Mọi người cứ tự nhiên như ở nhà nhé! Izu làm rất nhiều bánh, không lo thiếu đâu.

Izu mỉm cười rạng rỡ, vô tư kéo tay Mochi ấn xuống một chỗ ngồi trống ngay khi anh còn đang ngơ ngẩn đứng đó.

- À phải rồi, còn món bánh nữa, để tớ mang ra nốt.

Izu vui vẻ quay vô gian bếp, lấy từ bên trong tủ đông một chiếc khay thủy tinh xinh đẹp, bên trên là những chiếc bánh trắng tươi tròn nhỏ vừa tay, trông thật mềm mại và đáng yêu. Cô gái tươi cười nhìn thành quả tâm đắc nhất của mình, nhất thời cảm thấy không nỡ ăn chúng. Chợt có một bàn tay thon dài từ đâu vươn tới lấy gọn một chiếc bánh tròn tròn xinh xắn. Izu theo phản xạ "a" một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, liền bắt gặp ngay gương mặt quen thuộc với mái tóc màu bạch kim lõa xõa ôm lấy vầng trán thông minh và đôi gò má thanh tú có phần hơi nhợt nhạt. Cô gái mím môi dậm chân một cái:

- Này, tớ còn chưa kịp mang lên mà cậu đã... Tớ còn tưởng cậu ăn rồi thì sẽ không thèm để tâm đến mấy món bánh này cơ đấy.

Mochi vẫn thản nhiên dùng đầu ngón tay miết nhẹ trên vỏ bánh. Nó mềm mại, còn có cả độ đàn hồi rất tốt, thêm cả nhiệt độ lành lạnh rất hấp dẫn. Chàng trai chậc lưỡi:

- Vỏ bánh này chẳng phải làm từ bột mochi sao? Tớ có trúng mặc định thứ này là cậu làm riêng cho tớ đấy.

- Này này...

Izu chẳng biết phải nói với cái tên trơ trẽn này thế nào nữa. Đành rằng, đúng là cô làm thứ này để... thể hiện một chút tay nghề với hắn, nhưng cô có nói là chừng đấy bánh chỉ để cho một mình hắn ăn đâu, còn ở đó mà mặc định nữa. Chẳng lẽ thứ nào có liên quan đến mochi thì đều là của hắn hết à? Chắc trên thế giới này chẳng còn ai dám tranh chức mặt dày với hắn rồi.

Trong lúc cô gái còn đang rủa thầm cái tên trơ trẽn nào đó thì Mochi đã thản nhiên cắn lấy một miếng. Bất giác cặp lông mày của anh nhướng lên, đáy mắt lóe sáng hơn hẳn. Miếng bánh lành lạnh vừa chạm vào lưỡi, chàng trai đã cảm thấy vị ngọt kem tươi tỏa lan trong miệng, có cả vị chua chua ngọt ngọt của dâu tây, vị thơm xốp của bánh bông lan, vỏ bánh thì vừa dẻo lại vừa mềm, không dính răng. Hương vị này, quả thật chỉ khiến người ta muốn ăn thêm nhiều chiếc bánh nữa.

- Đây... là bánh gì?

- Hớ? - Izu chớp mắt một cái - Cậu hứng thú sao? Ngon lắm đúng không?

Mochi thoáng đảo mắt sang cô gái bên cạnh vừa giương cặp mắt mong chờ nhìn mình chằm chằm, trong lòng không khỏi buồn cười, nhưng khóe miệng anh chỉ khẽ cong một chút, nhè nhẹ "ừ" một tiếng. Izu lại không mong đợi gì hơn. Cái tên mắt cao hơn đỉnh này mà chịu mở miệng nhận định như thế thì đúng là cô thành công thật rồi. Thế nên cô gái liền vui vẻ giới thiệu món bánh xinh xắn này:

- Đây gọi là "bánh tuyết thiên sứ", vỏ được chế biến từ bột mochi như cậu biết rồi đó, dưới lớp vỏ là lớp kem tươi, tiếp theo là lớp trái cây, phần đế bánh được làm từ bánh bông lan. Bánh này thường được sử dụng trong vòng khoảng mười phút sau khi rời tủ đông để bánh vẫn giữ được độ lạnh của nó, vậy nên để tớ mang lên lẹ luôn nè.

- Khoan đã, Zu - chan! - Mochi chợt tiến đến ngăn trước mặt cô gái, nghiêm túc - Nếu có thời gian, cậu dạy tớ làm món này nhé!

Izu tròn mắt. Tên con trai hoàn hảo đến kiêu ngạo này lại đề nghị cô "dạy" cho hắn? Bữa nay hắn uống nhầm thuốc gì chắc?

- Cậu có thể tìm cách làm trên mạng mà.

- Tớ muốn cậu dạy.

Nhìn cái biểu tình như kiểu "cậu mà không đáp ứng thì đừng hòng bước qua xác tớ" của Mochi, Izu không khỏi cảm thấy buồn cười. Xem ra, cô làm món bánh đáng yêu này khá thành công đấy nhỉ? Trông hắn hào hứng đến thế kia mà. Mà ngẫm nghĩ lại, tự nhiên cô nhận thấy, Yan Mochi, hắn... cũng có không ít điểm tương đồng với món bánh này đấy. Xem nào... da dẻ thì lành lạnh, trông khá mịn màng, lúc nào cũng thích khoác lên mình những bộ trang phục với tông màu trắng nhã nhặn. Lúc ở trường phải mặc đồng phục 12A1 thì không nói, bây giờ không phải đi học mà hắn vẫn chơi nguyên cây bạch ngọc như thế... Chậc chậc, xem ra đúng là hắn thích màu trắng thật rồi.

