Tái ông thất mã, sao biết là phúc chứ không phải họa. Giờ Thẩm Mặc đang có cảm giác như vậy.
Trước đó hắn chỉ thấy mình quá xui xẻo mới bị liên lụy vào chuyện này , nào ngờ Sở Tông Quang lại liều mình giết chết một Long Kỵ Cấm Quân, khiến Thẩm Mặc có suy nghĩ khác. Bất kể vật kia là gì, chỉ bằng chuyện hơn hai mươi năm trước nhị hoàng tử Đông Tề phái cường giả Long Kỵ Cấm Quân tới cướp đoạt, Sở Tông Quang tham lam vật này mà phản bội huynh đệ, không tiếc dẫn cả gia tộc ly biệt quê hương. Tất cả đủ chứng minh mức độ trân quý của vật này. Mà nó giờ là của hắn! Có điều ngay lúc này một tiếng cơ quan rất nhỏ vang lên, Thẩm Mặc quay đầu lại theo bản năng, ám khí Thiên Diệp Linh của Thiên Cơ Môn trên tay Sở Hưu đã triển khai, chỉ trong chớp mắt vô số lông vũ vẩy xuống, trong khung cảnh cực kỳ mỹ lệ lại ẩm hàm sát cơ kinh người! Thẩm Mặc kinh hãi trợn trừng hai mắt, hắn không quên Sở Hưu nhưng lại thật không ngờ trong khi võ giả cấp bậc này chém giết, một võ giả Ngưng Huyết cảnh như Sở Hưu lại dám động thủ. Ám khí trong tay hắn kiếm được từ đâu? Đây là ám khí đủ uy hiếp võ giả Tiên Thiên! Thẩm Mặc vội vàng rút kiếm ngăn cản,nhưng lúc này đoản kiếm trong tay hắn đã thôi động kinh mạch hai lần, trở nên cực kỳ yếu ớt, sau khi chặn được mười mấy mũi Thiên Diệp Linh không ngờ lại trực tiếp vỡ tan. Lúc này một ánh đao màu bạc cũng xuất hiện trước mắt hắn. Ánh đao kia nhanh tới cực hạn, đến lúc Thẩm Mặc kịp phản ứng lại, hắn thậm chí đã ngửi thấy mùi máu tươi trên lưỡi đao. Binh khí bị Thiên Diệp Linh đánh nát, Thẩm Mặc không cách nào ngăn cản, hắn muốn né tránh nhưng lại kinh hãi phát hiện động tác bản thân chậm mất một chút. Chân khí trong cơ thể hắn đã tiêu hao hết sau hai lần thi triển kiếm mang vừa rồi! “Ngươi muốn chết à!” Cản không cản nổi, tránh không tránh được, trong thời khắc sinh tử Thẩm Mặc dùng chỉ thay kiếm, vận khí huyết toàn thân ngưng tụ trong ngón trỏ và ngón giữa, khiến hai ngón tay này tỏa ra kiếm khí sắc bén đâm về phía ngực Sở Hưu! Tiệt Mạch Kiếm Chỉ! Đây không phải võ công của Thẩm gia mà là võ kỹ của Thương Lan Kiếm Tông. Thương Lan Kiếm Tông là tông môn tôn kiếm lên đầu nhưng không có nghĩa là Thương Lan Kiếm Tông không có võ công khác. Thẩm Mặc không phải đệ tử của Thương Lan Kiếm Tông, Thẩm Bạch xem như đệ tử trân truyền của chưởng môn, nhưng hắn cũng không dám giao kiếm pháp bí truyền của Thương Lan Kiếm Tông cho Thẩm Mặc. Cho nên hắn chỉ có thể dạy loại võ công không phải bí truyền như Tiệt Mạch Kiếm Chỉ cho Thẩm Mặc, tăng cường thực lực đệ đệ mình. Trong chiêu Tiệt Mạch Kiếm Chỉ này không bao hàm bao nhiêu chân khí nhưng lại ngưng tụ khí huyết toàn thân của một võ giả Tiên Thiên. Nếu đâm trúng hai ngón tay của Thẩm Mặc không chịu nổi luồng sức mạnh lớn đến vậy sẽ nổ tung, nhưng trước ngực Sở Hưu cũng sẽ bị đâm thủng một lỗ máu! Thẩm Mặc muốn bức lui Sở Hưu, nhưng lúc này trong mắt Sở Hưu cũng chỉ có bình tĩnh và sát khí kinh người. Lấy Ngưng Huyết chiến Tiên Thiên, xuất thủ chính là Tụ Lý Thanh Long, y chỉ có một cơ hôi duy nhất. Lui, chính là bại! Cho nên lưỡi đao của Sở Hưu không hề đổi hướng, chỉ có thân hình y hơi nghiêng sang một chút, chiêu Tiệt Mạch Kiếm Chỉ này của