Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 143: Thanh xuân như gió thoảng

Akina bây giờ mới sực nhớ tới hoàn cảnh của mình, có chút bối rối quay đầu đi lau nhanh giọt lệ trong veo nơi khóe mắt, rối rít đứng dậy cúi thấp đầu:

- Em xin lỗi, em sẽ về ngay ạ...

- Khoan đã nào.

Kasumii chợt lên tiếng ngăn cô gái lại, và trước ánh mắt ngạc nhiên ấy, cô mỉm cười đầy trìu mến:

- Nhiệm vụ của chị còn phải đảm bảo cho các học sinh đều vui vẻ trước chuyến đi nữa. Em thế này... chị thấy cũng đau lòng lắm.

Gương mặt Akina thoáng chốc ửng hồng, có cảm giác xấu hổ vì lén khóc mà lại bị người ta bắt gặp thế này. Trong lúc rối bời, cô chẳng biết trả lời thế nào, chỉ có lắp bắp xin lỗi vài tiếng rồi cũng cạn ngôn. Kasumii vẫn giữ thái độ hòa nhã, bước chân nhẹ như mây tiến đến cạnh Akina, khẽ cúi người cho hợp với dáng người nhỏ nhắn của cô nữ sinh:

- Em... là đang yêu phải không?

Câu hỏi khe khẽ như gió thoảng của Kasumii thành công nhuộm gương mặt Akina từ hồng sang đỏ. Cô gái hoảng hốt lắc đầu, cảm thấy đầu mình sắp nổ tung vì xấu hổ:

- Chị... nói gì. Y... yêu. A, không có. Em...

- Đừng hoảng. Chị hiểu cảm giác của em mà.

Miệng dù giữ nụ cười, nhưng ánh mắt vị nữ thần xinh đẹp đã phảng phất nét buồn:

- Đặc biệt là cảm giác yêu đơn phương.

Akina chớp mắt mở to ngước lên. Cô không nghĩ chị ấy sẽ nói như thế. Người xinh đẹp như chị, mà cũng yêu đơn phương một ai đó ư?

Giọng nói nhu hòa vẫn tiếp tục chầm chậm rót vào tai cô gái:

- Hm... Chị nói điều này có vẻ hơi ngược, nhưng... yêu đơn phương cũng không hẳn là tồi tệ đâu em à. Chị chỉ có chút lời khuyên với em thế này, trong tình yêu, không phải ai cũng được hạnh phúc trọn vẹn với tình yêu của mình...

Kasumii đứng thẳng người lên, mắt phượng mông lung nhìn về một phương hướng mơ hồ nào đó:

- Nhưng mà, nếu như bản thân em cứ bỏ mặc tình cảm của chính mình, thì đến một lúc nào đó, em sẽ cảm thấy vô cùng hối hận. Chẳng bằng một lần, thử cố gắng một lần cuối cùng, dù kết quả có thế nào, thì sau này cũng sẽ không tiếc nuối.

Nói đến câu cuối cùng, vị nữ thần lại hòa nhã mỉm cười nhìn sâu vào đôi mắt trong trẻo có phần ngơ ngác của Akina sau câu góp ý mà cũng giống như tự sự vừa rồi.

- Còn bây giờ, em phải về phòng ngay thôi. Sắp đến giờ tập trung rồi.

Cô nữ sinh chớp mắt một cái, chỉ thấy hình ảnh của Kasumii hình như có chút mờ nhạt. Không phải! Đúng là mờ thật. Càng ngày càng nhòe hơn, không nhìn ra được gương mặt xinh đẹp của chị ấy nữa...

Akina theo phản xạ đưa tay dụi dụi mắt. Cô nghĩ rằng do cô vừa mới khóc nên thị giác bị che mờ có chút, cũng có thể là do làn sương mù dày đặc. Nhưng mà, đến lúc cô ngước lên, trái với suy nghĩ, trước mặt cô là một khoảng tĩnh lặng.

Tĩnh lặng tuyệt đối. Chỉ còn lại làn sương mờ ảo lãng đãng trôi trong không gian đã sáng hơn một chút.

Kasumii đã biến mất tự bao giờ. Giống như cuộc gặp gỡ vừa rồi chỉ là cô nằm si nói mộng.

