"Bắt!" Tiếng hô cô vừa dứt thân hình nhanh nhạy lập tức nhảy ra đầu súng ngắm ngay vật thể màu đen đang đứng cạnh thùng rác. Trong 0.5s theo bản năng cô định bóp cò nhưng khi nhìn rõ là vật thể gì cô liền thả lỏng, tuy vậy nòng súng vẫn giơ cao.
"Thì ra là một con cẩu" cô khẽ thở phào thoải mái. Con cẩu khi thấy cô bất ngờ xuất hiện theo bản năng định chạy, nhưng thấy cô không có ý định hại nó nên nó liền đứng lại nhìn cô tuy vậy vẫn dè trừng khẩu súng đang cầm trên tay cô. Có lẽ thứ níu dữ nó lại chính là túi đồ ăn đang tỏa ra mùi hương thì đúng hơn vì dẫu sao với tốc độ của nó đủ tự tin thoát khỏi tay cô thật đúng là cần ăn không cần mạng mà.
Nhìn một lúc cả hai bên đều không động tĩnh gì cô liền thu súng tiến lên một bước, cẩu con cũng theo đó lùi một bước. Hai bên cứ giằng co nhau cuối cùng cô liền hạ thế vẫy tay kêu nó lại, chỉ tiếc nó một phân cũng không di chuyển, làm thử vài lần cũng không tác dụng gì mà chỉ khiến cô cảm giác mình giống con ngốc hơn.
Quan sát một hồi cô để ý một mắt nó cứ nhìn lên túi đồ ăn, một mắt cứ nhìn khẩu súng cô đang cầm (chó lác), liền nhận ra vấn đề. Sau vài phút đắn đo có nên vứt khẩu súng không, cuối cùng cô quyết định vứt khẩu súng sang bên vài mét làm theo phương châm liều ăn nhiều.
Cẩu con cũng ngạc nhiên trước hành động của cô, cô cũng theo đó từ từ tiến lại gần đáng tiếc con hàng này quá thông minh nó liền thực hiện một pha "bật nhảy" gần 1m khiến Hạ Linh phải tròn mắt đẹp một hồi mới thôi, khi vừa nhảy lên nó liền ngoạm lấy cái túi chạy ra xa Hạ Linh tầm 15m rồi bắt đầu "nhâm nhi" một cách đầy ngon lành trước mặt cô.
Cô sau khi bừng tỉnh liền nói với nó: "Ta có thể mua nhiều hơn cho ngươi ăn".
Con cẩu đang ăn nghe vậy liền vểnh tai lên nhìn cô một lúc rồi ăn tiếp dường như không để ý. Hạ Linh biết nó không để ý cũng mệt mỏi tinh thần với nó lên liền bỏ cuộc ngồi xuống tại chỗ nhìn nó thưởng thức mà chẳng thể làm gì hơn.
Sau một lúc ngài cẩu của chúng ta nhâm nhi xong. Nó liền từ từ tiến gần Hạ Linh, cô liền ngạc nhiên nghĩ nó định làm hòa. Ngay khi khoảng cách còn 2m bó bỗng phi với vận tốc siêu nhanh làm cô giật mình tưởng nó định tấn công cô liền vội lấy tay che thủ thế, chờ vài giây không thấy động tĩnh gì thì phát hiện nó đang ngoạm khẩu súng của cô rồi đi đến chỗ ao nước gần đó ném xuống.
" y...ngươi làm gì vậy?" Cô định đi ra nhặt thì nó liền chắn đường gầm gừ tỏ ý không cho cô đi nhặt. Nhìn khẩu súng đang chìm dưới ao cô liền sầu não "nó là thứ duy nhất giúp cô trong vụ giải cứu sắp tới. Ấy vậy mà….Hài!"
Cô quyết định bỏ đi không quan tâm nó nữa, chẳng ngờ đến suốt dọc đường về nhà nó vẫn dính bước theo cô. Khi về đến gần nhà cô liền dừng lại nhìn nó nói: "Ngươi đi theo ta làm gì? Về nhà đi!" Đáng tiếc nó vẫn làm ngơ, một câu không thèm sủa nên cô đành kệ.
Vào đến nhà cô liền đóng cửa kệ nó ở ngoài, trong nhà không có Hạ n cô đoán con bé chắc đi thám thính gì rồi. Lười nghĩ cô nhanh vào nhà tắm cởi bỏ từng lớp y phục một, để làn nước chảy từ vòi hoa sen nhẹ nhàng rơi xuống. Thân hình chữ S hoàn hảo, làn da trắng ngần như một mĩ cảnh nhân gian vậy.
Không gian tĩnh lặng của màn đêm khiến ai cũng muốn tận hưởng. "Cạch" âm thanh cánh cửa phòng tắm khẽ mở, làn khói mờ ảo tràn ra, mùi hương quyến rũ của cơ thể cô tràn ngập trong không khí. Hạ Linh bước khỏi phòng tắm với thân thể vẫn bao bọc bởi lớp khăn tắm giống như tiên nữ vậy, đáng tiếc khi cô nhìn đến chỗ quần áo mình để trên ghế sofa thì…..A a a!...khung cảnh tĩnh lặng theo tiếng hét bị phá vỡ, quạ chim theo đó bay tứ phía mà bay "Quạc...quạc…"