lên như tuyên thề, kiếm chém ra sóng xung kích đá vụn ập hướng Sở Mộ.

Kiếm ý đại địa khiến kiếm kỹ của Vương Việt cực kỳ dày nặng.

Sở Mộ lắc người né kiếm kỹ, hắn tước kiếm, phong nhẫn màu xanh xé gió. Kiếm ý bất diệt khiến phong nhẫn màu xanh có vị bất hủ.

Phong nhẫn xé gió bắn hướng Vương Việt, đòn công kích của Sở Mộ cũng ập đến.

Nửa canh giờ đủ cho Sở Mộ mô phỏng chiến đấu với Vương Việt thật rõ ràng. Sở Mộ đã phân tích ra phong cách chiến đấu của Vương Việt, làm sao né tránh, phản kích thế nào, tấn công ra sao, Sở Mộ đều mô phỏng lại hết.

Thân dùng không chi quy tắc khiến Sở Mộ nhẹ nhàng mơ hồ, lặng lẽ không tiếng động, không thể bắt giữ quỹ tích. Vương Việt không bắt được hướng đi của Sở Mộ nên khó phòng ngự có hiệu quả.

Song kiếm nằm trong tay Sở Mộ, từng nhát chém mơ hồ không tiếng gió, công kích từ các góc độ khác nhau.

Vương Việt giỏi nhất là phòng ngự, không sợ tấn công ngay mặt. Ví dụ như Long Tôn cuối cùng vẫn thua Vương Việt. Nhưng Sở Mộ không tấn công cuồng bạo mà từ các loại góc chết, kiếm mơ hồ quỷ bí công kích làm Vương Việt khó đề phòng.

Song kiếm như bão tố cuồng phong không chỗ không ở, kiếm quang liên miên bất tận, vô cùng tận tựa mưa to. Mỗi nhát kiếm ẩn chứa kiếm ý bất diệt, lực lượng quy tắc, Thần Hoang kiếm nguyên, còn dung nhập Chấn Địa kình đặc biệt của Sở Mộ, cực kỳ mạnh.

Hai tay Vương Việt cầm kiếm miễn cưỡng ngăn cản các nhát chém hai chân vững vàng như cắm rễ trên Thăng Long đài.

Nhưng đối diện kiểu tấn công của Sở Mộ làm Vương Việt ngăn cản càng lúc càng miễn cưỡng, kém cạnh.

Đây là sách lược của Sở Mộ. Vương Việt giỏi nhất là đánh trận ác liệt, muốn nhanh gọn hạ gục gã thì phải dùng cách nào Vương Việt không giỏi, tức là chiến đấu kiểu nhanh nhẹn.

Sở Mộ không ngừng tấn công, rốt cuộc Vương Việt lùi bước.

Vương Việt vừa lùi tựa như cắt đứt liên kết với Thăng Long đài, đối diện tấn công như bão tố không chỗ không ở của Sở Mộ làm gã liên tục lùi, như bèo không rễ.

- Xem ra quán quân sẽ rơi trên đầu Sở Mộ.

- Đúng vậy!

Từ mong chờ trở thành đương nhiên, trận quyết đấu giữa Sở Mộ và Vương Việt hắn đã chiếm ưu thế, thắng chỉ còn là vấn đề về thời gian.

- Kiếm thuật tinh diệu!

- Phong cách chiến đấu hay thay đổi!

Chân Long đế vương và lão nhân trên bầu trời mắt sáng rực.

Vương Việt ngã trái ngã phải, gã sở trường phòng ngự nhất nhưng không có đất dùng võ trước kiếm thuật mơ hồ không cố định của Sở Mộ.

Sở Mộ chém nhát kiếm nháy mắt biến ảo mấy chục lần, hất kiếm phòng thủ của Vương Việt ra. Một kiếm khác đâm ra xảo quyệt trúng ngực Vương Việt, lực lượng chấn động đáng sợ xuyên qua nội giáp đánh vào người gã, làm gã biến sắc mặt.