Nii - chan! - Mochi lại một phen giãy nảy.

- Nín! Nhóc không tin vào năng lực của Sal sao?

Và chàng trai mắt hổ phách lại phải cắn răng cúi đầu.

"Thân phận của anh không thể mang ra nói linh tinh được, vậy của em thì được sao?"

- Ừ!

Dara đột nhiên trả lời một tiếng. Chẳng ai hiểu tiếng "ừ" của anh là gì, chỉ có anh và Mochi hiểu. Anh vừa trả lời cậu em đang ấm ức ngoạm một miếng bánh bự chảng kia.

- Xùy! Em biết thân phận của Mochi làm gì kia chứ?

- Ha ha ha! Rồi em sẽ biết thôi. Hay là để anh combo thêm cho nó sôi nổi nhé, anh sẽ nói cho em biết tất cả năng lực của Mochi, được không?

- Này! Anh vừa phải thôi nhá! Em là đứa để anh mang ra đặt cược đấy à?

Mochi không nhịn nổi được nữa liền đứng phắt dậy. Dara cũng ngang ngược đứng dậy theo:

- Thì sao nào? Nhóc không tin vào năng lực của Sal sao?

- Nhưng em không có tin năng lực của anh!

Hiển nhiên là Mochi nhớ chuyện Dara kiểm tra giùm Sal.

- Á à, lại muốn thử năng lực của anh phải không? Bữa nay không có tên quạ đen Aoi phụ họa cản trở tay chân anh mà còn dám lên giọng với anh ư?

Shippo vừa nuốt xong cái bánh ngọt, nhíu mày làu bàu:

- Hai người mà đánh nhau là... Shippo đưa Dara - kun xuống Địa Ngục à nha!

Câu nói của Shippo, dĩ nhiên là theo đúng nghĩa đen. Trong mọi tình huống, nó vẫn là thiên vị chủ nhân đến bất chấp đúng sai. Izu từ thắc thắc mắc khó hiểu chuyển sang dở khóc dở cười. Cô đang tự hỏi, lẽ nào những "cuộc tập luyện" ở nhà Tian theo lời nói của anh Aoi đều có cái mở đầu giống như thế này?

Cuối cùng, người duy nhất có thể ngăn cuộc chiến bùng nổ cũng đành phải đứng dậy. Sal cười khổ ngăn ngay giữa Dara và Mochi, nhẹ nhàng nhắc nhở:

- Nii - chan, Mochi, đây là nhà của Izu, có gì thì cũng đợi về nhà rồi giải quyết sau cũng được mà.

Sal không hề có ý định ngăn cản, chỉ là đề nghị dời lại trận đấu thôi, bởi lẽ, anh biết thừa, có muốn ngăn cũng không thể ngăn được hai cái đầu nóng này.

- Hai anh có thôi ngay không? Bộ bữa ăn nào cũng phải quậy tưng lên như thế mới ăn ngon sao?

Jun quắc mắt nhìn hai đàn anh một cái. Nếu như cô có đủ năng lực, chắc là cô đã thủ tiêu mấy cái gã rảnh rỗi sinh nông nổi quá mức này rồi, đâu để anh Sal của cô phải bận tâm hết năm lần bảy lượt như thế chứ.

Đợi cho tất cả bình tĩnh yên vị lại rồi, Sal mới mỉm cười quay sang phía Izu:

- Izu - chan, nhà vệ sinh ở đâu vậy?

---​

Tại một gian phòng trên tầng một căn biệt thự Haru, nói chính xác hơn là phòng của Haru Daizu, vị chủ nhà đã tỉnh dậy từ bao giờ, và hiện tại anh vẫn đang... ngồi lặng lẽ lắng nghe từng động tĩnh.

Khi vừa mới mở mắt, anh đã thấy mình nằm sóng xoài ngoài ban công, đầu thì cứ ong ong, không nhớ được cái gì. Tuy nhiên, đang yên đang lành mà tự nhiên anh lại ngất đi như thế, không ít thì nhiều cũng đã có cái gì đó xảy ra. Anh không lo nhiều cho cái thân anh, nhưng anh rất lo lắng cho cô em gái nhỏ dưới nhà. Theo thói quen, anh bắt đầu ngồi xếp bằng trên giường, tập trung cao độ.

Anh đang lắng nghe.

Từng tiếng lá khô xào xạc rơi, tiếng gió lùa qua khe cửa, cả tiếng chim chuyền cành rả rích ở cách anh cả trăm mét cũng được lắng nghe triệt để.

Anh... chính là một trong những chủ thể mang "thần".