Akina ngỡ ngàng đến mức mọi lời nói như nghẹn lại ngay cổ họng. Cô dáo dác ngó quanh quất, cố tìm kiếm bóng dáng hoàn mĩ của người phụ nữ xinh đẹp đó, nhưng thứ mà cô thấy được lại càng khiến cho cô sửng sốt hơn...

Căn phòng của cô ở ngay sau lưng. Và cô hiện vẫn đang đứng lóng ngóng giữa khoảng sân rộng trước phòng. Bỗng cửa phòng được ai đó kéo ra.

Là Miko. Có thể thấy cả Izu đang ngồi chải tóc bên trong nữa. Cả hai có chút ngạc nhiên khi thấy Akina đứng đó. Lập tức Miko chạy ùa ra nắm lấy tay cô em dưới khóa mà lắc lấy lắc để:

- Akina - san, chị xin lỗi... Cho chị xin lỗi nha. Chị không cố ý làm em buồn đâu. Chị chỉ buột miệng nghĩ sao nói vậy thôi, chứ sự thật... sự thật cũng chưa chắc là giống như những gì chị nói đâu. Chị xin lỗi, xin lỗi...

- Em không sao mà, senpai...

Akina hơi hốt hoảng trước hành động bất ngờ của đàn chị, vội vàng xua xua cánh tay còn lại:

- Em đâu có trách gì chị đâu. Là do em... có chút đa sầu đa cảm, nhưng mà em ổn rồi, em nghĩ thoáng hơn rồi. Chị đừng tự trách mình nữa. Em không buồn không giận gì chị hết.

Miko thôi lắc cánh tay của Akina nữa, chỉ chớp mắt mừng rỡ:

- Em... nói thật sao? Em không giận chị nói nhiều phải không?

- Tất nhiên rồi. Chị đâu làm gì sai đâu.

- Vậy... bây giờ cùng chị vô dọn dẹp đồ để xíu còn tập trung nữa.

- Vâng...

Akina nhè nhẹ gật đầu, bất chợt ngước lên hỏi:

- Miko - san, chị có thấy chị Kasumii ở quanh đây không?

Miko chớp mắt, ngơ ngác:

- Kasumii?

- À, là... một trong hai người đã cùng với Dara - senpai hướng dẫn cho trường mình đến đây nè. Có tóc và mắt màu bạch kim...

- À à... Chị xinh đẹp ấy á? Nãy giờ chị không thấy ở đây. Em có việc gì muốn tìm chị ấy à?

- Kh... không. Không có gì đâu. Em đi dọn đồ đây.

Akina mím môi rồi bước vào phòng. Chuyện xảy ra vừa rồi... thật quá hoang đường. Nếu như cô có nói ra thì không chừng lại bị xem như là một đứa hoang tưởng cũng nên. Mà bây giờ, chính cô cũng đang nghi ngờ không biết bản thân có bị như thế không nữa. Tuy nhiên, sau cuộc nói chuyện như có như không vừa rồi, ít nhất thì những lời Kasumii đã nói vẫn còn in rõ trong tâm trí của cô. Có lẽ, cô nên thử một lần cuối nhỉ?

"Chẳng bằng một lần, thử cố gắng một lần cuối cùng, dù kết quả có thế nào, thì sau này cũng sẽ không tiếc nuối."

Chỉ một lần nữa thôi, nếu thật sự không có chút hi vọng, cô sẽ vĩnh viễn buông tay, bắt đầu một chặng đường mới. Còn nếu... nếu như chỉ còn một tia hi vọng, dù mỏng manh đến mức nào, cô cũng sẽ không từ bỏ. Cô sẽ cố gắng hết sức, để sau này không hối tiếc.

Cuộc đời dài được bao lâu? Thanh xuân lại càng ngắn ngủi. Nếu không biết nắm bắt cơ hội thì sau này, nỗi hối tiếc ấy sẽ theo con người ta cả đời. Cô nhất định sẽ không để cho mình phải hối tiếc cả đời.

---------------

T/g: Su không biết nên làm sao đây nữa... Gia đình Su đang đến giai đoạn ly tán. Thật sự Su không còn tâm trí đâu để viết nữa. Học hành thi cử, rồi đổ bệnh, bây giờ lại gặp những chuyện này... Một hôn nhân hạnh phúc khó thực hiện đến thế sao???