Bóng dáng nhỏ nhắn thoáng cái đã sà ngay vào lòng Sal, đầu dụi dụi vào ngực anh, tìm lại thứ hơi ấm mà bữa giờ đã thiếu vắng đến mức ngủ không được. Chàng trai dù biết trước hành động của cô nhưng cũng không đỡ được thân hình lao vút như tên bắn ấy, trực tiếp ngã ngồi lại xuống chiếc ghế bành êm ái. Giọng cô gái rưng rức như trách móc nhưng lại không giấu được sự vui mừng:

- Tốt quá... Thật tốt quá. Cuối cùng, anh cũng trở lại rồi. Sao không báo cho em biết sớm, hả? Em lo... em nhớ... Nhớ lắm, có biết không? Nii - chan ngốc, sau này đừng đi nữa... Được không?

Nét mặt Sal cũng không có biến đổi gì khác. Anh nhẹ giọng, thanh âm ấm áp và nhẹ nhàng, giống như làn gió xuân phiêu bạt trên từng cành cây ngọn cỏ:

- Anh chỉ về làm chút chuyện thôi mà, có phải lần đầu đâu nè.

- Hức... Lần nào em cũng sợ. Lại là mấy cái thí nghiệm quỷ quái...

- Jun! - Giọng Dara chợt lạnh đi, đột ngột ngắt ngang lời cô em gái - Em còn chưa xin phép chủ nhà đã nhào vô rồi, quên hết phép tắc rồi sao?

Jun lúc này mới giật mình trở lại với thực tế. Vừa rồi, ngoài Sal ra, cô chẳng thấy được cái gì khác, kể cả... ông anh cả đứng chắn chình ình trước mặt ban nãy. Bây giờ chỉ có thể ngoan ngoãn quay đầu lại, lòng thầm than thở về cái tính xoen xoét của mình, suýt nữa lại nói mấy thứ không nên nói, cứ nghĩ đến việc ăn thử vài cái cốc đầu của ông anh nắng mưa thất thường kia cũng đủ thấy choáng rồi nha.

- Xin lỗi, em thất lễ. Em chào...

Lời nói giữa chừng đột ngột im bặt. Ngay khi Jun trông thấy Daizu, đôi đồng tử của cô co rút mạnh, lập tức cô quay phắt một trăm tám mươi độ trở về với lồng ngực anh trai, gương mặt vẫn giữ nguyên nét hoảng hốt. Sal như hiểu ra nguyên nhân nào đó, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ đôi vai nhỏ, hạ giọng:

- Đừng như thế. Đó không phải Shar...

- Nh... nhưng... đó...

- Không phải. Ngoan, nghe lời anh.

Giọng nói ấm áp thoang thoảng bên tai cuối cùng cũng trấn an được cô gái. Cô chậm rãi quay về phía Daizu, đứng dậy cúi đầu một cái, nhưng đôi môi nhỏ vẫn mím chặt, giọng nói không tài nào thoát lên khỏi cổ họng.

- Xin lỗi! Con bé nhầm anh với một người quen cũ thôi.

Dara liền lên tiếng giải vây. Nhìn thái độ của cô em gái là anh cũng dư hiểu chuyện gì đang diễn ra rồi. Con bé... vậy mà vẫn nhớ đến chuyện xưa...

- Không sao đâu! Trước lạ sau quen. Mọi người cứ thoải mái như ở nhà đi. Nhưng mà... cô bé, em có ổn không? Nếu mệt thì em có thể nghỉ trên phòng của Izu.

Nhìn gương mặt trắng nhợt của cô gái tóc xanh xinh xắn kia, Daizu tự nhiên không tránh khỏi lo lắng. Anh cũng chẳng biết từ bao giờ mà bản thân lại chú ý đến người ngoài như vậy nữa, nhưng cô gái này... trông mỏng manh hết sức, thật khiến cho người ta dễ đau lòng. Ấy thế mà vừa nghe Daizu hỏi, gương mặt Jun càng tái nhợt hơn. Cô lập tức lắc đầu lia lịa:

- Không sao mà. Em ổn.

- À... Vậy tốt rồi. Thế thì... các em cứ tự nhiên nhé, anh bận chút việc.

Daizu cười gượng rồi đành xoay người lững thững đi lên lầu trên trở về phòng của mình, lòng ngổn ngang tự hỏi, chẳng lẽ bản thân mình đáng sợ đến thế sao?

Izu cũng không khỏi ngạc nhiên tròn mắt tới ngồi cạnh Jun:

- Thật sao? Có người giống anh Daizu lắm à?

- V... vâng.

- Oa, ai vậy? Không biết chừng lại có họ hàng gì với nhà chị cũng nên.

