Thấy đối phương đã thả lỏng tinh thần, Minh Dục mới nửa đùa nửa thật nói: “Vậy thì chưa chắc đâu. Muốn làm tổn thương một người, không nhất thiết phải thông qua thân thể.”“Anh…có ý gì?”

“Không có gì.” Minh Dục ôn hoà nhìn cậu ta, “Chính thức giới thiệu với cậu, tôi tên Minh Dục, tốt nghiệp ngành kinh tế đại học C. Là… bạn cũ của Triệu Thời Thanh.”

“À….vâng, xin chào tiền bối.” Lý Gia Lương nói: “Chẳng hay hôm nay anh tới tìm em là có chuyện gì?”

Minh Dục cũng không vội trả lời câu hỏi của cậu ta, anh chỉ đáp: “Tôi nghe nói cậu là sinh viên vô cùng ưu tú trong khoa đúng không?”

“Nào có ạ.” Lý Gia Lương xấu hổ, khiêm tốn trả lời, “Em chỉ là một sinh viên bình thường mà thôi.”

Minh Dục lắc đầu cười: “Gu của Triệu Thời Thanh cũng cao như trình độ học vấn của gã vậy, cậu hẳn là một người rất xuất sắc nhỉ?”

Anh duy trì thái độ hòa nhã mà nhìn chằm chằm Lý Gia Lương. Cậu sinh viên chất phác nghe vậy thì nở nụ cười, nhưng độ cong của khóe môi luôn lộ ra vẻ mất tự nhiên.

“Thầy Triệu rất thích cậu đúng không?”

“Thầy ấy rất tốt, luôn quan tâm đến em trong việc học tập cũng như trong cuộc sống hàng ngày.” Một câu trả lời cực kỳ thoả đáng.

“Ồ, nhưng tôi nhớ lúc còn đi học Triệu Thời Thanh cũng không được hào phóng lắm đâu.” Minh Dục hồi tưởng lại những chuyện trước kia, cười hỏi: “Lần trước đi dự hội thảo ở thành phố A, cậu ở chung phòng với gã à? Chẳng lẽ trường học đã tiết kiệm chi phí đến mức độ này rồi ư?”

Lý Gia Lương nháy mắt trở nên cảnh giác. Cậu ta không chút do dự mà phủ nhận: “Không phải, chúng em thuê hai phòng riêng. Em ở cạnh phòng thầy Triệu. Bởi vì hôm đó vòi hoa sen bị hỏng nên mới sang phòng của thầy ấy thôi.”

“Thật sao?” Minh Dục quan sát cậu ta, giọng điệu vẫn không thay đổi, “Triệu Thời Thanh ở 1523, sau đó đến cậu…”

“1524.”

“Trí nhớ rất tốt.” Minh Dục nói, “Chỉ có điều tôi cũng ở tầng 15, tôi nhớ đã thấy một cặp vợ chồng người Anh ở phòng 1524. Có một buổi sáng bọn họ còn cãi nhau với người phục vụ vì vấn đề dọn phòng, tại sao cậu lại nói dối?”

Tiếng hít thở của Lý Gia Lương trở nên hỗn loạn và gấp gáp.

“Em nhớ nhầm, là phòng ở bên kia…”

“Bên kia là bức tường.” Minh Dục ngắt lời đối phương, “Cậu thân thiết với thầy giáo của mình như vậy, ở chung một phòng không phải rất bình thường sao? Cậu đang lo lắng điều gì? Cho dù nhà trường có tiết kiệm kinh phí thật đi chăng nữa, thì nó cũng đâu có gì sai.”

Trái tim Minh Dục dần trở nên nặng nề. Thành thật mà nói, đối phương thật giống bản thân anh năm đó, tựa như một con thú nhỏ, hoảng loạn sa mình vào lưới chỉ vì sợ hãi. Còn gã ta là kẻ săn mồi hung ác, trừng mắt nhìn con thú kia từ từ đâm đầu vào cái bẫy mà mình đã sắp đặt sẵn.

Con thú nhỏ kinh hoảng, tràn đầy cảnh giác: “Tiền bối, rốt cuộc anh muốn nói cái gì? Chuyên nghành em học bận lắm, còn phải trở về viết code nữa.”

Minh Dục khẽ thở dài trong lòng.