Thẩm Mặc đâm vào vai của y, ầm ầm nổ tung, máu tươi bắn ra tứ tán. Máu thịt trên hai ngón tay của Thẩm Mặc nổ tung. vai Sở Hưu cũng vỡ vụn, bị đánh thủng một lỗ sâu tới tận xương. Lưỡi đao lướt qua, trước mắt Thẩm Mặc cũng bị sắc máu vô biên lấp đầy, có của Sở Hưu, cũng có của chính hắn. Đao thế lướt qua, đầu người rơi xuống. Sở Hưu che bả vai nhìn thi thể không đầu của Thẩm Mặc, thản nhiên nói: “Nói không sai, chí bảo ai ai cũng muốn, ta cũng muốn!” Bốn phía lặng ngắt như tờ, mùi máu tanh tràn ngập trong đại trạch Sở gia, toàn bộ Sở gia đã không còn một người sống. Sở Hưu nhìn thoáng qua bả vai trái của mình, mặc dù dùng chân khí tạm thời phong bế, nhưng máu tươi vẫn không ngừng chả xuống, cánh tay trái của hắn đã bị tàn phế tạm thời. Sở Hưu không dám chậm trễ, ba tên Long Kỵ Cấm Quân chết tại đây, Thẩm Mặc cũng chết tại đây. Sở Hưu không thể ở lại Thông Châu Phủ, thậm chí không thể ở lại Ngụy Quận thêm nữa. Ba tên Long Kỵ Cấm Quân mỗi người cõng một cái hộp, nghe ý bọn họ có vẻ là bảo vật chuẩn bị cho nhị hoàng tử Đông Tề. Trong đó cái hộp mà võ giả mặt có vết roi đem theo đựng thanh Hồng Tụ Đao. Sở Hưu cũng không kịp nhìn kỹ, trực tiếp cầm lấy đao, vác hai cái hộp của hai người còn lại sau lưng, lần lượt lục soát từng người. Có điều trên người ba tên Long Kỵ Cấm Quân này ngoại trừ chút bạc cùng thuốc trị thương ra, còn lại không có gì giá trị. Sở Hưu tìm thấy ba lệnh bài của Long Kỵ Cấm Quân, suy nghĩ một chút rồi thu cả ba lại. Sau khi làm xong mấy việc này, Sở Hưu cũng chẳng lo xử lý thương thế, y trực tiếp chạy vào trong Sở gia, tìm tới tiểu viện của Sở Tông Quang, bắt đầu lục soát như điên như dại, mong thấy chí bảo. Vì thứ này nhị hoàng tử Đông Tề phái cường giả trong Long Kỵ Cấm Quân tới cướp đoạt, Sở Tông Quang có thể vì nó mà phản bội huynh đệ, Thẩm Mặc rõ ràng có thể dùng chuôi đoản kiếm kia làm thủ đoạn bỏ trốn, nhưng cuối cùng lại nổi tham niệm, bỏ cả mạng lại tại Sở gia. Đúng như Sở Hưu vừa nói, chí bảo ai ai cũng muốn, vừa rồi y xuất thủ đánh lén Thẩm Mặc, thậm chí không tiếc lấy thương đổi mệnh giết chết Thẩm Mặc, chẳng phải cũng vì chí bảo ư? Có điều y tìm khắp cả tiểu viện của Sở Tông Quang, bất luận nơi ở hay nơi Sở Tông Quang bế quan đều không có dấu vết nào của chí bảo, chí có một số ngân phiếu với con số rất lớn, ước chừng năm mươi vạn lượng bạc, thậm chí còn có ba mươi tượng tử kim. Tử kim là một loại kim loại cực kỳ quý báu chuyên dùng để rèn binh đúc kiếm, thậm chí có thể bố trí trận pháp, cho nên vô cùng trân quý. Trăm lượng bạc mới được một lượng vàng, trăm lượng vàng mới đổi được một lượng tử kim, hơn nữa còn là có tiền mà không mua được. Có điều đó đều không phải thứ Sở Hưu muốn, rốt cuộc Sở Tông Quang giấu chí bảo đó ở đâu? Sở Hưu đột nhiên nghĩ ra điều gì, lập tức chạy về tiền viện, lấy từ trong thi thể Sở Tông Quang ra một cái hộp bạch ngọc, bên trên khắc trận pháp trân quý. Vừa rồi Sở Hưu không để ý tới, nếu là bảo vật bình thường, Sở Tông Quang đương nhiên sẽ giấu ở nơi an toàn nhất. Nhưng đây lại là chí bảo mà Sở Tông Quang đổi cả mạng mới giành được, chắc chắn hắn phải mang theo bên người, nếu không làm sao an tâm nổi? Sở Hưu ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, đã