Vị thần của anh có khả năng lắng nghe tất cả mọi động tĩnh trong vòng ba trăm mét. Cũng như Izu giấu anh về năng lực thấu thị, anh cũng giấu cô về chuyện năng lực của mình. Tuy nhiên, có một điểm khác biệt là Izu không hề hay biết gì về chuyện anh trai có dị năng, còn Daizu thì biết mọi chuyện về cô cực kỳ rõ ràng. Thậm chí, anh còn biết tường tận cả nguồn gốc của những năng lực này hơn bất kỳ chủ thể nào. Hay nói cách khác, anh là con người duy nhất có kiến thức chính xác về thứ mà nhiều người vẫn thường gọi là "Siêu năng lực".

Anh... còn biết một vài vấn đề tối cơ mật khác... Những điều mà dù không muốn nhưng anh vẫn phải giữ bí mật tuyệt đối với Izu.

Hiện tại, anh đang chú ý lắng nghe. Nghe rất rõ...

Toàn bộ cuộc nói chuyện bên dưới nhà giữa Izu và nhóm bạn ưu tú của cô. Cho đến khi giọng nói thanh thoát của chàng trai đáng mến đến sớm nhất vang lên, tiếng bước chân nhẹ nhàng rời xa khỏi phòng khách. Nhưng không phải là tiến đến nhà vệ sinh, mà là...

Cầu thang.

Cầu thang nằm gần hướng nhà vệ sinh, nhưng rõ ràng tiếng bước chân ấy đang tiến lên lầu. Chính xác hơn, âm thanh đều đặn đó đang đều đặn gõ nhịp trên hành lang tầng một.

Chính xác nhất, người đó đang tiến đến phòng của anh, vốn là nằm ở sâu bên trong nhất.

Daizu khẽ nhíu mày. Cuộc nói chuyện của nhóm Hội học sinh Kokka ở dưới kia đã khiến anh rối rắm lắm rồi, bây giờ lại có người bí mật đến tìm anh nữa. Chuyện này... rốt cuộc là như thế nào đây?

Những người kia là ai? Tại sao lại biết lai lịch của ba mẹ anh? Có đúng là họ biết điều đó thật không? Hay đó chỉ là câu nói đùa?

Chưa hết. Còn cái tiếng bước chân kia là sao? Anh có cái gì để cậu ta nhắm đến à? Lai lịch của những người này là thế nào đây?

Cậu thanh niên thích cười ấy có khuôn mặt rất thánh thiện, có lẽ là do nụ cười ấm áp đã tô điểm thêm cho gương mặt vốn dĩ đã rất tuấn tú của cậu ta. Tuy nhiên, "tiếu lý tàng đao", nụ cười đẹp chưa chắc là chủ nhân có ý tốt. Daizu là người của giới kinh doanh, nếu bản thân không nắm rõ chiêu thức này thì có lẽ công ty Blue Star đã phá sản từ lâu rồi.

- Haru - san, mở cửa đi, anh biết là ta ở đây mà!

Một giọng nói vừa nhẹ vừa thanh vang lên, nhưng không phải xưng "em" nữa mà là xưng "ta", chứng tỏ người đến đã nhanh chóng xác định vị trí và sự tự tôn của bản thân. Sal cuối cùng đã dừng chân ngay trước cửa phòng của Daizu. Daizu không bước ra vội, anh hạ giọng, không giấu giếm vẻ cảnh giác trong lời nói:

- Ta đang bận lắm! Em đến đây làm gì? - Daizu đáp lại, cũng không nhân nhượng mà thay đổi cách xưng hô so với ban sáng.

- Tất nhiên không phải để hát cho anh nghe!

- Chúng ta chỉ mới gặp lướt qua nhau, có gì quan trọng đến mức để em phải lên tận đây gặp riêng ta sao?

Bên ngoài bỗng yên lặng một chút, cuối cùng chỉ nghe Sal thở dài:

- Có lẽ anh nói đúng. Ta nên đi vậy.

Tiếng trở gót vang lên, Daizu càng thêm nghi hoặc. Người kia, chỉ cần như vậy đã bỏ đi rồi? Thật sự là cậu ta không có ý đồ gì sao? Mà... Haru Daizu là ai chứ, lại sợ mấy tên nhóc nhỏ tuổi hơn trong chính căn biệt thự của mình à?

Sal vừa dừng chân, tiếng cửa phòng mở liền vang lên.

Phải, tiếng dừng chân vang lên trước tiếng chốt cửa, vì Sal biết, Daizu sẽ bước ra. Lòng hiếu kì của con người luôn luôn giành chiến thắng.

- Ta không có nhiều thời gian. Có chuyện gì, em cứ nói thẳng đi!