Rốt cuộc thì Minh Dục cũng không thể nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Hoá ra em nói với người khác về anh như vậy à?”

“À…” Phương Thư Giai nở nụ cười, chớp chớp mắt với anh, “Đó chẳng phải là hiểu lầm sao! Anh hiểu mà!”

Hà Dao tự biết bản thân không nên tiếp tục ở lại làm kỳ đà cản mũi, bèn nói phải đi ăn cơm rồi rời đi ngay lập tức.

Phương Thư Giai lại lần nữa ngồi vào ghế lái phụ trong xe của Minh Dục, hắn cảm thấy tâm tình lúc này của mình vô cùng khác lạ, cảm giác như quãng đường phía trước tràn ngập tươi sáng và rộng mở.

Dựa theo kế hoạch của hắn, hai người đã cùng nhau đi xem phim, ăn tối và cùng gắp thú bông trong trung tâm thương mại. Phương Thư Giai vốn muốn gắp một chú báo nhỏ, nhưng nỗ lực cả nửa buổi, cũng chỉ bắt được mỗi một con mèo Hello Kitty, lại còn khăng khăng cho rằng nó rất giống Minh Dục.

“Anh nhìn nè, đôi mắt lạnh lùng này, cái miệng nhỏ dữ tợn này, có phải là anh khum?”

Minh Dục nhìn con mèo chẳng có điểm gì giống mình kia, cuối cùng cũng không phản bác lại.

Anh đặt con mèo Hello Kitty có chiếc còi màu hồng nọ vào xe.

Chẳng đợi Phương Thư Giai kịp nếm ra hương vị của tình yêu thì Minh Dục đã quay lại thành phố A rồi. Phương Thư Giai quấn quýt tiễn anh ra sân bay, cảm thấy cái tần suất hai tuần về nhà một lần quá mức vô nhân đạo, không khỏi thầm oán trách ba mình đúng là nhà tư bản vạn ác! Mà hoàn toàn quên mất thời gian làm việc không phải do Lý Dụ Hòa sắp xếp.

Cuộc sống trở lại với những ngày trò chuyện qua mạng với “L”, điều khác biệt duy nhất chính là Meet U không còn được sử dụng nữa. Hắn thay đổi toàn bộ thông tin cá nhân của mình, thay đổi tình trạng quan hệ thành đã kết hôn, thân cao ba mét ba, chim dài 33cm, hiện đang sống ở quần đảo Bắc Mariana, là một Top chính hiệu.

Cách một đoạn thời gian, cậu học trò của Triệu Thời Thanh lại tìm đến hắn. Tên cậu ta là Lý Gia Lương, lúc trước đã kết bạn WeChat với Phương Thư Giai, nói rằng mẹ mình đã xuất viện, rồi nhất định phải đến cảm ơn hắn thật cẩn thận.

Phương Thư Giai đương nhiên không thể đòi hỏi bất cứ thứ gì từ một sinh viên nghèo được, liền dứt khoát từ chối: “Thật sự không cần đâu, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi mà. Việc này hoàn toàn là nhờ tay nghề các bác sĩ giỏi, chứ không liên quan gì đến tôi cả.”

Cậu sinh viên cực kỳ kiên trì, nói đã nhờ cậy người khác thì không thể không cảm ơn được.

Phương Thư Giai bất lực: “Cậu có thể đi học chăm chỉ, thuận lợi tốt nghiệp rồi giúp đỡ người nhà mình chính là lời cảm ơn tốt nhất đối với tôi rồi. Tôi là bạn của thầy Triệu, cậu không cần phải để trong lòng.”

Dứt lời, Phương Thư Giai cảm thấy giọng điệu của mình thật sự rất giống một vị giáo viên cấp III, không khỏi cảm khái thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, cuối cùng thì bản thân cũng trở thành người mà mình từng ghét nhất rồi.

