Nhìn qua miệng vết thương đã không còn chảy máu, Mộc Thanh Lưu cẩn thận đem vải ướt đắp lên, kéo dài bên mép vết đao cẩn thận chà lau, nhất nhất đem vết máu chưa khô xóa bỏ.

” Đau không?”

Hoàng Di Nguyệt không nói, nhưng đầu lại nhẹ nhàng chếch nghiêng đến một góc độ khác.

” Còn có thuốc?”

Vẫn lắc đầu. Chưa từng mang theo thuốc? Đặt ở hòan cảnh bình thường thì những người này với loại trình độ này thì muốn đến gần cơ thể hắn cũng khó.

“…… Đành phải phiền toái cha giúp ta xé thêm một mảnh vải xuống……”

Hoàng Di Nguyệt dứt khoát nghe theo, Mộc Thanh Lưu tận dụng thủ pháp cực thuần thục băng bó tốt miệng vết thương, lại không quên tỉ mỉ thay hắn thu lại vạt áo.

Thấy Mộc Thanh Lưu đã chuẩn bị tốt hết thảy, Hoàng Di Nguyệt một khắc cũng không muốn đợi lập tức làm bộ dáng muốn đứng lên.

” Chờ một chút.” Mộc Thanh Lưu đè lại vai của hắn.

” Ngươi chỉ nói muốn ta xử lý miệng vết thương.” thanh âm cũng không chút kiên trì, lại ngồi trở lại tại chỗ. Hoàng Di Nguyệt nhàn nhạt nhìn hài tử cơ hồ đều dùng cả nửa thân thể để đè lên hắn.

Đôi mắt ôn nhuận của Mộc Thanh Lưu mỉm cười, từ tốn khuyên can:” Ngươi vẫn còn chưa tiện cử động nhiều, chúng ta ở trong này trốn một đêm được không?”

“ Dù có đi ra ngoài, ta cũng có thể bảo hộ ngươi chu toàn.” Nam tử trong trẻo nhưng lạnh lùng nói, thanh âm tựa như phiêu tuyết (tuyết bay) mờ ảo mà lãnh triệt.

” Ta nói chính là ngươi, không phải ta. Ngươi bị thương.” Mộc Thanh Lưu kiên quyết phản bác.

…… Rốt cuộc, hắn vẫn là kẻ vướng víu. Nếu không phải tại hắn, cũng sẽ không làm hại người này bị thương. Theo lý phải nên trông nom chu toàn.

Hoàng Di Nguyệt khép hờ mắt cúi đầu, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần vẫn là một mảnh lạnh nhạt, mười phần lãnh tĩnh. Chỉ là ngồi yên bất động không nói, làm cho người ta cũng không rõ hắn đây là thỏa hiệp hay là không vui.

Đợi nửa ngày không có động tĩnh, Mộc Thanh Lưu thế mới biết là hắn đồng ý. Lần lượt đi lên ở bên cạnh hắn dựa vào tường ngồi xuống, nhắm mắt che giấu đi mệt mỏi nơi đáy mắt — thời gian tuy là không lâu, linh hồn này lại không tính là có quá nhiều kinh nghiệm nhưng cũng đã trải qua rất nhiều thứ.

Tỷ như lần đầu tiên có chút tiếc nuối về cái chết, tỷ như lần đầu tiên có chút ngoài ý muốn sống lại, tỷ như lần gặp gỡ đầu tiên cũng không kinh tâm động phách.

Nhưng, người tên Mộc Thanh Lưu này, xác thực đã chết. Một lần nữa chuyển sang kiếp khác hắn đã cùng với quá khứ thanh toán triệt để, Phong, Mộc gia, tất cả tiếng cười. Từ nay về sau, thời đại này chính là nhà của hắn, Hoàng di nguyệt- nam tử trong trẻo nhưng lạnh lùng này, chính là phụ thân của hắn.

Hết thảy từ nơi cái chết dừng lại, đến lúc trọng sinh (sống lại) mới chân chính kết thúc.

Mộc Thanh Lưu che lấp đi tâm sự, trong căn phòng tối trống vắng hoa mỹ dưới mặt đất yên tĩnh đủ để làm cho người trở nên sợ hãi, nhìn mặt nước ngẫu nhiên nổi lên gợn sóng, mới có thể phát giác nguyên lai thời gian thực sự tồn tại.

” Tên của ngươi?”

Thanh âm lãnh đạm đến hư vô hé ra trầm mặc, nhưng Hoàng Di Nguyệt lại ít nói trước sau như một đã lần đầu mở miệng.

