"Anh lỡ mồm...sorry em nha" hắn gãi đầu nói.
"Hừ...lần sau không cho anh nói linh tinh về mối qun hệ của chúng ta ở những nơi công cộng nghe chưa?" Hạ Linh mặt đỏ trách cứ nói.
Hắn ra vẻ mặt nghiêm gật đầu liên tục trông như đang thụ giáo nhưng "tay heo" đang mò đến phần eo của Hạ Linh định ôm thì "Bộp" Hạ Linh bỗng bất ngờ đứng dậy vỗ nhẹ một cái vào tay hắn.
Hắn vội xoa tay, mặt mếu ra vẻ xuýt xoa đau đớn. Hạ Linh thấy hắn sai mà không biết nhận lỗi lại còn làm mặt vô sỉ liền sầm mặt lại khiến hắn chột vội nghiêm túc lại.
"Nhắc lại lời em vừa nói" cô ra lệnh cho hắn, giọng uy nghiêm khiến hắn không giám nhả nhớt nữa liền trịnh trọng nói: "Không được nói linh tinh ở những nơi công cộng".
"Tốt! Bây giờ thêm nữa là không được tự ý làm bậy khi chưa được em cho phép nghe chưa" Hạ Linh nghiêm mặt tuyên bố thêm "nội quy thần thánh" khiến hắn mặt méo xệch tự than: "Đây chính là ranh giới huyền thoại giữa nữ giành cho nam sao?".
Trong lúc đang than vãn, đầu hắn bỗng lóe tinh quang nghĩ thầm: "Không được ở chỗ công cộng nhưng ở nơi riêng tư thì được phải không?".
Hắn khẽ vỗ đầu tự trách mình liền quay lại thì phát hiện bóng dáng Hạ Linh đâu mất tăm rồi. Chạy ra hành lang nhòm ngó một hồi thì chẳng thấy ai liền buồn rầu vuốt mặt tự trách: "Chậm hiểu thật vuột mất cơ hội nói rồi".
…..Hạ Linh sau khi rời chỗ Việt Anh liền về phòng mình.
"Cạch" cửa mở ra, ở trong phòng Hạ n đang ngồi trên giường, lưng tựa vào thành giường, chân để ngoài vắt chéo, tay phải đang cầm dũa móng tay mài móng tay trái.
Hạ n nghe tiếng mở cửa mắt khẽ liếc qua rồi liền tập trung vào dũa móng tay, miệng trâm trọc Hạ Linh: "Tình cảm mặn nồng nhỉ?".
Hạ Linh nghe vậy liền im lặng một lúc trong con mắt thoáng hiện qua tia dao động, nhưng sau đó liền mau chóng thay bằng sự lạnh lùng khác hẳn với khuôn mặt ngượng ngùng dễ thương lúc ở cạnh Việt Anh.
Môi xinh đẹp khẽ động nói: "Nếu hắn thực sự là Minh Vương, ta sẽ không hạ thủ lưu tình". Lúc nhắc đến hai chữ Minh Vương con mắt liền xẹt qua tia thù hận, nhấn mạnh bốn chữ "không hạ thủ lưu tình".
Nói xon khuôn mặt liền thay đổi trở lại tươi tắn như cũ, miệng cười nhìn Hạ n hỏi: "Sao vậy? Vẫn cay cú hắn sao?".
"Ta mà phải phí phạm tâm tư lên người hắn sao?" Hạ n khinh thường nói bất quá trong con mắt che giấu vẫn thoáng lộ tia khó chịu.
Hạ Linh sao không tinh ý nhận ra chứ liền nói lảng đi: "Mấy hôm nữa chị sắp phải về gia tộc rồi, mọi việc còn lại đều trông cậy vào em đấy. Cố gắng giữ bản thân đừng để hắn phát hiện ra sơ hở gì".
"Chị gái yêu dấu không cần lo hãy để em vợ này làm tròn trách nhiệm chăm sóc kĩ càng anh rể cho" Hạ n tay chống khuôn mặt xinh đẹp khẽ nâng lên,lúc nói bốn chữ "chăm sóc kĩ càng" còn khẽ nhấn mạnh, đôi mắt hiền dịu khiến người ta phải xay mê tin tưởng xái cổ lời cô nói. Nhưng Hạ Linh thì khác cô biế rõ tính em gái mình, cô khẽ thở dài nói: " Hài...xem ra xắp tới phải có kẻ khổ rồi".