qua giờ tý, động tĩnh bên Sở gia lớn như vậy, khó mà đảm bảo không truyền ra ngoài được. Mặc dù biết nội bộ Sở gia còn không ít tiền bạc thậm chí tài nguyên tu luyện nhưng Sở Hưu không dám chậm trễ thêm nữa. Ba tên Long Kỵ Cấm Quân chết thì cứ chết, nơi này là Ngụy Quận của Bắc Yên, không phải Đông Tề. Hơn nữa Sở Hưu đã cầm lệnh bài của bọn họ, không khéo người khác còn chẳng nhận ra thân phận bọn họ. Nhưng vấn đề quan trọng nhất hiện tại là Thẩm Mặc cũng chết trong tay Sở Hưu. Tên ca ca của hắn đã bái nhập Thương Lan Kiếm Tông, nếu bọn họ tra xét, Sở Hưu không dám chắc có thể che giấu hết thảy. Cho nên sau khi lấy được thứ mình muốn, Sở Hưu vội vàng băng bó vết thương, nuốt đan dược vào rồi trực tiếp nhân lúc trời tối rời thành, trốn vào vùng núi hoang của Bắc Thương Mang Sơn. Sở Hưu không tới tìm đám Hàn Báo. Giờ Sở Hưu không tin được một ai, kể cả Hàn Báo từng hợp tác với mình, và Mã Khoát có quan hệ không tệ với bản thân. Trước kia Sở Hưu là nhị công tử Sở gia tại Thông Châu Phủ. Có thân phận này y có thể cung cấp tin tức, hợp tác bình đẳng với Hàn Báo. Nhưng giờ Sở Hưu lại phải bỏ trốn giữ mạng không nơi nương tựa, trên người còn mang trọng bảo, cho nên y không dám tin một ai. Lúc trước Sở Tông Quang có thể phản bội huynh đệ vì bảo vật này, chứ nói chi tới người khác. Với Sở Hưu, thực lực quan trọng hơn nhiều so với lòng tin. Bắc Thương Mang Sơn rất lớn nhưng lại chỉ có một số con đường nhỏ dẫn tới Bắc Yên, các đội buôn cùng các toán cướp đều tập trung ở đó. Những nơi khác đều là núi hoang. Sở Hưu tùy ý tìm một hang núi làm chỗ ở tạm thời. Sau khi vào trong hang núi, Sở Hưu ném hết các thứ đồ sang một bên, trực tiếp lấy bảo vật Sở Tông Quang coi như tính mạng kia ra. Vừa rồi Sở Hưu không kịp nhìn kỹ, giờ y mới có thời gian quan sát tỷ mỉ hoa văn trận pháp trên hộp ngọc kia, quả nhiên có phong cách bên Tây Sở. Tác dụng của trận pháp kia không phải phong cấm mà là bảo hộ, tránh cho ngoại lực làm ảnh hưởng tới món đồ bên trong. Sở Hưu mở hộp ngọc ra, thứ xuất hiện trước mắt hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của y. Trong đó là một vật sống! Trong hộp ngọc là một con kim tằm. Không, nói chính xác hơn là một con kim tằm tỏa ra kim quang lưu ly kỳ dị, chỉ lớn chừng ngón cái, bên ngoài trong suốt, tỏa ra ánh sáng lưu ly. Nếu không phải nó vẫn ngọ nguậy trong hộp ngọc, Sở Hưu thậm chí nghi ngờ nó là một món trang sức lưu ly chứ không phải một vật sống. Trong đầu Sở Hưu điên cuồng nhớ lai, rốt cuộc đây là thứ gì. Nó là chí bảo, đến từ khu vực Miêu Cương Tây Sở, trông như kim tằm, bên ngoài tỏa ra ánh sáng lưu ly. Đặc điểm rõ rệt như vậy chỉ cần xuất hiện trong nội dung cốt truyện gốc, chắc chắn Sở Hưu sẽ không quên. Một lát sau Sở Hưu rốt cuộc cũng tìm ra lai lịch thứ này trong trí nhớ kiếp trước, gương mặt y không khỏi vui mừng như điên! Chí bảo, đây tuyệt đối là chí bảo! Vật này chính là cổ trùng thần dị do Bái Nguyệt Giáo ở Miêu Cương luyện chế ra, sinh ra từ Lưu Ly Phật Cốt của cao tăng Đại Quang Minh Tự, cũng là thứ độc nhất vô nhị trong vô số cổ trùng. Trong thiên hạ chỉ có một con, có thể khiến người ta thoát thai hoán cốt, Lưu Ly Kim Ti Cổ!