Izu có chút tâm đắc với phát hiện mới của mình. Cô mỉm cười, thoải mái đáp ứng:

- Được rồi. Nhưng ít nhất phải đợi thi xong xuôi tớ mới rảnh rỗi hơn một chút.

- Được. Sau thi nhé!

Mochi cũng mỉm cười, ngoan ngoãn đứng gọn sang một bên nhường đường cho cô gái. Nhưng khi Izu vừa bước ngang qua anh, dường như cô cảm thấy khóe miệng của anh có chút tinh quái. Thắc mắc quay đầu nhìn một cái, cô lại mím môi bước tiếp.

Bỏ đi! Cô rốt cuộc vẫn không có đủ cứng rắn để nhìn nụ cười của hắn lâu hơn. Rõ ràng là quen biết nhau đã hơn một tháng, vậy mà... không hiểu sao, cảm giác vẫn khó hiểu như những ngày đầu gặp mặt.

Izu nào có biết được, kẻ nào đó chỉ đang kiếm cớ làm phiền riêng cô thôi. Dù sao thì... hắn cũng đã phải chờ đợi quá lâu rồi...

---

Lúc Izu lên đến nơi, phần bánh kẹo trên bàn đã mất đi một số lượng không nhỏ, đặc biệt là bánh ở gần Sal. Một bên chân mày không tự chủ mà sụp xuống. Cô đang tự hỏi liệu bao tử của Sal và cao su loại cao cấp có khác biệt gì không. Cũng may là cô đã chuẩn bị trước khá nhiều.

Đặt dĩa bánh tuyết xuống bàn, Izu mỉm cười thân thiện:

- Mọi người cứ tự nhiên như ở nhà nhé!

Chỉ là một câu xã giao bình thường, nhưng Izu không hề biết rằng câu nói của mình vừa khiến cho Jun chột dạ lén nhìn sang ông anh tóc dài vẫn đang thong thả thưởng thức chiếc cupcake nhân socola ngồi bên kia.

Không đùa chứ! Nếu mấy người này mà thật sự "tự nhiên như ở nhà", cô phỏng chừng cái nhà này một lúc sau sẽ chỉ còn lại đống gạch vụn mất.

Chợt, đôi mắt lãnh đạm vẫn đang chăm chú vào màn hình điện thoại lại đột ngột chuyển ánh nhìn liếc qua hướng Jun khiến cô gái nhất thời giật mình một cái, sau đó liền bối rối ngó lơ qua chỗ khác, trong lòng thầm rủa xả cái thứ năng lực đọc suy nghĩ của anh trai hàng tá lần, và mỗi lần cô rủa thì dường như không gian xung quanh anh trai đáng sợ kia lại lạnh hơn một chút. Mãi đến khi cô cố gắng ép cho bản thân nghĩ đến cái khác trước khi bị anh cốc cảnh cáo cho vài phát thì ánh mắt lãnh huyết kia mới chịu trở về cái màn hình điện thoại. 

Nếu như không phải vì Jun đang không ngừng lo lắng cố tìm mọi cách để chuyển hướng suy nghĩ thì có lẽ cô đã phát hiện ra khóe môi của cái người đáng sợ kia vừa cong lên một chút. Cô, hiện tại chỉ đang tập trung nhớ đến những lần gặp gỡ đầu tiên giữa cô và anh Sal siêu đáng yêu gấp tỷ tỷ lần cái người suốt ngày chỉ biết bắt nạt em gái kia... À hừm, hình như không khí lại chợt lạnh. Thế thì cô chỉ nhớ lần gặp đầu tiên của cô và anh Sal thôi vậy. Trên đời này, ngoài anh ra, chắc chẳng có thứ gì khác có thể khiến cô lưu tâm đến mức quên hết sạch sành sanh mọi thứ xung quanh được.

Izu không hề cảm nhận được câu nói vừa rồi của mình có vấn đề gì, vẫn tiếp tục niềm nở:

- Mọi người muốn uống gì lạnh lạnh không? Nhà tớ có nước cam, xá xị, cà phê với sữa tươi nữa...

- À, cảm ơn, tớ lấy giúp cậu rồi, Zu - chan!

Giọng nói quen thuộc chợt vang lên từ phía sau. Mochi thong thả bước tới, trên tay cầm đủ loại đồ uống mà Izu vừa mới liệt kê dứt miệng. Cô hung hăng lườm chàng trai một cái:

- Cậu lẹ tay lẹ mắt quá nhỉ?

- Chính cậu nói bọn tớ cứ tự nhiên như ở nhà mà.

Izu há miệng mắc quai, cuối cùng đành lấy chủ trương im lặng mà thi hành. Cô thừa biết, cho dù cô có cơ hội phản kích thêm câu tiếp theo thì hắn vẫn sẽ nhất quyết không nhượng bộ chủ nhà mà đáp trả lại ngay tức khắc. Như thế thì... chẳng biết cuộc chiến võ mồm này đến bao giờ mới có thể kết thúc được nữa.

Đợi tất cả đều yên vị tại chỗ xong, Dara mới dời mắt khỏi smartphone mà khảng khái tuyên bố lý do buổi họp mặt:

- Như mọi người đã biết rồi nhé, bắt đầu từ ngày mai là trường chúng ta bước vào đợt thi Khảo sát chất lượng lần đầu rồi. Sau đấy, chúng ta sẽ được tham gia một chuyến đi du lịch ba ngày hai đêm tại bán đảo Izu. Và hôm nay, chúng ta sẽ thảo luận về vấn đề về chuyến du lịch riêng đến Niigata của Hội học sinh.