“Nếu cậu đã không có thời gian, vậy thì tôi cũng không vòng vo nữa.” Minh Dục nhìn thẳng vào mắt cậu sinh viên trước mặt, “Cậu với Triệu Thời Thanh đang yêu nhau à?”

Sau một hồi thất thần, vẻ mặt Lý Gia Lương lập tức tràn ngập hoảng loạn. Cậu ta cố gắng khiến bản thân trông thật bình tĩnh, song vẫn không thể che giấu được giọng nói yếu ớt và run rẩy: “Tiền bối, anh…anh có ý gì?”

Minh Dục chậm rãi nói: “Ý là, cậu là người yêu của gã sao?”

Lý Gia Lương không ngừng liếm môi, cậu ta lớn tiếng đáp: “Tiền bối, tôi không biết mục đích của anh là gì, nhưng làm ơn đừng ăn nói linh tinh! Anh không thể vu khống thầy Triệu như thế được!”

Minh Dục ghé lại gần cậu ta, giọng điệu nhẹ nhàng: “Nếu tôi có bằng chứng thì sao?”

“Anh đừng có mà lừa người!” Lý Gia Lương vừa tức giận xen lẫn sợ hãi nhìn anh, vừa muốn mở cửa bỏ xuống xe. Minh Dục thở dài, vội ngăn cậu ta lại: “Chờ đã.”

“Gia Lương——” Anh gọi thẳng tên của đối phương, “Đừng căng thẳng, tôi không muốn làm gì cả. Tôi chỉ sợ cậu sẽ bị tổn thương.”

Anh nói: “Đừng vội gửi tin nhắn cho Triệu Thời Thanh, chúng ta nói chuyện trước đã, được không?”

Lý Gia Lương vẫn cảnh giác nhìn anh. Lon Coca trong tay bị đổ tung toé ra xe nhưng chẳng ai quan tâm, chất lỏng màu nâu cứ thế chảy xuống ghế da, dính nhớp nháp.

Minh Dục cau mày ghét bỏ, đúng là phiền muốn chết.

“Nói như vậy nghe có vẻ tôi rất tự cao tự đạo.” Minh Dục nghiêm túc nói, “Nhưng tôi thật lòng muốn giúp cậu. Tôi không muốn nhìn thấy một mầm non xuất sắc như cậu bị huỷ trong tay Triệu Thời Thanh.”

Lý Gia Lương vẫn không nói gì.

Minh Dục nói tiếp: “Tôi phải nhắc nhở cậu, Triệu Thời Thanh không phải là người tốt, mà là một kẻ đồng tính không có liêm sỉ.”

Anh cố nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng, gần như là gằn ra từng từ một.

“Nếu cậu không tin thì….” Minh Dục bình tĩnh nói, “Tôi chính là bạn trai cũ của gã.”

Vẻ mặt lo lắng của Lý Gia Lương đột nhiên giãn ra, thay vào đó là một vẻ căng thẳng hoàn toàn khác biệt.

“Tôi không cần thiết phải lừa cậu.” Minh Dục nhún vai, “Tất cả thông tin cá nhân, học vấn, đơn vị công tác của tôi đều để công khai, cậu hoàn toàn có thể tìm ra một cách dễ dàng. Cậu cũng có thể mở máy ghi âm, tôi sẵn sàng lặp lại những gì mình vừa nói để làm bằng chứng. Chỉ vì vu khống gã mà phải đánh cược danh dự của bản thân, liệu có đáng hay không?”

Không có tiếng đáp lại. Minh Dục lặng lẽ chờ đợi, vệt nước ngọt vương trên ghế da cũng đã khô lại.

“Anh… anh muốn làm gì?” Lý Gia Lương từ từ thả bàn tay đang định mở cửa xuống.

“Chúng ta đều là người trưởng thành, nếu hai người là tự do tự nguyện đến với nhau, tôi cũng không thể cấm đoán được.” Minh Dục nhẹ giọng nói, “Nhưng cậu có biết Triệu Thời Thanh đã có bạn gái không?”

Theo như lời kể của Hà Dao thì Nguyên Phong còn thường xuyên ra vào đại học C, để tới văn phòng của Triệu Thời Thanh tìm gã.

Trong xe chỉ còn tiếng hít thở nặng nhọc của Lý Gia Lương. Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, cậu ta đột nhiên hét lớn: “Vậy thì liên quan quái gì đến tôi!”