Lý Gia Lương lại nói: “Bác sĩ Phương, anh không phải cảm thấy gánh nặng, chỉ là chút đặc sản ở quê nhà thôi. Mẹ em còn dặn một mình sinh sống ở thành phố lớn, không có mối quan hệ hậu thuẫn nào, khi gặp được người tốt giúp đỡ mình thì nhất định phải báo đáp.”

Phương Thư Giai cảm thấy thằng nhóc thật thà đến mức đáng yêu, cho nên cũng thả lỏng tinh thần rồi nói câu cảm ơn. Lý Gia Lương muốn mang đồ tới nhà cho hắn, Phương Thư Giai thoái thác mấy bận cũng  không được, ngẫm nghĩ nhà mình cách trường học cũng không xa bèn gật đầu đồng ý.

Thời điểm hắn tan ca về nhà đã là buổi tối, vừa xuống khỏi tàu điện ngầm, Lý Gia Lương đã gọi điện tới, nói cậu ta đang đợi trước cổng vào tiểu khu.

Phương Thư Giai vội vàng bước đi: “Vậy cậu cứ để đồ ngoài cửa là được rồi. Buổi tối lạnh lắm, về sớm một chút đi.”

“Không sao đâu.” Lý Gia Lương nói, “Em ngồi ô tô tới đây mà.”

Phương Thư Giai nhướng mày. Bản thân mình còn phải ngồi tàu điện ngầm, vậy mà thằng nhóc này lại bắt taxi đến đây? Nhưng nghĩ có lẽ là để kịp thời gian, suy cho cùng chuyện của người khác hắn cũng không quản được.

Bước tới cổng tiểu khu, Phương Thư Giai vẫn không nhìn thấy bóng dáng Lý Gia Lương hay chiếc taxi nào đang đỗ ở đó cả. Nhìn nửa ngày trời cũng chỉ thấy một chiếc ô tô đen, cửa sổ hơi hé mở, lộ ra một mái đầu đang nhìn đông ngó tây.

Một bàn tay đột nhiên duỗi qua, khẽ bóp lấy khuôn mặt của người bên cửa sổ. Người nọ thôi không nhìn nữa rồi nép mình vào trong xe.

Lại là một cặp tình nhân đang giận dỗi nhau đây mà. Phương Thư Giai lẩm nhẩm “phi lễ chớ nhìn”, rồi móc điện thoại ra, gọi lại cho Lý Gia Lương.

“Tôi đang đứng ngoài cửa rồi đây.” Phương Thư Giai hỏi, “Cậu đang ở đâu thế?”

“Bác sĩ Phương, anh chờ một chút, em đến ngay đây!”

Bên cạnh có tiếng mở cửa xe truyền tới. Phương Thư Giai lần theo tiếng động nhìn qua, chỉ thấy một bóng người cao lớn bước xuống khỏi chiếc xe màu đen kia.

Ấy vậy mà lại là Lý Gia Lương?!

Phương Thư Giai ngây ngẩn cả người. Lý Gia Lương xách một túi đồ thật lớn, mỉm cười chạy về phía hắn, đôi mắt toả sáng lấp lánh bên dưới ánh đèn đường.

“Bác sĩ Phương.” Lý Gia Lương vừa đưa đồ cho hắn, vừa cúi đầu lễ phép chào hỏi, “Chuyện của mẹ em thật sự cảm ơn anh rất nhiều.”

“Không có gì, đó cũng không phải là công lao của tôi.” Phương Thư Giai mỉm cười, “Sau này nếu gặp khó khăn gì, cậu cũng có thể đến tìm tôi. Được rồi, mau về trường đi, lát nữa ký túc xá phải đóng cửa rồi.”

Hắn đi vài bước tiễn Lý Gia Lương ra xe. Ai ngờ cửa sổ cạnh ghế lái lại bất ngờ hạ xuống, khuôn mặt của người lái xe dần dần lộ ra khỏi bóng tối.

Đối phương khẽ nói: “Thư Giai, cảm ơn nhiều nhé.”