Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1642: Thuật ngự kiếm đại thành (Thượng)

Chênh lệch giữa gấp đôi và gấp ba rất rõ ràng, lớn như vận tốc âm thanh gấp một lần và gấp hai lần.

Nếu tu luyện Phi Thiên thuật ngự kiếm thì tốc độ ngự kiếm bay của Sở Mộ sẽ tăng lên một đẳng cấp, càng nhanh hơn. Nói đơn giản là giống như lúc ở trong vùng đất sát hạch, nếu Sở Mộ thi triển không phải thuật ngự kiếm mà là Phi Thiên thuật ngự kiếm thì chẳng cần Bá Vương cũng cắt đuôi Kiếm Vương truy sát.

Đương nhiên tác dụng của Phi Thiên thuật ngự kiếm không chỉ thể hiện ở việc tăng tốc độ ngự kiếm bay còn có tác dụng khác, nếu tu luyện thành công thì...

Mắt Sở Mộ rực sáng, tuy lúc đó trong vũ trụ hư vô nhận truyền thừa tổ sư khai các Phi Thiên các không thi triển, nhưng khi hắn nhận được truyền thừa thì tất cả tin tức về Phi Thiên thuật ngự kiếm hiện ra trong óc hắn, bị hắn biết.

Nên Sở Mộ hiểu rõ nếu luyện Phi Thiên thuật ngự kiếm thành công thì thực lực của hắn sẽ tiến bộ rõ rệt, càng mạnh mẽ hơn.

Nên Sở Mộ định cố gắng tu luyện Phi Thiên thuật ngự kiếm, không cầu đại thành, ít nhất phải hình thành sức chiến đấu bước đầu.

Ba viên Thì Chi Sa cao cấp, Sở Mộ không chút đắn đo trực tiếp dùng ngay, hắn còn cảm thấy rất ít.

Sở Mộ treo biển bế quan, bắt đầu bế quan tu luyện mặc kệ mọi việc ở bên ngoài.

- Cảnh sư huynh, ta mới trông thấy Sở Mộ, hắn về rồi!

Cảnh sư huynh nghe vậy mắt bắn ra tia sáng, phất tay nói:

- A, về đúng lúc, hạ chiến thư cho hắn đến Bách Chiến lâu đấu một trận!

- Biết rồi!

Người bị Cảnh sư huynh phái đi hạ chiến thư tay không quay về, vì Sở Mộ đang bế quan tu luyện.

Phi Thiên các có quy định là bất cứ đệ tử nào đang bế quan thì không được phép quấy rầy, trừ phi có việc gì cực kỳ quan trọng, sự kiện đó liên quan an nguy sống chết của đệ tử hoặc sự sống còn của Phi Thiên các, không thì dù là các lão cũng không được tùy tiện quấy rầy một đệ tử bế quan.

Quấy rầy người ta bế quan tức là đánh gãy cảm ngộ, đột phá của người ta, bị xem là thù không đội trời chung.

- Cảnh sư huynh, tiểu tử Sở Mộ mới về liền tuyên bố bế quan.

- Chắc biết Cảnh sư huynh hạ chiến thư làm hắn sợ đành lấy cớ bế quan.

Cảnh sư huynh trầm ngâm nói:

- Bế quan...

Cảnh sư huynh gật đầu nói:

- Khi nào xuất quan thì đưa chiến thư cho hắn, ta sẽ ở lại đây tu luyện trong vòng một năm.

- Cảnh sư huynh yên tâm, cứ giao cho ta!

***

Sở Mộ sớm quên về Cảnh sư huynh, mới bắt đầu bế quan hắn liền chìm đắm trong tham ngộ Phi Thiên thuật ngự kiếm.

Sở Mộ qua tham ngộ có được từ truyền thừa của pho tượng tổ sư khai các, truyền thừa nguyên vẹn, tâm pháp, khẩu quyết, kiếm ấn của Phi Thiên thuật ngự kiếm đều khắc rõ ràng trong đầu hắn. Nhưng đó không có nghĩa là Sở Mộ đã nắm giữ Phi Thiên thuật ngự kiếm.

Sở Mộ cần tham ngộ, tu luyện mới thật sự nắm giữ Phi Thiên thuật ngự kiếm.

Biết tri thức là một chuyện, chuyển đổi tri thức thành năng lực lại là việc khác.

Sở Mộ đọc thấu Phi Thiên thuật ngự kiếm, biết nó tinh diệu cao sâu hơn thuật ngự kiếm gấp mười lần, độ khó tham ngộ cao hơn chục lần, để tu luyện siêu khó.

Đệ tử Phi Thiên các bình thường dù được truyền thừa của Phi Thiên thuật ngự kiếm cũng không cách nào tu luyện thành công. Bởi vì chỉ tính ải tham ngộ ảo diệu đã làm bọn họ dừng bước cả đời.

