Theo một đường kiếm trên ngói vỡ đã tìm được cuối ngã tư đường, liền gặp một tòa miếu trơ trọi đứng. Lưng tựa tường thành, ngoài tường thành thanh âm sóng biển vừa khóc vừa kể lể, nghe qua cũng giống như trong miếu truyền đến.

Dưới mái hiên dày đặc mạng nhện, nước sơn phai màu thoạt nhìn giống như lão nhân thất tuần (7ot) duy trì làn da nhăn nheo, trên cửa mang theo một ổ khóa nặng nề.

Mộc Thanh Lưu lấy tay đi dò xét, trên khóa rõ ràng còn mang theo một Trọng Cấm chú. Chú này cũng không biết là người phương nào hạ, đặt ở tình huống bình thường, Mộc Thanh Lưu như thế nào cũng không vào được cửa này.

Nhưng trước mắt hiện tại…… Trên cửa bị người mở một cái động.

Mộc Thanh Lưu không chút do dự bước vào cửa, nhìn quanh mọi thứ thì thấy mặt đất hãm xuống thật sâu, lộ ra một đoạn bậc thanh xoay quanh xuống phía dưới lòng đất. Cúi người thăm dò, vách tường ẩm ướt hiện ra hủ khí, mọi nơi đen tối đến không thể thành hình dạng, đi vài thước hơn rốt cuộc cũng không gặp được bất luận thứ gì.

Thế gian sâu nhất là đêm tối, có thể so với lúc này càng ám hơn không?

Tầng ngầm đen như vậy xuất hiện một mảnh vải trắng như sương tuyết, vậy hắn có phải là mắt thấy được tinh tường? Nếu như là vậy trên vải nhìn thấy vết máu, vậy có phải hay không cũng thấy được tinh tường?

Một mảnh vải như vậy, xác thực mà nói là vật liệu may mặc, đang lẳng lặng nằm ở trên mặt thang tràn đầy rêu xanh. Mộc Thanh Lưu không cần xác nhận lại, cũng biết đó là trên người Hoàng Di Nguyệt.

Hoảng hốt nhặt lên, đứt gãy chỉnh tề, dĩ nhiên là bị người dùng kiếm cắt lấy! May mà màu máu hơi tối, cùng với vết máu dính trên thân kiếm trước đó vài ngày Hắc y nam tử bị Hoàng Di Nguyệt gây thương tích thì trùng khớp, cho nên…… Hiển nhiên, máu cũng không thuộc về Hoàng Di Nguyệt.

Mộc Thanh Lưu xâu lấy một hơi cuối cùng nuốt xuống, không dám nán lại lâu, hắn đỡ lấy vách tường, cẩn cẩn dực dực (cẩn thận) men theo bậc thang từng bước một dò xét xuống dưới.

Mộc Thanh Lưu không có luyện qua võ công, chỉ dựa vào chú thuật chi học, trên đời này có rất nhiều chuyện xảy đến vẫn là chút khó khăn. Tỷ như hắc ám mật đạo vừa trơn ướt hơn nữa lại nhỏ hẹp này, muốn hắn đi thì không biết phải cố sức bao nhiêu.

Thời gian không biết qua bao lâu, động tác cũng không biết đã lập lại bao lần.

Rõ ràng lòng nóng như lửa đốt, rõ ràng hận không thể thoáng cái bay qua bên người người nọ, nhưng lại không thể không ở trong này mỗi bước một cái dấu chân. Không biết nên như thế nào hình dung loại tâm tình này.

Thanh âm của mồ hôi từng giọt rơi trên phiến đá, một lần lại một lần.

Lại tựa hồ dần dần nổi lên một loại thanh âm bất thường.

Mộc Thanh Lưu dừng bước lại, đứng bên cạnh mà lắng nghe, loáng thoáng như là tiếng nước chảy. Lại lần nữa nhanh hơn cước bộ, qua thời gian một nén nhang, hai chân của hắn cuối cùng cũng đạp lên phía trên mặt đất.