Mộc Thanh Lưu ngoài ý muốn,” Cha, ngươi không biết?”

Hoàng Di Nguyệt song mâu (hai con ngươi) không dao động, mở miệng nói: ” Lúc trước ngươi ở cùng mẫu thân, ta hôm nay cũng là lần đầu tiên gặp ngươi.”

” Vậy nàng đâu?” Mộc Thanh Lưu vừa nghe hắn nói liền biết hai người này nhất định là đã sớm tách ra, nhân duyên từ sớm đã định như sương khói. Nhưng, đối với kiếp này hắn lại vô duyên có được một vị có quan hệ huyết thống khác, hắn lại là có chút quan tâm.

” Ta nhận được thư nàng cầu cứu đuổi tới, đã chết.” Hoàng Di Nguyệt hời hợt khái quát ra cả quá trình.

” A……” Mộc Thanh Lưu không khỏi sinh lòng thương cảm với nữ tử đoản mệnh, còn có vài phần phiền muộn.

Bỗng nhiên, Hoàng Di Nguyệt đưa tay tìm được cổ áo Mộc Thanh Lưu, trên ngón tay quấn ra một sợi dây đỏ, phía dưới có treo một mảnh bảo ngọc. Mặt ngọc trơn bóng xanh biếc, Hoàng Di Nguyệt đem ngọc lật ngược qua, liền chứng kiến trên mặt có chạm khắc hai tự– Đái Nguyệt.

Lấy họ của mình, lại cuối cùng cho hài tử lấy đồng dạng danh tự của phụ thân.

Đái Cửu Ca, được xưng là cầm thánh, dùng một tay đàn không âm mà nổi danh thiên hạ, đủ để được xếp vào danh sách thập đại cao thủ. Một kì nữ tự ngạo mà lại tạo nên khởi sự mạnh mẽ vang dội. Can trường, ngạo khí, cũng không mở miệng cầu người. Lần này nếu không phải vì thân sinh cốt nhục của nàng, tuyệt đối sẽ không hạ mình hướng Hoàng Di Nguyệt cầu viện.

Dù là người lãnh huyết hay ngạo khí thế nào, hoặc nam hoặc nữ, đều có một tử huyệt, đó là có một người vĩnh viễn không bỏ xuống được.

Đái Nguyệt, phi tinh đái nguyệt (vạch sao mang trăng đi). Người đã đi xa, trăng sáng của Đái Cửu Ca cũng liền đánh rơi.

Ngón tay Hoàng Di Nguyệt nhẹ lướt qua ba chữ, lại đột nhiên nói:” Đái Nguyệt, tên không thích hợp với ngươi.”

Cẩm y dạ hành dưới ánh trăng? Căn bản không vừa mắt trước hài tử thoạt nhìn cổ quái này. Có lẽ là trực giác…… Hắn hẳn là như núi giữa thanh tuyền (dòng sông), hoa giữa lưu thủy (nước chảy), thanh tịnh như nước trôi.

” Ngươi có nguyện theo họ của ta?” Hoàng Di Nguyệt nói, trong thanh âm chứa một loại cô ngạo khắc vào trong cốt tủy, cao quý lẫm nhiên (lạnh lùng nghiêm nghị) không thể xâm phạm.

Mộc Thanh Lưu nhoẻn miệng cười,” Tự nhiên.”

Chỉ phong (ngón tay) ngưng tụ thành một loại lực lượng vô hình, Hoàng Di Nguyệt nhẹ nhàng ở trên mặt đất khắc lên hai chữ.” Đây là danh tự từ nay về sau của ngươi.”

Mộc Thanh Lưu ngưng thần nhìn lại, đồng tử lại bởi vì quá kinh ngạc mà bỗng nhiên co rút.

Chỉ thấy chữ viết trên mặt đất phiêu dật linh hoạt kỳ ảo, thình lình ấn hiện hai chữ ” Thanh Lưu”.

Từng cho rằng…… Đó là cái tên hắn sẽ không bao giờ nhắc lại!

Thanh Lưu, lại từ tay nam tử tái hiện lại ở kiếp này! Thương thiên có phải cố ý cho hắn thêm một lần cơ hội hay không?

Cảm khái tới cũng nhanh, mà đi cũng gấp.