Cách biệt ngộ tính một đường chỉ là chênh lệch như trời với đất.

Sở Mộ dùng ngay một viên Thì Chi Sa cao cấp, quên thời gian, quên mọi thứ, hoàn toàn đắm chìm trong tham ngộ Phi Thiên thuật ngự kiếm.

Sở Mộ đọc tâm pháp, khẩu quyết Phi Thiên thuật ngự kiếm nhiều lần, kiếm chỉ tay trái vung theo dấu kiếm khắc trong đầu. Thoạt trông như nít vẽ, rối nùi xấu xí lung tung lúc ngừng lúc nối, cực kỳ trúc trắc.

Nhưng Sở Mộ như không nhận ra, nhiều lần vẽ.

Sau trăm ngàn lần Sở Mộ đã hiểu ra.

- Thì ra là vậy, tu luyện Phi Thiên thuật ngự kiếm có hai cửa đại nạn. Cửa khó thứ nhất là thuật ngự kiếm, trước hết tu luyện ra thuật ngự kiếm, còn phải luyện đến trình độ cao sâu không cần kiếm chỉ khống chế mà là dùng ý niệm tùy ý khống chế.

- Cửa khó thứ hai là phân tâm nhiều việc.

- Với người khác thì hai cửa này đúng là đại nạn, chỉ số ít người mới tu luyện thuật ngự kiếm đến trình độ cực kỳ cao sâu được. Nhưng với ngộ tính của ta thì hiện thuật ngự kiếm đã đến trình độ cao sâu, không cần kiếm chỉ, chỉ lấy niệm là có thể khống chế. Nhưng cách tùy tâm tùy tính còn một lằn chỉ, phải mất chút thời gian khổ luyện.

- Còn cửa khó thứ hai đối với ta hoàn toàn không là khó khăn, phân tâm nhiều việc...

Cửa khó thứ hai của Phi Thiên thuật ngự kiếm yêu cầu không phải một lòng hai dùng mà là một lòng nhiều việc, ý là cao hơn một lòng hai việc.

Nếu chỉ một lòng hai việc thì không thể luyện Phi Thiên thuật ngự kiếm thành công.

Tổng hợp lại Sở Mộ chỉ có một cửa khó, còn là loại nho nhỏ, hắn chỉ cần tốn chút thời gian vào việc tu luyện thuật ngự kiếm, khổ tu một lúc thì chắc chắn sẽ đến trình độ ý niệm tùy ý điều khiển.

Hiểu ra điều này rồi Sở Mộ tạm gác tham ngộ Phi Thiên thuật ngự kiếm sang bên, lo tu luyện thuật ngự kiếm.

Sở Mộ động ý niệm, không cần niệm khẩu quyết, cũng không cần động kiếm chỉ, Cuồng Đình thánh kiếm như bị lực lượng vô hình lôi kéo ra khỏi vỏ kiếm bắn ra, xoay quanh bay lượn trong Kiếm Lâu.

Sở Mộ cảm giác mình lấy ý niệm khống chế Cuồng Đình thánh kiếm hơi trúc trắc, nếu dùng vào thực chiến thì uy lực hơi yếu. Nhưng không sao, Sở Mộ có thể luyện lại.

Sở Mộ thi triển thuật ngự kiếm không biết mệt, Cuồng Đình thánh kiếm hóa thành tia chớp màu trắng bay lượn trên bầu trời, xé trời vụt qua, xé rách không trung, mau kinh người. Nhưng Sở Mộ biết tốc độ này kém xa tốc độ kiếm quang hắn đã thấy khi nhận truyền thừa, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Nhưng một cái là thuật ngự kiếm, một là Phi Thiên thuật ngự kiếm nên chênh lệch rất rõ ràng.

Đối lập rõ ràng khiến Sở Mộ càng nóng lòng muốn tu luyện Phi Thiên thuật ngự kiếm, nhưng hắn biết gấp gáp thì không thành chuyện, lắng đọng căn cơ là quan trọng nhất. Chỉ có căn cơ vững chắc ổn định không thể dao động, khi gặp nguy hiểm mới lên như diều gặp gió, bay vọt lên chín vạn dặm trời mây.

Không biết thời gian qua bao lâu, chớp mắt bên ngoài đã qua một tháng, lực lượng Thì Chi Sa cao cấp hao sạch, Sở Mộ tương đương qua bốn tháng. Suốt bốn tháng Sở Mộ chỉ lo tu luyện thuật ngự kiếm.

Từ lấy ý niệm thi triển thuật ngự kiếm đến dùng ý niệm tùy tâm thi triển chỉ cách biệt một tầng, Sở Mộ cứ nghĩ khổ tu sẽ nhanh chóng hoàn thành. Nhưng khi bắt đầu tu luyện Sở Mộ mới biết không dễ vậy.