Minh Dục giật mình, ngẩng đầu lên nhìn đối phương. Lý Gia Lương cắn môi, cố kiềm chế cơ thể đang run lên của mình, nhưng vẫn dễ dàng để lộ hết thảy cảm xúc ra mặt.

Minh Dục bình tĩnh nói: “Cậu…”

“Tôi con mẹ nó căn bản đéo phải gay!”

Hết thảy mọi uất ức và giận dữ đều được phát ra cùng với câu nói này. Minh Dục hơi bối rối, chẳng lẽ anh đã đoán sai rồi sao?

Lý Gia Lương hoàn toàn sụp đổ: “Gã cưỡng bức tôi! Gã cố ý đến tìm tôi, tôi còn có thể làm gì, tôi có thể làm gì gã chứ!”

Có lẽ vì tức giận, cũng có lẽ là do xấu hổ mà khuôn mặt Lý Gia Lương đỏ bừng, từ trán đến khóe mắt đều có một mảng đỏ ửng không cam lòng, nổi bật trên làn da ngăm đen của cậu ta.

Minh Dục có chút lúng túng. Anh vỗ vỗ cánh tay Lý Gia Lương, thấp giọng nói: “Nếu cậu muốn nói, có thể nói với tôi. Còn không muốn nói thì thôi, coi như tôi chưa bao giờ tới tìm cậu. Tôi cam đoan bản thân không ghi âm lại.”

Lý Gia Lương nhìn từng nhóm sinh viên không ngừng qua lại bên ngoài cửa xe, bọn họ đeo balo, trên tay cầm sách giáo khoa, nói nói cười cười, bước đi vội vã.

Tất cả bọn họ đều có một tương lai tươi sáng.

Lý Gia Lương cũng đã từng nghĩ như vậy.

Cậu ta thi đạt hạng nhất toàn xã. Thời điểm đỗ vào đại học C, nhà trường còn tổ chức một buổi tiệc thật lớn, thậm chí chủ tịch xã còn đích thân đến dùng bữa với cậu ta, quả thật là phong quang vô hạn.

Thời đại học, Lý Gia Lương cũng không dám thả lỏng một giây phút nào. Những người khác thì ăn uống vui chơi, còn cậu ta không có tiền, cũng chẳng có thời gian.

Đợi đến khi học nghiên cứu sinh, Lý Gia Lương cuối cùng cũng được gia nhập vào nhóm của Triệu Thời Thanh giống như bản thân mong ước. Phải biết Triệu Thời Thanh chính là giáo sư trẻ tuổi và có triển vọng nhất trong trường, các đàn anh, đàn chị đều nói, đi theo một giáo sư như vậy sẽ có thể nhanh chóng thành công.

Cậu ta cũng cảm thấy một tương lai tươi sáng đang chờ đợi mình phía trước.

Triệu Thời Thanh rất tốt với cậu ta. Ngay từ những ngày đầu nhập học, khi nghe nói về gia cảnh của Lý Gia Lương, gã đã đặc biệt quan tâm đến đối phương. Gã thường dẫn cậu ta đi ăn, đi họp và tham gia các sự kiện khác. Lý Gia Lương ngây thơ cứ tưởng bản thân đã gặp được quý nhân phù trợ rồi.

Mãi cho đến một lần nào đó, khi hai người đi tham dự hội thảo ở nơi khác, Thầy Triệu đã tới gõ cửa phòng cậu ta và đưa ra một yêu cầu không thể tưởng tượng nổi.

Biến thái, ghê tởm, không thể nào tin được. Song, gã vẫn bình tĩnh nói rằng, em muốn tốt nghiệp mà, phải không?

Thầy Triệu nói, những đứa trẻ như em chắc hẳn rất hiểu chuyện, người nhà em vẫn đang chờ em chăm nom nhỉ?

Điều khiến cậu ta không thể chấp nhận được nhất chính là cơ thể của mình vậy mà lại có phản ứng. Triệu Thời Thanh thấy vậy thì lại cười rộ lên. Sau khi làm xong, Lý Gia Lương chạy thẳng vào nhà vệ sinh nôn một lúc thật lâu. Kinh tởm, thật sự kinh tởm!

Tại sao lại là cậu ta chứ?!

Lý Gia Lương đã học được bài học đầu tiên khi đặt chân vào xã hội, bất cứ ai đối xử tốt với bạn, thì đều có cái giá của nó.