Việt Anh vừa lãy nói chuyện vô tình thấy hành động của lão lúc khuất góc hơi nhíu mày nhưng liền tươi cười như cũ nói chuyện với Tân Minh bên cạnh. Lão Trần ngồi xuống, cửa liền mở ra, một người phục vụ vào hỏi: "Quý khách muốn uống gì?".
Lão Trần không cần nghĩ liền hào sảng nói: "Cho 2 két bia".
Người phục vụ nghe vậy định đi ra ngoài lấy đồ thì bỗng lão Trần nhớ ra điều gì đó liền ra hiệu người phục vụ dừng lại. Lão quay sang nhìn Việt Anh hỏi: "Cậu ăn gì chưa? Có muốn ăn chút gì không?".
"Tùy ông như thế nào cũng được" Việt Anh không quan tâm nói.
Lão Trần nghe vậy cũng không vì câu nói của hắn mà cảm thấy gì, quay sang nói với người phục vụ: "Mang hết đồ nhậu lên đây".
Người phục vụ thấy quần áo giám đốc Trần mặc là vest trông rất lịch sự, tính cách lại khá hào sảng đặt đồ không cần đắn đo, nên lòng vui mừng nghĩ thầm: "Xem ra chuẩn bị kiếm được thêm chút khoản tiền nhậu rồi, mặc dù cũng có nhiều người cũng dùng đồ nhậu nhưng đa số mọi người tới đây chỉ uống rượu, thưởng thức âm nhạc và nhảy múa". Lòng vui phấn chấn liền niềm nở ân cần nói: "Dạ đồ uống quý khách sẽ lên ngay, xin chờ một chút".
Lão Trần trả quan tâm tên phục vụ mà phất tay ra hiệu tùy ý, quay sang nhìn thấy Việt Anh đang nhìn qua cửa nhìn xuống khung cảnh mọi người đang nhảy nhiệt tình sôi động bên dưới.
Lão Trần nói: "Giới trẻ thật sôi động, tôi thì không được thoải mái như họ đi đâu làm việc gì cũng phải cẩn thận cả".
Việt Anh đang chăm chú nhìn xuống dưới nghe lão Trần nói liền trả lời theo bản năng: "Nếu ai hỏi ta rằng ta muốn gì nhất? Thì ta sẽ cho họ biết rằng điều ta muốn là được tự do "