Izu càng hỏi, Jun lại càng bối rối cúi gằm mặt hơn. Như cũng nhận ra chút ẩn tình khó nói trong chuyện này, Izu liền tìm cách kết thúc vấn đề:

- Đừng lo, anh Daizu trông vậy thôi chứ ảnh hiền lắm. À, mà Mochi với Shippo không đi cùng mọi người sao?

Dara lúc này đã an vị, trả lời bâng quơ:

- Hai đứa đấy... có chút việc phải giải quyết, chút nữa sẽ đến sau.

- À... vâng. Vậy còn Kofu nữa nhỉ?

Nhắc đến Kofu, Izu lại càng cảm thấy khó hiểu. Bình thường thì cậu ấy sẽ chuẩn bị qua từ sớm, không trễ hơn Sal là bao, nhưng đến giờ, vẫn chưa thấy tăm hơi. Mà cho dù bận bịu không đến được, với cái tính của cậu ấy, chắc chắn cũng phải nhắn mình cái tin. Mà ngẫm lại, mấy bữa nay, hình như cậu ấy có gì đó không ổn lắm. Có vài hôm người nhà Yamada lên làm đơn xin nghỉ học. Sau đó, Kofu đi học lại, nhưng trông cậu ta có vẻ nhợt nhạt, hai mắt thâm quầng. Cô có hỏi nhưng cậu chỉ nói là bị bệnh, còn đó là bệnh gì thì cũng không nói rõ... 

Haizz, không biết bây giờ cậu ta có ổn hơn chút nào chưa. Dù sao đi nữa thì người đó đã giúp đỡ cô rất nhiều. Cô cũng không mong cậu ta gặp chuyện gì bất trắc.

Lúc này, Daizu đang ngồi ngẩn ngơ trước màn hình Windows XP, lòng ngổn ngang những loạt cảm xúc khó tả. Hình ảnh cô gái búp bê bẽn lẽn ngại ngùng núp sau lưng anh trai vẫn cứ lởn vởn trong tâm trí anh.

Quen thuộc...

Thật sự rất quen thuộc.

Con người nhỏ nhắn đó...

Ánh mắt long lanh đó...

Mái tóc xanh biếc đó...

Cả giọng nói trong trẻo đó nữa...

Là ai? Cô bé ấy là ai? Sao anh không thể nhớ được?

Một người đặc biệt như thế, làm sao anh có thể quên được?

Anh chắc chắn là bản thân đã từng gặp cô, nhưng dù có vò nát cả đầu thì anh cũng không thể nhớ nổi. Nhưng thứ cảm xúc mãnh liệt cứ trào dâng từng đợt như những cơn sóng thần trong lòng vẫn một mực khẳng định: mối quan hệ nào đó giữa anh và cô gái kia... không hề bình thường.

Cảm giác chóng mặt bắt đầu gia tăng. Daizu chẳng còn cách nào khác hơn là tạm thời phải gác chuyện này lại. Chưa bao giờ anh gặp phải tình huống như thế này cả...

Ài, nếu không thể nhớ được, thì trước mắt cứ cho qua cũng được. Đành rằng anh đang cần một người mẫu quảng cáo có phong thái giống như cô bé ấy, nhưng mà nhìn sơ qua anh em nhà Tian này, người nào người nấy cũng thanh tú vượt trội, dáng vẻ nhã nhặn cao quý, lại học trong trường Kokka, chắc chắn cũng thuộc tầng lớp thế gia vọng tộc, cần gì công việc nhỏ bé này chứ?

Ừ thì trở thành người mẫu của Blue Star tính ra cũng là công việc mà khối người mơ ước, tuy nhiên... đó là đối với người bình thường thôi.

Daizu đưa tay day day mi tâm mấy cái, đoạn bỏ máy đứng dậy tiến tới ban công tìm chút không khí thoáng đãng để thư giãn đầu óc.

Nhưng... bước chân vừa đặt qua khỏi bệ cửa, một thứ áp lực vô hình đột ngột ập đến. Daizu hoảng hốt, theo phản xạ lại nhìn xuống bên dưới...

Đứng ngay ngoài khuôn viên căn biệt thự Haru là một bóng người cực kỳ bí ẩn với chiếc áo choàng trắng tinh khôi phủ suốt từ đầu đến chân, bên vai là con vật nhỏ gì đó màu cam với chiếc đuôi rực lửa.

Đột ngột, cái cằm lấp ló kia nâng lên một chút, để lộ vài tia hàn ý sáng lóe dưới đôi đồng tử đang mở trừng trừng đầy đáng sợ.

Chỉ kịp nghe "Oanh" một cái, Daizu ngay lập tức cảm thấy trước mắt hoa lên, ý thức nhanh chóng tiêu biến, cả người vô lực ngã xuống tại chỗ.