Trước mặt chỉ có một uông thủy (uông=vũng/hồ), Mộc Thanh Lưu cũng không biết nó nông hay sâu, thông hướng đến đâu. Từ nơi này lặn xuống dưới, nếu phía dưới không có đường ra thì cũng chỉ có một đường ── một con đường chết.

Mộc Thanh Lưu căn bản không chú ý nhiều như thế, làm một cái Tị Thủy chú (chú thuật tránh nước) xong đã nhảy xuống.

Nước tựa hồ so với băng còn lạnh hơn, tứ chi dần dần mất cảm giác, lại khó mà nhúc nhích. Trong nước tựa hồ có một cỗ lực nhìn không thấy, càng không ngừng kéo hắn xuống phía dưới.

Mộc Thanh Lưu ở trong nước giãy dụa hồi lâu, bị nước chảy mãnh liệt mang đến nơi nào không biết phương hướng.

Đến lúc Tị Thủy chú của hắn sắp vỡ tan một phần, một dòng nước xiết mạnh mẽ đưa hắn nâng lên……

Không khí hiếm hoi rót vào trong phổi, thân thể nặng nề mà đụng vào bên cạnh bờ.

Nhưng Mộc Thanh Lưu còn chưa kịp nhìn thoáng qua bốn phía, đã chợt nghe một thanh âm trêu tức ghé vào lỗ tai hắn vang lên:” Ơ, ngay cả ngươi cũng đến nơi này.”

Mộc Thanh Lưu trong nháy mắt xoay người, phát hiện Hắc y nam tử ngồi xổm trên bờ, giương mắt hứng thú. Toàn thân hắn cũng ướt sũng, quỷ diện trên mặt lại không hề tháo xuống.

Mộc Thanh Lưu thấy gã cũng không sợ, lấy khoảng cách gần như vậy còn cười cười.

” Cũng không biết ngươi là may mắn hay là bất hạnh,” Hắc y nam tử sờ lên cái cằm, chậm rãi trêu chọc,” Muốn nói ngươi bất hạnh, dưới nước mạch nước ngầm rất nhiều, có thể xông lên bờ đã là mệnh lớn tốt số muốn nói ngươi may mắn, tổng cộng có hai cái đạo như vậy, ngươi sao lại không bị đẩy tới bên kia của Hoàng Di Nguyệt?”

Mộc Thanh Lưu ngược lại không có chú ý gã đang bình luận mình, chỉ là nghe khẩu khí của Hắc y nhân, Hoàng Di Nguyệt tựa hồ cũng không có chuyện gì, cái khác cũng không trọng yếu.

Giữa lúc suy nghĩ, Hắc y nhân đã đem hắn từ trong nước bế lên, lại đặt bên cạnh đống lửa, song chưởng vận nội lực, xoa bóp lấy tay chân bị đông lạnh tới cứng còng của Mộc Thanh Lưu. “Thoát quần áo hong khô.”

Gã vừa làm như vậy, Mộc Thanh Lưu ngược lại thực kinh ngạc.

Hắc y nam tử thấy biểu tình của hắn, mắt nổi lên tiếu ý, nói:” Gặp ngươi là may mắn của ta, ít nhất nếu như để cho ngươi vô tình gặp lệnh tôn thì không cần chuẩn bị lại bị hắn chém lên hơn mười đao.”

Mộc Thanh Lưu mím môi cười nhạt một tiếng, bắt đầu ngẩng đầu đánh giá bốn phía.

Sơn động?

Đỉnh rất cao, tiếng nước róc rách. Ngồi xuống bùn đất xốp ướt át, bên cạnh có một cái động khác uốn lượn hướng vào trong chỗ sâu.

Hắc y nam tử cũng ngồi xuống, bỏ đi quần áo, lộ ra trên người từng đạo kiếm thương còn đang đổ máu. Nếu như lời Hắc y nhân nói, đúng thật sự là may mắn của gã, kiếm thế Hoàng Di Nguyệt dùng một phần nhỏ cũng thấy bức người như thế.