Mộc Thanh Lưu thản nhiên cười, đột nhiên duỗi cánh tay thoáng cái ôm lấy Hoàng Di Nguyệt. Thân mình đối phương bỗng chốc cứng đờ, hiển nhiên là không có thói quen cùng người tiếp xúc thân mật như vậy, nhưng, nam tử kia đã không có cự tuyệt cũng không có phàn nàn.

” Cám ơn cha cho ta danh tự, ta rất thích.”

Ngửa đầu, đôi mắt Mộc Thanh Lưu sáng ngời mãn hàm ôn nhu, còn có thoải mái mà trước kia không dễ có được.

Có lẽ, hắn sau khi chết lại tới đây, gặp phải người này, cũng không phải ngẫu nhiên?

” Ân.” Hoàng Di Nguyệt đáp lời.

Mộc Thanh Lưu rời khỏi hắn, lại dựa vào trên tường cười nói: ” Ta có chút mệt mỏi nên ngủ trước. Nếu miệng vết thương của ngươi đau nhức thì gọi ta một tiếng.” Dứt lời liền nhắm lại mắt, lần này là thực sự thiếp đi.

Hoàng Di Nguyệt vẫn không ngủ.

Mắt của hắn không biết đang nhìn về phương nào, chỉ là ngẫu nhiên ung dung ngừng lại ở trên thân thể người đang ngủ thâm trầm đằng kia.

Vào ban đêm dưới mặt đất rất là lạnh, đứa bé kia vẫn luôn nhẫn nại nhíu lại lông mày. Dù cho đã lâm vào giấc ngủ cũng không theo bản năng tựa lên trên người hắn.

Đứa bé kia thay hắn băng bó miệng vết thương, bàn tay cực kỳ ôn nhu mà hắn chưa bao giờ thể nghiệm qua. Phảng phất lần đầu tiên biết rõ trên thế giới còn có loại cảm giác này.

Hài tử rất kỳ quái, lại quan tâm một đạo vết thương nhỏ nhặt trên người hắn như vậy.

Trên mặt Hoàng Di Nguyệt không có chút biểu lộ.

Hoặc là nói, thiên thiên vạn vạn các loại suy nghĩ, cuối cùng cũng khó có thể dùng biểu tình để biểu đạt toàn bộ.

……

Mộc Thanh Lưu một lần nữa tỉnh lại, là bị gió lạnh trước mặt cứu tỉnh. Bọn họ đã ra khỏi bí thất.

Hoàng Di Nguyệt ôm hắn vào trong ngực, bạch y như tuyết oai phong chắn gió đang dựa vào lan can lầu hai mà đứng. Phóng nhãn nhìn lại, tuyết đã ngừng rơi lấp đầy mặt đất, cảnh tượng bao la giữa trời đất thật khó dùng ngôn ngữ biểu đạt ra cảm thụ của người xem.

Hoàng Di Nguyệt đột nhiên nhẹ nhàng đem Mộc Thanh Lưu đặt xuống, bản thân lại thả người nhảy ra ngoài lâu. Thân ảnh tuyệt thế lại nhẹ nhàng tựa như phiêu tuyết.

Trong thời gian ngắn, đất tuyết vốn là bình tĩnh đột nhiên hàn quang nổi lên bốn phía, trong nháy mắt tuyết bay mê loạn trước mặt Mộc Thanh Lưu, chỉ thấy mấy chục đạo kiếm quang trực chỉ đến người ở giữa không trung nhanh chóng mà đi! Dĩ nhiên là những sát thủ kia không ngại ẩn nhẫn nấp mình trong tuyết hồi lâu chờ đợi sơ hở không dễ có này!

Chỉ tiếc……

Kiếm trận tứ phía đánh úp lại tuy không có lỗ thủng, nhưng bên cạnh người nọ thì lại bị quấy rối đến thất linh bát lạc (bảy héo tám rụng -> tan nát lộn xộn).

Trên tay hắn không có binh khí, nhưng mà không quan trọng, không có binh khí tức là hết thảy đều sẽ trở thành binh khí.

Mộc Thanh Lưu đứng trên lầu cười nhạt nhìn xem hết thảy.

Vừa rồi tuyết bị đám sát thủ làm tung tóe tựa hồ vẫn chưa tiêu thất, có từng mảnh màu đỏ bay xuống trước mắt hắn, nhất thời phân không rõ đó là tuyết bị máu nhuộm đỏ, hay là hoa rơi từ trên trời giáng xuống.

Hoa tuy rằng đẹp, nhưng lại kém xa bạch ảnh không nhiễm bụi trần kia. Rốt cuộc cũng không phân rõ là ai đang múa.