” Nơi này là phía dưới Thanh Thành, trung tâm của hồ nước.”

Phía dưới Thanh Thành, hóa ra còn có một chỗ bí ẩn như vậy? Là người phương nào ở trong Thanh Thành tu kiến hình dạng một cái miếu, cất giấu một nơi thông hướng mật đạo thế này?

Nơi này ngăn cách với bên ngoài, khó trách ở Thanh Thành hoàn toàn không cảm thụ được khí tức của hai người.

” Ngươi vì sao chạy trốn tới nơi này?” Mộc thanh lưu quay đầu, hỏi. Ánh mắt sắc như nước, cũng ôn nhu như nước, lại mang theo một tia đề phòng.

Hắn đề phòng, nếu không phải vì chính hắn.

Hắc y nhân khẽ cười một tiếng, nói:” Đương nhiên là đem Hoàng Di Nguyệt dẫn tới nơi này, bằng không ta hà cớ gì phải đứng ở trên nóc nhà nhân gia giống như đứa ngốc rống lên cho toàn thành đều nghe thấy?”

” Nơi này có cơ quan?”

” Ai biết được,” Hắc y nhân nhún vai,” Chỉ có điều nghe nói thánh vật bị đoạt của giáo ta có khả năng trong này thôi, chỉ có điều phái hơn trăm giáo chúng xuống cũng dò xét không đến một luồn gió. Có lẽ đệ tử Bạch Mi cốc có thể tìm được cũng không nhất định.”

Mộc Thanh Lưu cười nói:” Chính là y chưa hẳn chịu đi tìm.”

” Hắn nhất định sẽ.”

” Tại sao?”

” Sau này ngươi sẽ biết,” Hắc y nhân đột nhiên lui về sau, thân thể bay lên vững vàng rơi vào bên cạnh nước,” Ta chỉ có thể nói, Hoàng Di Nguyệt kỳ thật cũng tìm vật này đã lâu rồi.”

Trong động đột nhiên có thanh âm gió táp thổi qua, Hắc y nhân vội vàng hướng vào trong nước bước xuống, lại biếng nhác nói:” Ta phải đi, lệnh tôn tựa hồ hướng về bên này.”

Nước gợn nhộn nhạo, sóng nước lại khôi phục nguyên lai, mặt nước trong như gương. Mục quang Mộc Thanh Lưu còn đang dừng lại trên mặt nước, phía sau đột nhiên có người khẽ gọi.

” Thanh Lưu.”

Thanh âm kia như băng tuyết thanh lãnh tịch mịch, ưu mỹ giống như nước suối đánh vào bờ đá.

Mộc Thanh Lưu lại như bị điện giật, trong mắt hiện lên một tia không dám tin cùng một tia mừng rỡ.

Lần đầu nghe Hoàng Di Nguyệt kêu tên của hắn! Hơn nữa cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới!

Tuy vẫn là loại thanh âm lãnh đạm bình tĩnh như băng sương, nhưng băng sương cũng là nước, cũng có thể so với nước càng làm cho người ta thư thái.

Thấy rõ người nọ, nhưng có chút không xác định.

Đôi mắt Hoàng Di Nguyệt đẹp như minh nguyệt, Mộc Thanh Lưu lại tựa hồ ở trong đôi mắt chưa bao giờ nâng qua gợn sóng kia phát hiện một tia lo nghĩ. Hơn nữa, Hoàng Di Nguyệt chưa bao giờ cần phải mang kiếm thời khắc ở nơi tay, lúc này lần đầu tiên không thấy đối thủ lại đã rút kiếm cầm sẵn.

” Hắn có làm bị thương ngươi?”

Hoàng Di Nguyệt trả lại kiếm vào tay áo, thanh âm lãnh đạm. Khí tức còn phảng phất có một chút không ổn định.